(Khan Cầm) Hoa nguyệt xuân phong

Hoa nguyệt xuân phong

Cổ Kiếm Kỳ Đàm đồng nhân
Khan Du x Thái Tử Trường Cầm
(này thì H văn, này thì sến súa)
Tác giả: Khuyết danh
Biên tập: Triêu Nhan


Vừa trải qua một trận mưa, hải đường trong vườn giống như được phủ thêm một tầng son. Vầng trăng mờ ảo treo trên đầu ngọn mai, khiến đất trời như tắm mình trong ánh sáng long lanh trong suốt. Nghìn hoa như biển, vạn hoa như một bức tranh thêu khổng lồ, gió mang theo mùi bùn đất pha lẫn với hương trúc nồng nàn, khiến người trầm mê. Phong nguyệt đêm nay, phảng phất như mộng cảnh giữa biển trần, làm người ta không nỡ cô phụ.

Khan Du, ngươi muốn mang ta đi đâu?

Chiếc thuyền con trôi xuôi hồi lâu. Trong đêm yên tĩnh chỉ nghe được tiếng nước và tiếng gió. Bàn tay vẫn che hai mắt y nhẹ nhàng hạ xuống, hắn ghé vào bên tai y khẽ cười.

Mười dặm hoa sen, ngắm nhìn sóng gợn. Trường Cầm, ta biết ngươi hẳn sẽ thích nơi này.

Lúc này trên mặt hồ có một tầng sương mỏng trôi bồng bềnh. Hoa sen ngẩng cao, lá sen dập dờn, hương thơm tứ phía. Thuyền con tiến sâu vào giữa vùng lá xanh hoa đỏ, hoa làm bốn vách, lá như bầu trời, khiến người say mê ngắm nhìn.

Trường Cầm ngồi giữa thuyền, trong đôi mắt phượng như có ánh nước phản chiếu lấp lánh, khoé miệng hơi cong lên, ôn hoà trầm tĩnh không sao tả xiết.

Thời gian nghìn năm chớp mắt đã qua. Tiên nhân năm xưa đã từng cùng hắn trải qua xuân hồng thu úa ở Dao Sơn, nay vẫn đang bên cạnh hắn. Y thấm nhuần vạn vật trên đời bởi thứ ánh sáng lộng lẫy mỹ hảo, khiến hắn luôn luôn chỉ có thể từ xa ngắm nhìn. Thuở ấy hắn chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình có thể gần gũi Trường Cầm đến vậy. Lúc này đây, Khan Du cảm thấy mình như rơi vào huyễn cảnh, lo sợ không yên, chẳng dám ngoái đầu.

Lại thấy tiên nhân chậm rãi đứng dậy, mái tóc dài đen như mực phơ phất theo gió, hương sen thơm ngát thổi qua, khiến tay áo y bay lên phấp phới.

Không biết chiếc thuyền này sẽ trôi đến đâu?

Bất quá có Khan Du làm bạn, đến nơi nào cũng tốt.

Tiên nhân nhỏ giọng thì thầm, bỗng nhiên bàn tay buông xuống bên trong ống tay áo bị nắm lấy thật chặt. Xoay người lại, liền thấy đôi mắt vàng kim của hắn dưới ánh trăng trở nên sâu thẳm, mấy phần say đắm, mấy phần thâm tình.

Khan Du chỉ dùng chút sức liền kéo Trường Cầm ngã vào lòng, hương hoa hương tóc hoà cùng nhau, dấy lên một hồi phong nguyệt vô biên. Hắn như thể bị thôi miên, kiềm lòng không đậu ghé xuống đôi môi y, bắt đầu chỉ là đụng chạm thật nhẹ, thế nhưng dần trở nên động tình, liền không thể khống chế chính mình được nữa. Môi lưỡi tương giao, như được uống quỳnh tương ngọc dịch.

Hơi thở ấm nóng của Khan Du mềm nhẹ phất qua mặt, nhột nhạt, khiến Trường Cầm nhịn không được khẽ cười ra tiếng.

Làm sao vậy?

Khan Du dừng lại, cẩn thận nâng lên gương mặt Trường Cầm. Giọng nói của hắn khàn khàn trầm thấp, hô hấp cũng có chút gấp gáp, nhưng mà ánh mắt nhìn Trường Cầm vẫn trầm tĩnh như nước, như thể đang ngắm nhìn bảo vật trân quý nhất thế gian.

Trường Cầm, nếu ngươi không thích, ta lập tức…

Không, không phải.

Trường Cầm vươn tay, chậm rãi vuốt ve sừng rồng trên đầu Khan Du, trong mắt dâng lên một làn hơi nước thật mỏng.

Ta chỉ là cảm thấy cao hứng.

Thân thể Khan Du khẽ chấn động, đôi mắt vàng như toả ra mấy phần ánh sáng nóng bỏng. Hắn siết chặt vòng tay, vững vàng khoá chặt người trong lòng. Một nụ hôn triền miên kiên định, không còn e dè lo lắng không yên như lúc đầu. Hơi thở của Trường Cầm cũng theo đó bị kiềm hãm, hai tay khoác hờ quanh cổ Khan Du, mặt cho bờ môi nóng bỏng của hắn không ngừng trượt xuống. Trang phục rườm rà cũng không cách nào ngăn trở Khan Du, hắn cẩn thận hôn dọc theo đường cong xương quai xanh ưu mỹ của Trường Cầm. Da thịt lộ ra dưới ánh trăng còn mịn màng nuột nà hơn sứ trắng. Ánh mắt si mê của Khan Du nhiều lần lưu luyến, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài ôn nhu bên môi.

Gió đêm mùa hè chậm rãi cũng mang theo cảm giác mát rượi. Thuyền con nhẹ lay, như thể chở đầy một thuyền xuân tình dào dạt. Đầu lưỡi Khan Du quét xuống từng tấc, từng tấc một, đến khi gặp được một điểm nhô lên, liền không khỏi dừng lại miêu tả.

Trường Cầm bị hắn ôn nhu vỗ về cảm thấy toàn thân đều mềm yếu, hai tay khoác quanh cổ Khan Du cũng bấc giác khẽ run rẩy. Y cố nhịn để bản thân không rên ra tiếng, thế nhưng người nọ lại xấu xa ngậm điểm nhỏ nhô lên vào miệng, cẩn thận trêu chọc. Trường Cầm nhịn không được nữa, môi thắm hé mở, phát ra một tiếng rên rỉ.

Khan Du thấy Trường Cầm đã động tình, liền kéo rộng vạt áo của y hơn. Da thịt trắng nõn như ngọc chậm rãi hiện ra dưới ánh mắt Khan Du, hắn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, không khỏi ngơ ngẩn nhìn.

Trường Cầm thấy mình cứ như vậy bộc lộ dưới ánh mắt hắn, rốt cuộc cảm thấy có chút xấu hổ, y lui người lại muốn xoay người sang bên thoát đi, nào ngờ lại bị đôi cánh tay Khan Du vững vàng giam giữ dưới thân, không thể động đậy mảy may.

Ánh mắt Khan Du đã nhuộm đẫm dục vọng, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Hắn nhẹ nhàng vén lọn tóc mai ướt đẫm mồ hôi trên trán Trường Cầm, mềm nhẹ phủ xuống một nụ hôn. Khoảnh khắc tạm dừng trôi qua, Khan Du lại vùi đầu khơi gợi một tầng dục vọng càng sâu hơn nữa bên trong Trường Cầm.

Quần áo chảy xuống hơn phân nửa, Trường Cầm nằm trên thuyền, mái tóc đen dài rũ xuống mặt nước, theo từng động tác càng ngày càng xuống phía dưới của hắn, đuôi tóc không ngừng lay động, vẽ nên từng vòng từng vòng sóng gợn nhộn nhạo trên mặt hồ. Đàn cá dưới hồ lẳng lặng lẻn đến gần, thay nhau đớp nhẹ đuôi tóc Trường Cầm.

Trường Cầm ngửa đầu, đầy trời sao và ánh trăng chiếu vào trong mắt y, vẻ mặt y không ngừng biến chuyển theo động tác của Khan Du, ngay cả đôi môi mân chặt lúc đầu cũng buông ra vài tiếng nức nở khó nhịn.
Trường Cầm.

… Ừm?

Trường Cầm…

Khan Du ngẩng mặt khàn khàn gọi mấy tiếng, nhưng không nói thêm gì nữa. Ánh mắt thâm trầm dừng lại trên gò má ửng hồng của Trường Cầm, mang theo vô tận yêu thương. Hắn vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy dục vọng của Trường Cầm, mười ngón tay khéo léo vận dụng, lực đạo vừa phải, đúng lúc đúng chỗ. Hơi thở của Trường Cầm càng thêm hổn hển, không ngờ Khan Du đột ngột gia tăng lực đạo, thân thể y cong lên, tóc dài trên mặt nước làm nở bừng một vòng hoa sóng, khiến đàn cá giật mình tản ra bốn phía.

Khan Du…

Động tình đến cực điểm, ánh mắt của Trường Cầm cũng trở nên mê ly.

Ta ở đây.

Khan Du ôn nhu đáp lời, nhè nhẹ cắn vành tai y.

Trường Cầm… Ta ở đây, ta luôn luôn ở đây.

Tiếng thở dốc ngay bên tai, Trường Cầm hơi nhíu mày, y không có chỗ nương tựa nào ngoài việc càng ôm chặt Khan Du, cơ thể mướt mồ hôi của hai người chăm chú quấn lấy nhau, nhiệt độ giữa hai người không ngừng tăng lên, cuối cùng tựa như dấy lên một ngọn lửa, vô luận như thế nào cũng không thể dập được nữa.

Trường Cầm… Có thể chứ…

Người dưới thân gian nan phát ra âm thanh đứt quãng, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ, Khan Du lúc này đã là dục hoả khó nhịn, dục vọng đặt trước cửa nơi lửa nóng mê người đó, ma sát vài lần, cật lực nén xuống ham muốn một lần đâm thẳng đến tận cùng, trầm thấp nói với Trường Cầm.
 
Ngươi cố nhịn một chút… Rất nhanh sẽ thoải mái.

Thấy Trường Cầm không lên tiếng phản đối, Khan Du liền không do dự nữa. Hắn chậm rãi tiến vào, từng chút từng chút đẩy lửa nóng vào sâu bên trong cơ thể Trường Cầm, đến khi hai người hoàn toàn hoà hợp, Khan Du rốt cuộc phát ra một tiếng thở dài thoả mãn.

Có vài lọn tóc nằm lộn xộn trước ngực Trường Cầm, rối rắm quấn lấy tóc của Khan Du, như thể không muốn xa rời. Đuôi tóc dài bồng bềnh trên mặt nước giống như một tấm lưới đang từ từ giương rộng, bao phủ lấy thân tâm hai người. Dục vọng quấn quít trên chiếc thuyền con giữa hồ lại như từng đợt từng đợt sóng lan toả, lan đến sâu bên trong đám hoa sen, khiến hoa lá không ngừng run rẩy, rơi lệ liên miên.

Mười ngón gắt gao nắm chặt, sức lực toàn thân tựa hồ đều theo dòng nước trôi xa, mà cảm giác ngọt ngào hân hoan lại rõ ràng khắc cốt như vậy, khiến y mê loạn không thôi. Trường Cầm vươn tay vuốt ve tấm lưng Khan Du. Đường nét cơ thể hắn rắn chắc tựa như đao khắc, hữu lực mà phóng khoáng, cơ hồ khó có thể liên hệ với con thuỷ huỷ nho nhỏ nghìn năm trước. Mà cảm xúc lại chân thực như vậy, lúc này y và hắn da thịt kề cận, hơi thở giao hoà, y nghe được tiếng tim đập trầm ổn mà kiên định của hắn, mang theo hơi ấm đủ để bao dung y suốt đời suốt kiếp.

Hơi thở rối loạn, suy nghĩ cũng theo đó hỗn loạn, Khan Du nâng chân Trường Cầm cao hơn chút nữa, hy vọng có thể cảm thụ càng gần càng sâu càng nhiều. Một hồ xuân thuỷ bị hắn khuấy động, tiếng nước hoà cùng tiếng côn trùng kêu đêm hè vang vọng bên tai. Trường Cầm cảm thấy bầu trời như đang nghiêng, Ngân Hà đang đổ, cả thế giới đều rơi vào trong mắt, thần kinh căng thẳng đến cực hạn bỗng nhiên đứt đoạn, y chậm rãi chìm vào một vùng trắng xoá hư không.

Khan Du nhìn Trường Cầm hồi lâu, không khỏi mỉm cười.

Trường Cầm.

Ừm?

Khan Du chậm rãi nằm xuống bên cạnh y. Trường Cầm gối đầu lên cánh tay hắn, hai mắt khép hờ. Giọng nói của hắn trầm ấm lại mang theo một chút khàn khàn, nghe qua có một loại an tâm kỳ lạ.

Chúng ta có tính là vừa hưởng một hồi cá nước thân mật không?

Ai là cá, ai lại là nước đây?

Trường Cầm khẽ cười hỏi hắn. Mà Khan Du nghiêm túc suy nghĩ một lát, mới mở miệng nói.

Ngươi là nước.

Ta… không thể rời khỏi ngươi.

Thuyền con nhẹ nhàng lay động, sóng nước dập dờn toả ra, khiến con thuyền lại càng trôi đi xa hơn.

Không biết sẽ đi đến đâu, cũng không biết muốn đi đâu, nhưng mà, những chuyện đó đã không còn quan trọng.

Hai hàng mi dài của Trường Cầm chớp lên vài cái, dường như có một giọt long lanh rơi xuống. Y nhẹ nhàng hôn môi hắn, cười nói.

Ta cũng vậy.
END

2 comment:

Trả lời
Unknown nói...
lúc 22:05 19 tháng 8, 2013

aaaaaaaaaaaaaaa, mấy một đống máu mũi rùi

Trả lời
Nặc danh nói...
lúc 21:13 14 tháng 9, 2014

Ôi dồi ôi ~~~ Ngọt ngào sến súa! Nếu hai người được thế thì tốt rồi T^T. Kệ đuê, thanks chủ nhà đã edit nhoa (づ ̄ ³ ̄)づ♥

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)