Tái Thế Vi Nhân C4

Lần Nữa Làm Người


Tác giả: Kim Đại
Biên tập: Triêu Nhan

.:Mục lục:.

Chương 4 


Nói là mời cơm, thực tế là Vệ Tiếu mang bạn gái của mình theo giúp vui cho Lưu Kình.

Nhưng mà dù sao bữa cơm cũng không tệ.

Bạn gái của Vệ Tiếu vừa nhìn thấy Lưu Kình đã bị hớp hồn, cả người như phân không ra đông tây nam bắc.

Vệ Tiếu không ghen, bởi vì tình huống này anh đã thấy nhiều lần rồi.

Cũng không biết Lưu Kình làm sao lớn lên, tóm lại là hắn đặc biệt đẹp trai, đẹp trai đến mức các cô gái nhìn thấy hắn đều mặt đỏ tim đập.

Quả nhiên ăn cơm xong, Vệ Tiếu đưa bạn gái Lỗ Bình về nhà trọ, Lỗ Bình nói rất nhiều, trong lời nói đều là khen ngợi Lưu Kình đẹp trai thế nào thế nào.

Thật ra Vệ Tiếu lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Kình cũng giật mình. Một người cao ráo trắng trẻo đẹp đẽ như vậy, cứ như là từ trong tranh bước ra, hơn nữa vì hắn quá mức thanh tú nho nhã, nên Vệ Tiếu còn từng nghi ngờ không biết cái tên mặt trắng này có phải là tình nhân của ông chủ không.

Đến lúc biết được hắn là con trai của ông chủ, Vệ Tiếu kinh ngạc cả buổi, không hiểu làm sao mà một người cao lớn thô kệch như ông Lưu lại sinh ra được một đứa con trai như vậy, cho đến khi Lưu Kình cho anh xem ảnh chụp của mẹ hắn, Vệ Tiếu mới biết vẻ bề ngoài của Lưu Kình là từ đâu ra.

Thế nên sau đó bạn gái cứ hay hỏi chuyện về Lưu Kình, Vệ Tiếu cũng không thấy khó chịu. Dù sao anh luôn cho rằng tình cảm giữa bạn gái và anh mới là chân tình, cô ấy hỏi chuyện Lưu Kình nhiều như vậy chẳng qua là vì hắn rất đẹp trai mà thôi.

Nhưng mà Vệ Tiếu nằm mơ cũng không ngờ, lúc ăn cơm bạn gái anh đề cập với Lưu Kình rằng cô muốn tìm việc làm, mấy ngày sau Lưu Kình thật sự tìm việc giúp cô.

Tuy rằng chỉ là làm thu ngân, nhưng so với Lỗ Bình tự mình trầy trật đi xin việc thì đã quá tốt rồi.

Lỗ Bình làm được đúng một tháng, vừa nhận được tiền lương, liền nằng nặc yêu cầu Vệ Tiếu mời Lưu Kình dùng cơm, nói là thế nào cũng phải cảm ơn người ta cho phải phép.

Vệ Tiếu sợ bạn gái lo lắng, cho nên không hề hé răng với cô về những việc làm thất đức của Lưu Kình, lúc này nếu mở miệng nói ông chủ mình không được tốt tính cho lắm, chỉ e bạn gái sẽ không tin.

Hơn nữa Vệ Tiếu là một người rất đơn giản thành thật, nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Kình tuy tính tình không tốt, nhưng cũng không có bạc đãi người làm.

Cho nên anh đi mời Lưu Kình. Lúc mời anh còn nghĩ, chưa chắc Lưu Kình đã nể mặt.

Kết quả Lưu Kình lại thật sự đồng ý.

Lần này đưa bạn gái về, Vệ Tiếu lại phát hiện Lỗ Bình như có tâm sự, không để ý đến anh.

Anh còn cho rằng cô ấy là vì xã giao với Lưu Kình mà mệt mỏi, mãi đến sau này khi chuyện của Lỗ Bình và Lưu Kình vỡ lỡ, Vệ Tiếu mới tỉnh ngộ ra, Lỗ Bình đã thay lòng đổi dạ từ lúc đó rồi.

Lỗ Bình lén anh gọi điện thoại cho Lưu Kình.

Đối với Lưu Kình mà nói, phụ nữ tình nguyện dâng tới cửa cho hắn rất nhiều, hắn không hề cảm thấy đùa giỡn bạn gái của nhân viên mình thì có gì không ổn, huống chi người này còn chủ động quyến rũ hắn.

Chẳng qua hắn vốn hư hỏng tới tận gốc, không thích phụ nữ đứng đắn đoan trang, chỉ thích cái loại tình một đêm chơi xong rồi bỏ, càng phóng đãng truỵ lạc càng tốt, theo như lời hắn là, loại phụ nữ này mới dễ tụ dễ tan.

Thật không ngờ lần đầu tiên lên giường với Lỗ Bình lại kinh tâm động phách như vậy. Tuy lúc đó hắn cũng biết Lỗ Bình còn là xử nữ, thế nhưng dựa theo quy tắc cởi quần rồi không làm thì phí, tóm lại là hắn và Lỗ Bình vẫn xảy ra quan hệ.

Sau đó, theo thói quen không thích dây dưa lâu dài, Lỗ Bình liền bị Lưu Kình bỏ.

Lỗ Bình là người nhà quê. Ở quê rất bảo thủ, cô lại là con nhà gia giáo, gặp phải Lưu Kình thật sự là xui xẻo.

Cứ như vậy mù quáng lao đầu vào Lưu Kình, tưởng rằng kiếm được một tấm chồng tốt, một bước lên mây, lại không ngờ...

Vệ Tiếu phát hiện gần đây tâm trạng Lỗ Bình rất không ổn, người cũng càng ngày càng tiều tuỵ.

Suốt một khoảng thời gian, anh cũng không biết mình đã làm gì chọc giận Lỗ Bình, cô đối với anh hết sức lãnh đạm, còn vài lần đề cập đến việc chia tay.

Lúc đầu Vệ Tiếu còn tưởng Lỗ Bình là vì vừa mới đi làm, áp lực quá lớn nên mới trở nên khó chịu.

Cho đến khi Lỗ Bình uống thuốc ngủ tự tử, anh mới thấy sự việc nghiêm trọng.

Cũng may Lỗ Bình được người ta phát hiện kịp thời, đưa đi cấp cứu nên mới giữ được mạng sống.

Vệ Tiếu canh giữ trong bệnh viện, chăm sóc cô nửa bước cũng không rời, cũng không dám mở miệng hỏi Lỗ Bình rốt cuộc là làm sao.

Anh bận rộn bên này, Lưu Kình bên kia không ai hầu hạ, mà hắn vẫn cứ thích ỷ lại Vệ Tiếu, chốc lát lại gọi điện một lần thúc giục anh.

Vệ Tiếu chịu không nổi điện thoại réo gọi, thiếu chút nữa muốn quỳ xuống năn nỉ Lưu Kình, vội vàng nói: "Lưu thiếu gia ơi là Lưu thiếu gia, tôi gọi anh Lưu gia gia còn không được sao?"

Lưu Kình thích làm khó dễ Vệ Tiếu, chung quy cũng là vì hắn thích anh, thấy Vệ Tiếu bình thường nghiêm túc không biết nói đùa lúc này lại gọi mình là gia gia, cười đến híp cả mắt: "Khỏi cần gọi tôi gia gia, cho dù cậu có gọi tôi là thượng đế cũng không được, mau về cho tôi, tôi bên này đang đánh bài, mới có ba tay còn thiếu một, cậu không về, tôi gọi người đi bắt cậu về."

Vệ Tiếu vốn không định nói cho hắn biết chuyện Lỗ Bình tự sát, nhưng đã đến nước này cũng không nhịn được, thở dài một hơi: "Tôi thật sự về không được, Lỗ Bình tự sát."

Ban đầu Lưu Kình còn tưởng đó chỉ là nói đùa, giờ phút này nghe vậy mới nhíu mày. Hắn tuy rằng ăn chơi, nhưng đầu óc linh hoạt, lập tức nghĩ đến việc này có khả năng là Lỗ  Bình dùng khổ nhục kế.

Trong lòng mất hứng, cho rằng Vệ Tiếu đã biết hết mọi chuyện nên hắn cũng không cố kỵ nói thẳng: "Chẳng qua chỉ là một cái màng thôi, nếu cô ta cảm thấy tiếc, tìm cái bệnh viện vá lại là được, đừng có bày đặt giở trò. Nói cho cô ta biết, đừng nói là giả chết, cho dù là chết thật tôi cũng mặc kệ. Chẳng qua, mẹ kiếp, có chết thì cút xa một chút mà chết, đừng làm phiền tôi."

Vệ Tiếu không nói được một lời. Phải mất cả buổi anh mới hiểu được những lời ấy có nghĩa gì, anh vẫn cứ ở lại bệnh viện.

Lúc đó trong bệnh viện có không ít người, anh đứng trong góc của đại sảnh, không hề động đậy mảy may.

Anh không ngừng nghĩ, sao lại như vậy, tại sao lại có thể như vậy?

Cô bé mà anh luôn yêu quý như châu như ngọc, luôn che chở trong lòng bàn tay, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy?

Anh dùng sức hít thở vài lần, nhưng hai chân vẫn chết lặng.

Giống như bị đổ chì.

Cô gái mà anh vô cùng yêu thương...

Anh không ngừng hít thở, dùng sức hít vào, thở ra, giống như đó là điều duy nhất anh có thể làm lúc này.

Đến lúc quay về phòng, anh vờ như chuyện gì cũng không biết, vẫn như cũ hết lòng chăm sóc Lỗ Bình.

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)