(Hoa Dương) Thời niên thiếu của Thái Hư

Thời niên thiếu của Thái Hư

Đồng nhân Kiếm Võng 3 (Võ Lâm Truyền Kỳ 3)
Tác giả: Phượng Hoàng Hạc Dao
Biên tập: Triêu Nhan



Thuở đó, Thái Hư còn là một gà mờ vừa nhập môn chưa đến nửa năm, kiếm pháp chỉ biết mỗi một chiêu là Tam Hoàn Sáo Nguyệt. Đương nhiên vấn đề này cũng không thoát được một phần can hệ với bản tính lười biếng của nó, nhưng mà, cũng không thể trách nó, ai bảo Thuần Dương cung quanh năm đều có tuyết rơi làm chi? Hơn nữa chỉ có những đệ tử tai to mặt lớn mới được mặc trang phục có chức năng giữ ấm. Ngay từ đầu Thái Hư đã xác định nó không phải là nhân vật lợi hại gì, mà một đệ tử lười như nó cũng không có khả năng lợi hại, dù sao thì nó vẫn ôm ý tưởng thay vì lạnh chết mệt chết còn không bằng tranh thủ ăn no chờ chết, thế nên cả ngày nó đóng cửa trùm chăn trong phòng không chịu ra ngoài.

Thuần Dương cung tốt đẹp của chúng ta làm sao có thể dung túng cho trường hợp như vậy phát sinh chứ? Cho nên, Thái Hư đã bị các sư huynh sư tỷ bắt lại ném vào phòng tối để tự kiểm điểm.

Đương nhiên, với tính tình của Thái Hư mà nói thì tự kiểm điểm là hoàn toàn không có khả năng. Thế nên sau khi bị nhốt bảy ngày, một vị sư tỷ mang nó đến trước mặt sư thúc Vu Duệ ở quảng trường Thái Cực. Lần đầu tiên gặp mặt, Thái Hư đã nghĩ Vu Duệ sư thúc quả thật là một đại mỹ nhân hiền lành dịu dàng. Nhưng mà, sau khi nhận được mệnh lệnh trừng phạt của sư thúc, ý nghĩ này đã bị nó vứt không còn một mảnh.

Vu Duệ sư thúc sai nó mang đặc sản tuyết thuỷ của Thuần Dương cung đến Vạn Hoa cốc đổi lấy lộ thuỷ, thuận tiện thay một người đưa thư đến cho cô nương Cốc Chi Lam. Thái Hư vốn muốn từ chối, nhưng mà trong tình trạng bị mấy mũi kiếm sắc nhọn chỉ vào sau lưng, nó đành đổ mồ hôi lạnh nhận lời.

Thôi thì coi như là lấy công chuộc tội vậy, Thái Hư an ủi chính mình. Đương nhiên, nó còn không hiểu vì sao lười biếng trốn luyện võ buổi sáng lại thành tội lớn? Trước đây chẳng phải là vẫn phạt đứng kiểu “kim kê độc lập” (đứng co một chân) trước Thái Cực môn sao?

Thuần Dương cung và Vạn Hoa cốc cách nhau không xa cũng không gần, đằng nào thì ở giữa cũng bị ngăn cách bởi một chủ thành Trường An. Thái Hư leo lên xe ngựa trong ánh mắt đưa tiễn của các sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội, tiến về phía Vạn Hoa cốc truyền thuyết.

Nhưng mà, không hiểu tại sao, lúc nghe nói nó phải đi Vạn Hoa cốc, đồng môn sư huynh Tử Hà cười tủm tỉm cho nó một bao dược vật không biết tên, còn căn dặn nó nếu như có uống phải nước hay ăn nhầm thức ăn của Vạn Hoa cốc mà cảm thấy khó chịu thì phải lập tức uống thuốc, ngàn vạn lần đừng có để ý đến tranh vẽ và thư pháp của đám nam nhân Vạn Hoa, và một điều rất rất rất quan trọng là, tuyệt đối đừng đến Hoa Hải!

Thái Hư cái hiểu cái không gật đầu, sau đó một đường ngồi xe ngựa rung rung lắc lắc tới Vạn Hoa.

***


Thái Hư chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào xinh đẹp như vậy, biển hoa trải dài liên miên bất tận, những bông hoa màu tím nhạt cùng với những chiếc lá xanh biếc tô điểm khắp mọi ngóc ngách Vạn Hoa cốc. Người ta thường nói, Thuần Dương là từ tuyết và mực mà thành, mà Vạn Hoa là từ hoa và mực tạo nên. Thái Hư bám vào đống cỏ khô trên xe ngựa, ngây ngốc nhìn cảnh đẹp chậm rãi đi qua trước mắt.

Đánh xe là một người đàn ông trung niên, nói giọng địa phương đặc sệt, thấy Thái Hư như vậy không khỏi cười ha hả, vô cùng đắc ý nói: “Tiểu huynh đệ, mở mang tầm mắt ra chưa?”

Thái Hư gật gật đầu, tiếp tục bám đống cỏ. Trên đường có không ít giang hồ nhân sĩ tốp năm tốp ba, thấy ánh mắt của nó hướng về phía họ đều hung hăng trừng trở lại. Ngẫu nhiên cũng có vài người ánh mắt nhu hoà hơn một chút, còn mỉm cười đáp lại. Thái Hư cũng gật đầu chào hỏi, vẫn nhịn không được nhìn quanh quất bốn phía.

“Bọn họ đều là đến Vạn Hoa cốc để cầu y. Có thấy người mặc trang phục đen bên kia không? Nam tử mặt đẹp còn có một đầu tóc dài đó, đó là đệ tử của Vạn Hoa cốc.” Người đánh xe chỉ cho nó.

Thái Hư nhìn theo, liền bị nụ cười của nam tử tuấn tú kia hấp dẫn. Cho tới tận khi xe ngựa dừng lại, Thái Hư mới hồi phục tinh thần. Lúc này ấn tượng khắc sâu trong lòng nó là: thì ra con trai Vạn Hoa cốc đều giống hệt cô nương.

Đương nhiên, Thái Hư tuy rằng thường bị sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội sư phụ sư thúc sư bá vân vân vân nói “trời sinh ngu dốt” “củi mục không thể dùng” các loại, nhưng nó cũng không ngốc đến mức không biết rằng đứng trên địa bàn của người ta thì có một số lời không thể nói ra. Mà bởi vì Thuần Dương cung đã sớm truyền thư bồ câu cho Vạn Hoa cốc, cho nên dọc đường đi Thái Hư cũng không gặp phải phiền phức trở ngại gì.

Sau khi trao đổi Lộ thuỷ xong, còn một việc nữa là Cốc Chi Lam muốn tự tay viết một phong thư trả lời, nhưng nhất thời lại không biết viết thế nào. Vì vậy, Thái Hư liền ở lại, chờ sáng mai mới quay về Thuần Dương cung. Đương nhiên, người cần chuyển thư giúp không phải chỉ có một mình Cốc Chi Lam cô nương, chưa tới hoàng hôn, bọc hành lý của Thái Hư lại căng phồng không thua gì lúc đầu. Có mấy vị sư tỷ Vạn Hoa còn lén lút tặng cho nó mấy cái bẫy đồ chơi.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân mà ở lại Vạn Hoa cốc, hơn nữa cũng không có việc gì làm, Thái Hư nhân buổi tối tranh thủ đi ngắm mỹ cảnh của Vạn Hoa. Đông Phương cốc chủ không giống với chưởng môn nhà mình, người ta rất là thích phong nhã, Vạn Hoa cốc cho dù là về đêm cũng tràn ngập mỹ nhân ca múa, khiến tâm tình mỗi người đều cảm thấy thư sướng vui vẻ.

Thuần Dương cung giờ này đã sớm đóng cửa tắt đèn đi ngủ rồi.

Thái Hư quanh năm ở tại Thuần Dương cung, lúc còn chưa sử dụng được nội lực hộ thể, đều là nhờ vào nửa vò rượu mạnh chống rét qua ngày. Nhưng không ngờ rượu của Vạn Hoa lại mạnh đến mức đáng sợ. Rượu quá ba lượt, Thái Hư liền cảm thấy đầu óc choáng váng, ngay cả bước đi cũng không biết là nên đưa chân trái ra hay đưa chân phải ra trước nữa. Nó mơ mơ màng màng hỏi một vị đệ tử Vạn Hoa bên cạnh: “Đây là rượu gì vậy?”

Đệ tử Vạn Hoa nọ cười thật thần bí, dung nhan tuấn tú như toả sáng dưới ánh lửa bập bùng. Hắn nói: “Đặc sản XX, Nhị Oa Đầu nguyên chất.”  (Nước rượu thứ hai có hàm lượng cồn 60 – 70%)

***


Lúc Thái Hư tỉnh lại, bên cạnh còn có một người.

Ánh mắt vừa tỉnh táo khôi phục bình thường, Thái Hư liền nhảy xuống giường, nhưng mà bởi vì kỹ thuật không tốt, bị khăn trải giường quấn chân nên thật oanh liệt ngã chổng vó, mà lại còn là tư thế mặt cắm xuống đất nữa chứ!

Bởi vì tiếng động quá lớn, người còn lại trên giường cũng tỉnh dậy, lười biếng chống đầu nằm trên giường nhìn Thái Hư nằm ngay đơ dưới đất, ưu nhã ngáp một cái, chậm rãi hỏi: “Thuần Dương đệ tử thích ngủ dưới đất từ khi nào vậy? Lại còn mặt úp xuống…”

Lão tử là bị giật mình có hiểu hay không!

Thái Hư ở trong lòng phỉ nhổ, lỗ mũi đau đớn còn có chất lỏng nóng ấm chảy ra, liền sau đó là hương vị rỉ sắt tràn ngập khoang miệng.

Đúng là xui xẻo mà!

Thái Hư nghĩ như vậy. Trong tâm linh non nớt của nó, Vạn Hoa không chỉ là một môn phái rất hoa hoè giống con gái, lại còn thêm một thói xấu nữa là thích hù doạ người ta!

***

Nhưng mà, việc này không hiểu  sao vẫn cứ bị lan truyền ra ngoài.

Thái Hư vừa về đến môn phái, liền cảm thấy các sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội đều dùng ánh mắt vô cùng mờ ám nhìn nó, như thể nó đã gặp phải một tai nạn vô cùng bất hạnh.

Đương nhiên, Thái Hư cũng cảm thấy té ngã đến nỗi chảy máu mũi là một tai nạn thật bi ai, nhưng cũng không kỳ lạ bằng việc nửa đêm canh ba Tử Hà sư huynh lại xuất hiện trong phòng nó.

Nhìn thấy Tử Hà sư huynh dùng ánh mắt “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” “vì sao đệ lại vô dụng như vậy” giận dữ trừng chính mình, Thái Hư không hiểu vì sao mình không dám động đậy. Sau đó, Thái Hư liền ngoan ngoãn ngồi bên chân giường tiếp nhận các loại tra hỏi của Tử Hà sư huynh, kiểu như:

“Làm rồi?”

“A? Dạ?”

“Sao mà đệ lại ngốc như vậy?”

“Đệ cũng không phải cố ý.” Ai mà biết được cái khăn trải giường nó làm sao cuốn vào chân mình!

“Hừ, đệ mà thật cố ý thì đừng nghĩ tới chuyện bước vào Thuần Dương cung nữa!”

“…” Chỉ bị ngã một cái mà thôi, sao vẻ mặt sư huynh lại đáng sợ như vậy?

“Thành thật khai ra, đệ làm sao mà bị… bị… bị ăn rồi?”

“… Ăn?” Thái Hư cẩn thận kiểm tra lại toàn thân mình một lần, đâu có thiếu mất chỗ nào đâu?

“… Tức là, đệ làm sao mà bị Vạn Hoa cốc… làm sao mà đệ lại ngủ với đệ tử Vạn Hoa cốc…?” Tử Hà sư huynh thật khó xử, toàn bộ đệ tử Thuần Dương cung đều tuân thủ truyền thống giáo dục bất nhiễm khói bụi hồng trần…

Thái Hư cố gắng nhớ lại, nhưng mà hoàn toàn không nhớ nổi chi tiết, cho nên, nó rất thành thật báo cáo thực tình.

“Đệ uống Nhị Oa Đầu, sau đó tỉnh lại thấy có đệ tử Vạn Hoa cốc ngủ bên cạnh, làm đệ sợ muốn chết. Đệ cũng không biết người của Vạn Hoa cốc có thói quen ngủ không mặc áo nên mới giật mình.” Nói xong, nó dùng một vẻ mặt mê mang nhìn gương mặt Tử Hà sư huynh đã biến từ trắng bệch thành đỏ bừng.

Tử Hà sư huynh im lặng hồi lâu mới hỏi: “Có đau không?”

“Đau.” Thái Hư sờ mũi, cảm thấy rất tủi thân: “Chảy rất nhiều máu…”

“Ta… Ta… Chết tiệt! Cái đàn cầm thú Vạn Hoa cốc này!” Tử Hà sư huynh xưa nay vốn luôn thanh lãnh cư nhiên nổi điên. Thái Hư kinh hãi nhìn sư huynh nhà mình lao thẳng ra khỏi phòng,  rút kiếm nhảy lên giữa không trung, dùng một tư thế hết sức xinh đẹp bay xuống núi…

Sư huynh, xe ngựa giờ này ngủ rồi…

Thái Hư còn chưa kịp nói cho sư huynh biết sự thật bi kịch, Tử Hà sư huynh đã biến mất giữa đêm tối.

***


Tử Hà sư huynh quay về, việc đầu tiên là trực tiếp lôi Thái Hư còn đang vừa ngủ gật vừa luyện võ buổi sáng ném vào phòng tối. Thái Hư mơ mơ màng màng không hiểu mình lại làm sai cái gì, chỉ có thể dùng vẻ mặt vô tội nhìn sư huynh.

“Nhóc con, cư nhiên dám lừa ta? Không phải là không có chuyện gì xảy ra sao?” Tử Hà sư huynh nói.

Thái Hư ngu ngơ đáp: “A?”

“A cái đầu ngươi! Không phải là ngã một cái chảy máu mũi sao?” Tử Hà tiếp tục nổi giận.

Thái Hư rất thật thà trả lời: “Đúng vậy.” Hai con mắt còn viết: ngoài ra còn có chuyện gì khác nữa đâu?

Dưới tia sáng mặt trời le lói hắt qua khe cửa, Thái Hư nhìn thấy trên cần cổ trắng như tuyết của sư huynh có một vệt đỏ hồng nho nhỏ… Sau đó, “rầm” một tiếng, cánh cửa phòng tối bị đóng sầm lại.

Xem ra Vạn Hoa cốc có không ít cao thủ, cư nhiên có thể khiến cho sư huynh vô cùng lợi hại nhà mình bị thương ngay vị trí yếu hại! Thật đúng là một môn phái sâu không lường được…

Thái Hư nghĩ như vậy, sau đó ôm lấy bộ chăn mền đã được nó giấu kỹ trong góc tường, dần dần ngủ thiếp đi.

Trong mơ, có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Đạo trưởng, chúng ta ăn lẩu thịt cừu đi.”

Ác mộng aaaa!!!!

~Hết~

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)