Tái thế vi nhân - C5

Lần Nữa Làm Người


Tác giả: Kim Đại
Biên tập: Triêu Nhan

.:Mục lục:.

Chương 5

Vệ Tiếu khoá điện thoại, ở lại bệnh viện dốc lòng chăm sóc Lỗ Bình.

Đợi đến khi tình hình Lỗ Bình đã ổn định, Vệ Tiếu mới quay về chỗ Lưu Kình.

Chẳng qua lần này trở về chỉ để nói một tiếng xin nghỉ việc.

Vệ Tiếu đã suy nghĩ kỹ, nơi này có lẽ không nên làm nữa thì hơn.

Giữa lúc Vệ Tiếu đang thu dọn đồ đạc thì Lưu Kình đến, chặn ngang cửa hỏi anh: "Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu muốn gì?"

Vệ Tiếu cũng không phải là người không hiểu lý lẽ. Anh biết chuyện Lỗ Bình lần này không thể trách Lưu Kình. Nếu không phải Lỗ Bình tự nguyện thì Lưu Kình cũng không đụng tới cô. Nhưng mà Lưu Kình chơi bời với ai chẳng được, tại sao lại là Lỗ Bình?

Vệ Tiếu ngẩng đầu nhìn Lưu Kình một cái. Quan hệ giữa anh và Lưu Kình có thể nói là không tệ. Hai người chưa từng có mâu thuẫn, phải nói Lưu Kình tôn trọng anh hơn nhiều so với những người khác, có một số chuyện thậm chí Lưu Kình còn nghe theo lời anh.

Vệ Tiếu nghĩ dù sao mình cũng không làm nữa, bèn xem Lưu Kình như bạn bè khuyên nhủ: "Anh nên biết tôi đây là vì cái gì."

Anh muốn đi, Lưu Kình đã sớm đoán được. Lúc này thấy giọng điệu Vệ Tiếu không tốt, Lưu Kình cũng không phải ngồi không, khẽ nhướng mày, diện mạo của hắn vốn là thanh tú nho nhã, cho dù cười một cách âm hiểm thì người ngoài nhìn vào vẫn thấy đẹp đẽ vô cùng. Hắn liếc mắt nhìn Vệ Tiếu, giống như liếc mắt đưa tình.

Chẳng qua cái liếc mắt này, Vệ Tiếu ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, xách túi lên đi ra.

Lưu Kình bước lên kéo Vệ Tiếu lại.

Sức lực của Vệ Tiếu hơn Lưu Kình nhiều, cho dù bị Lưu Kình kéo lại vẫn có thể bước thêm mấy bước ra ngoài.

Lưu Kình bị anh kéo theo mấy bước, giống như cả người bám vào trên người Vệ Tiếu, nhưng xem như khó được tôn trọng Vệ Tiếu một hồi: "Chẳng qua chỉ là một đứa con gái thôi, tôi tìm cho cậu cô khác, đảm bảo xinh đẹp hơn cô ta."

Vệ Tiếu lúc này đã không phải là tức giận bình thường, anh vẫn lầm lũi đi nhanh.

Lưu Kình rốt cuộc nổi nóng. Hắn vốn không phải là một người kiên nhẫn, hiện tại cũng dứt khoát trở mặt, hướng ra ngoài gọi người.

Đám vệ sĩ bên ngoài đều vâng lời Lưu Kình răm rắp, nghe hắn gọi, lại thấy Vệ Tiếu đang nổi giận đùng đùng đi nhanh ra ngoài, lập tức có hai người ngày thường quan hệ ôn hoà với Vệ Tiếu tiến lên ngăn cản anh.

Vệ Tiếu biết tính tình Lưu Kình không tốt, nhưng không ngờ mình ngay cả muốn nghỉ việc cũng không xong, bị người của Lưu Kình chặn lại. Lưu Kình lúc này mới từ trong nhà nghiêm mặt đi ra.

Vốn ban đầu Vệ Tiếu định bỏ chạy, nhưng lúc này người của Lưu Kình đều đã tập hợp lại đây. Tất cả bọn họ trước đây đều là đồng sự làm chung, có người quan hệ rất tốt, cũng có người bình thường, nhưng chung quy lại Vệ Tiếu chưa từng bất hoà với ai, anh thật sự không mạnh tay với họ được, chỉ có thể ngoan ngoãn bị họ dẫn về phòng.

Anh vừa bước về phòng, Lưu Kình lập tức sai người đến bệnh viện, cho Lỗ Bình một vạn đồng, bảo Lỗ Bình chỗ nào cần chữa thì chữa đi, xong rồi thì đi cho khuất mắt.

Đợi mọi việc xử lý hoàn tất, Vệ Tiếu biết được thì Lỗ Bình đã đi biệt rồi, anh không tìm được một chút tung tích nào của cô.

Vệ Tiếu sốt ruột đến mức muốn tìm Lưu Kình liều mạng, mà Lưu Kình thì hoàn toàn không hay biết.

Con người hắn thông minh như vậy, lại hết lần này đến lần khác đối với Vệ Tiếu hồ đồ. Hắn nghĩ một người cởi mở hay cười như Vệ Tiếu hẳn sẽ không làm gì hắn, cùng lắm thì tức giận vài ngày mà thôi.

Thậm chí hắn còn trêu chọc Vệ Tiếu rằng: "Bạn gái giống như quần áo, cậu cũng nên đổi một bộ tốt hơn đi. Con nhỏ đó ngực nhỏ quá, một tay của tôi cũng có thể nắm hết, lần sau tôi giới thiệu cho cậu một cô lớn hơn, đảm bảo cậu thích mê."

Vệ Tiếu đỏ bừng mặt, không biết vì xấu hổ hay là căm giận bất bình.

Đáng tiếc hiện giờ anh vẫn là con kiến trong lòng bàn tay hắn, chỉ có thể nhẫn nại, không rên một tiếng.

Như vậy Lưu Kình lại cho rằng anh ngượng ngùng, còn đến gần thân mật vỗ vai anh.

Lưu Kình thật sự rất thích Vệ Tiếu, thậm chí có lúc chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao càng nhìn Vệ Tiếu lại càng thấy thuận mắt như vậy.

Lưu Kình tuy rằng hồ đồ, nhưng người bên cạnh hắn không ngốc, có người ra mặt nhắc nhở Lưu Kình. Thế nhưng Lưu Kình không thèm để ý. Dù sao từ lúc chào đời cho đến giờ chỉ có hắn bắt nạt người khác, còn chưa ai dám động tới một đầu ngón tay của hắn.

Hơn nữa Vệ Tiếu kia tuy rằng trong lòng bất mãn nhưng vẫn làm hết phận sự của mình.

Vì vậy, hắn cho rằng việc này cứ thế trôi qua.

Vệ Tiếu là một người rất tốt tính. Nhưng mà cho dù là một con thỏ, cùng đường cũng sẽ cắn người.

Anh chỉ là tạm thời còn chưa đến mức bạo phát. Anh đang đợi hết hạn hợp đồng để có thể đi.

Rốt cuộc không ngờ là ý trời, Lưu Kình lại nhắc đến chuyện hợp đồng với Vệ Tiếu. Đại khái Lưu Kình cũng muốn làm Vệ Tiếu vui nên đề cập đến việc tăng lương cho anh.

"Cậu có thấy lương tháng này tăng lên chưa, tôi đã sai người tăng lương cho cậu đấy." Lưu Kình cố ý lấy lòng Vệ Tiếu.

Vệ Tiếu nghe vậy chỉ cười cười cho có lệ. Tuy rằng có lệ, nhưng diện mạo của anh sáng sủa, cười lên đương nhiên cũng rất đẹp.

Lưu Kình rất thích ngắm Vệ Tiếu cười, liền nhéo mặt anh, thân mật nói: "Để hôm nào mua cho cậu chiếc xe. Đúng rồi, cậu có bằng lái chưa đấy?"

Vệ Tiếu không ngờ hắn lại hỏi vấn đề này. Lúc trước đi lính anh cũng từng học lái xe, bằng lái có thì có, nhưng đã rất lâu không đụng tới, không biết tay lái bây giờ thế nào, bèn nói thật với Lưu Kình như vậy.

Nghe vậy Lưu Kình càng thêm cao hứng: "Vậy thì tốt, cậu luyện tập đi, sau này làm tài xế cho tôi, khi nào muốn ra ngoài chơi, tôi mang theo một mình cậu là đủ rồi."

Vệ Tiếu muốn từ chối. Lúc này hắn lại giao thêm việc cho mình, anh cảm thấy đặc biệt phiền chán.

Người lái xe cũ cũng không vấn đề gì, nhưng Lưu Kình sốt ruột đợi không được, rốt cuộc khiến Vệ Tiếu lập tức thay vào. Vì vậy người lái xe cũ trở thành nửa thất nghiệp. Ông ta vốn làm cho nhà họ Lưu đã lâu năm, tuổi tác đã cao, quan hệ trong nhà rộng rãi, tự nhiên bị một thằng oắt con như Vệ Tiếu thế chỗ, không khỏi cảm thấy khó chịu, cho rằng Vệ Tiếu đã dùng thủ đoạn gạt mình xuống.

Rất nhanh có một số lời xầm xì lan truyền đi, không ngoài những tin đồn như Vệ Tiếu vì nịnh bợ cậu chủ mà ngay cả bạn gái cũng dâng ra.

Đối với chuyện này, Vệ Tiếu không hé nửa lời.
 

4 comment:

Trả lời
Lâm Tuyền nói...
lúc 16:23 26 tháng 3, 2013

Truyện này hay đấy bạn Nhan ạ. Tớ thích bố cục kiểu này và tình tiết thực tế như thế. Giống như 1 bộ phim hết sức bình thường. Duyệt.

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:21 26 tháng 3, 2013

Ờm, tớ thích bộ này vì ngôn ngữ nó rất bình dị, không đao to búa lớn, không tâng bốc thổi phồng tình yêu các anh, không tô son trét vàng cho công thụ cũng không ác ý dìm hàng các nhân vật phụ và phản diện để nâng nhân vật chính lên. Kịch tình tuy là cẩu huyết nhưng cách dẫn chuyện của tác giả lại làm tớ cảm thấy rất "đời", rất ấm áp, giống như một buổi tối cuối tuần ngồi coi một bộ phim gia đình vậy đó :">

Trả lời
Lâm Tuyền nói...
lúc 09:15 28 tháng 3, 2013

Ừ, đúng là thế đấy. M là k thích cái kiểu tô vẽ truyền thống của Đam mỹ cổ đại. Nhưng mà cẩu huyết là tớ hơi hãi đấy. Kiểu chàng chết rồi chàng lại về rồi chàng lại lăn ra chết là ghét lắm. Thê thê thảm thảm ứ chịu đc.

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 21:29 28 tháng 3, 2013

Ờ không phải cẩu huyết kiểu đó đâu =))). Cẩu huyết kiểu mất trí nhớ như phim Hàn Quốc ấy. Cũng không thê thảm lắm, tớ vẫn cảm thấy truyện này đi theo lối ấm áp là chính, bi kịch bi tềnh chỉ là phụ thôi ^^

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)