Coi như ta xui xẻo - C1

Coi như ta xui xẻo


Tác giả: A Thất
Biên tập: Triêu Nhan


Chương 1

Thà rằng ba tuổi mồ côi mẹ, còn hơn rời giường giữa canh năm.

Ta cố gắng giãy dụa bò ra khỏi ổ chăn ấm áp, trong lòng không ngừng lặp lại câu nói trên, càng nghĩ càng cảm thấy đó thật là một câu danh ngôn chí lý.

Tiếng gõ cửa đáng ghét vẫn không ngừng vang lên, không vội cũng không chậm, nhịp nhàng một cách kỳ lạ, vọng lại giữa khe núi hoang vắng.

Rốt cuộc là ai vậy?

Đợi đến khi đầu óc ta tỉnh táo hơn đôi chút, vấn đề này liền nhảy ra.

Khe núi này rất hiếm có người qua lại. Hiện tại lại là tháng chạp giá rét, đừng nói là người qua đường, ngay cả động vật cũng rất thưa thớt. Nếu không nhờ lão sư phụ cứ khăng khăng đòi ở chỗ này tu tiên của ta còn chưa hoàn toàn mất hết lương tâm, thỉnh thoảng nhớ làm phép biến ra chút thức ăn cho ta, chứ nếu không chắc ta thành tiên trước ổng luôn rồi.

Ở nơi thâm sơn cùng cốc, đêm hôm khuya khoắt này, sao đột nhiên lại có tiếng gõ cửa?

Với tay lấy áo ngoài kéo vào trong chăn, ta vừa nằm vừa mặc áo. Từ lúc biết chuyện đến bây giờ ta vẫn luôn theo sư phụ tu luyện, mười mấy năm nay chưa từng rời khỏi khe núi này nửa bước. Ngoại trừ mấy vị sư đệ của sư phụ thỉnh thoảng tới tìm sư phụ uống trà và một vài tiều phu thợ săn ngẫu nhiên lạc đường, hoàn toàn không có người khách nào đến đây... Có điều người tìm tới trả thù thì không ít.

Sư phụ của ta bình thường vô cùng lười biếng. Chuyện ra dáng sư phụ nhất mà ổng từng làm cho ta có lẽ là hồi ta còn nhỏ ổng chịu khó dạy ta viết chữ, sau đó ổng ném một đống sách cho ta tự sinh tự diệt. Mà ta thông minh như vậy đương nhiên sẽ không hơi đâu lãng phí tinh thần đi đọc ba cái sách đạo pháp khó hiểu đó làm gì.

Sau đó nữa, sư phụ phát hiện ta đem nhiệt tình đầu nhập vào việc dùng sách làm nguyên liệu nấu nướng, cũng không nói gì, vô cùng dứt khoát buông tha cho việc dạy ta tu đạo thành tiên.

Mỗi lần như vậy ổng đều thẳng thắn ngồi xuống ăn cùng ta, thường thường còn đưa ra ý kiến cải thiện một số đồ gia vị.

Sau đó của sau đó, có lẽ sư phụ đã chán đồ nướng, sách ném cho ta biến thành tiểu thuyết chí quái và diễn nghĩa, bảo ta ngày đọc rồi đêm kể lại, nói cho màu mè là kiểm tra công khoá, mà nhiệm vụ của ta cũng từ người cung cấp món nướng biến thành người kể chuyện.

Nghe nói trong thành trấn ngoài núi có một loại nghề nghiệp gọi là nghề kể chuyện, ta hẳn là có thể đảm nhận được. Đợi có một ngày ta chịu không nổi cái ông sư phụ ăn không ngồi rồi cả ngày ngẩn người này, ta nhất định sẽ vào thành làm người kể chuyện.

Tóm lại pháp thuật gì gì đó ta hoàn toàn học không thông, thần kinh lại bị sư phụ giày xéo đến vô cùng suy nhược, đêm ngủ cũng không yên giấc, huống chi nửa đêm mùa đông giá rét đặc biệt yên tĩnh, đừng nói là tiếng lạo xạo do bước chân người đạp lên tuyết, ngay cả tiếng hoa tuyết rơi xuống đất rất nhỏ ta cũng nghe được rõ ràng. Mà đêm nay, trước khi tiếng gõ cửa vang lên, ta lại ngủ vô cùng yên ổn, không hề nghe được bất cứ tiếng động gì, thậm chí hiện tại cho dù ta cẩn thận lắng nghe, cũng hoàn toàn nghe không được bất luận tiếng người nào.

Ta cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, lẽ nào là sơn tinh yêu quái gì chăng?

Ngón tay bị lạnh đến cứng đờ lóng ngóng một hồi mới mang được giày, ta đứng thẳng dậy, hà hơi vào lòng hai bàn tay, trong lòng thầm oán sư phụ, ngày thường chỉ giỏi lười biếng, trốn tránh tu tiên như ổng vậy mà hôm qua lại quyết tâm bế quan.

Ta vốn cho rằng ổng bắt chước loài gấu chó vào hang đá ngủ đông, hiện tại xem ra động cơ của ổng cũng không đơn giản. Nói không chừng ổng đoán được sắp có tai hoạ nên bỏ của chạy lấy người. Ta u oán nhìn về phía sơn động, nghĩ đến sư phụ giờ này chắc đang ở trong đó ngáy khò khò. Tiếng gõ cửa vẫn liên tiếp vang lên, xem ra bất luận người tới là ai, hẳn là đã hạ quyết tâm phải vào nhà, không mở cửa sẽ không bỏ qua.

Thôi đi, thôi đi, có việc đệ tử làm, có hoạ đệ tử gánh.

Mang theo tinh thần giác ngộ nặng nề như vậy, ta châm lên ngọn đèn dầu, đi mấy bước tới trước cửa. Hai tay vừa đặt lên then cửa, tiếng gõ cửa liền im bặt. Trái tim của ta bởi vì sự yên tĩnh thình lình xảy ra này mà thót lại một nhịp.

Không sao, không sao. Ta an ủi chính mình, hít sâu một hơi. Ta dùng sức kéo mạnh cửa, gió lạnh tới xương cuốn theo hoa tuyết tán loạn ùa vào lòng ta, cái rét đột ngột khiến ta giật mình, theo phản xạ tự nhiên, ta lập tức định sập cửa lại.

Nhưng ta đã chậm một chút. Giữa căn phòng hôn ám, một bàn tay trắng đến chói mắt nhẹ nhàng đỡ lấy cánh cửa, động tác ôn hoà cẩn thận, khiến hai tay ta vi phạm ý chí ta buông ra cánh cửa. Đồng thời, chủ nhân của bàn tay nọ, một thanh niên bề ngoài còn rất trẻ, cứ như bị gió lạnh thổi vào phòng, chớp mắt đã vào trong. "Kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng lập tức khép lại ngay sau lưng hắn.

Ta hoảng hốt lui lại mấy bước, eo đụng mạnh vào cạnh bàn, đau quá đi mất! Bình thường ta nhất định sẽ hét rầm lên cho đến người chết cũng phải sống lại, thế như hiện tại không phải lúc để kêu đau. Ta nắm lấy cây đèn dầu làm như vũ khí, ánh đèn mù mờ rơi vào thân người nọ. Người nọ tướng mạo tuấn tú, mặc áo lông trắng mang sáo ngọc, tóc dài tha thướt. Thật là một người tuổi trẻ siêu phàm thoát tục... Từ từ, ta nhớ tới mấy quyển tiểu thuyết chí quái ta từng đọc, cảnh tượng này sao mà quen thuộc quá vậy?

"Ngày nọ, tuyết rơi rất nhiều, bông tuyết bay tán loạn, hồ ly biến thành người, xin nghỉ lại qua đêm ở một ngôi nhà trong núi..." Chẳng phải là trường hợp trước mắt ta đây hay sao? "Người đến tuấn mỹ vô song, một cái liếc nhìn, câu hồn nhiếp phách..." Có phải là đang tả người trước mắt này?

Hồ ly tinh! Hắn nhất định là hồ ly tinh! Giữa lúc ta đang tự hỏi, đôi mắt sáng ngời của hắn cũng nhìn ta, sau đó ánh mắt hắn vượt qua ta, dạo một vòng quanh phòng, hắn giống như rất vừa lòng thu hồi đường nhìn, cúi người ấp tay nói: "Tiểu sinh ham ngắm cảnh tuyết vùng này, nên mới lạc đường đến đây. Thân thể mệt mỏi, mong rằng có thể tá túc lại đây qua đêm..."

Ta ở trong lòng lẳng lặng thở dài. Thật đúng là một lí do vừa cũ rích vừa trăm ngàn chỗ hở.

Nói cái gì mà ham ngắm cảnh tuyết vùng này? Mấy chục dặm vuông vùng này chỉ có mỗi một loại cảnh tuyết y như nhau, ngắm cái gì chứ.

Còn nói gì mà lạc đường đến đây? Có thể từ bên ngoài núi lạc đường mấy chục dặm vào tới trong khe núi, ai tin được.

Rồi cái gì mà thân thể mệt mỏi? Ta thấy hắn rất là có tinh thần, ngay cả đôi hài bằng tơ tằm dưới chân hắn cũng sạch sẽ láng bóng kia kìa.

Nhưng mà, nếu như hắn thật sự chỉ muốn nghỉ lại một đêm, vậy đương nhiên là không thành vấn đề. Còn lỡ như không phải, oan có đầu nợ có chủ, người có thù có oán với hắn là sư phụ, chắc sẽ không cần tính sổ lên đầu ta làm gì.

Do dự nửa khắc, ta thăm dò nói: "Nếu như ngươi muốn tìm sư phụ ta là Bất Tư đạo nhân, thì ổng đang ở trong hang động phía sau nhà ngủ đông... à không, tu hành. Ngươi từ cửa sau đi ra rẽ trái, hang động ở đó. Chỗ nào có dây mây che lấp thì chỗ đó là cửa hang. Ta chỉ là đệ tử của sư phụ thôi, những việc ổng làm hoàn toàn không có liên quan với ta."

Ta nhiệt tình nói một hơi chỉ ra chỗ ở hiện tại của sư phụ rất rõ ràng, cũng làm rõ quan hệ trong đó.

Đừng trách con nha sư phụ. Pháp lực của sư phụ cao cường, nhất định có thể gặp dữ hoá lành mọi sự thuận lợi, lần này chẳng qua là sớm một chút ghi vào bản ghi chép tu tiên của sư phụ mà thôi...

"Thì ra là sư đồ hai vị ở nơi này tu tiên, thất kính thất kính. Tiểu sinh tuyệt đối không có ý quấy rầy hai vị tu luyện, chỉ hy vọng được tá túc ở đây." Hắn nhiều lần nhấn mạnh như vậy, nhưng mà ta vẫn không tin. Bởi vì khi nhắc đến tên của sư phụ ta, ta rõ ràng nhìn thấy trong con ngươi đen thẳm của hắn chợt loé lên một tia sáng.

Căn cứ theo sách nói, hồ ly tinh thông minh tuyệt đỉnh, cực kỳ khó đối phó, từ trước đến nay không bao giờ chịu thiệt, còn không bằng thuận theo hắn, miễn cho mình tự nhiên phải chịu khổ. Nghĩ đến đây, ta lập tức thay đổi vẻ mặt, tươi cười lấy lòng nói: "Nếu như đã có duyên gặp nhau, đương nhiên người đến là khách, hãy để ta tận tình làm chủ đi."

Ta dẫn hắn đến bên cạnh bếp lò, ân cần giúp hắn phủi sạch tro bụi trên chiếc ghế sưởi ấm bên cạnh bếp, đặt lên ghế một tấm nệm khô ráo sạch sẽ, thậm chí lấy trà ra pha cho hắn một chén. Hắn mỉm cười đón nhận, uống một ngụm, chậc chậc khen ta pha trà có tài. Ta khiêm tốn nhận lời khen của hắn, một hồi mới sực nhớ ra trà của chúng ta từ tháng trước của tháng trước đã uống hết sạch rồi, hiện tại trong lọ đựng trà chỉ có lá dây mây khô ta tuỳ ý nhặt về bỏ vào cho đầy bình thôi, cái thứ đó lấy pha trà còn không bằng nước mốc ấy chứ, mà hình như lần đó cũng lâu lắm rồi...

Cầm lấy que cời lửa, ta khơi cho ngọn lửa yếu ớt sắp tắt trong lò bừng lên một chút, mở miệng nói: "Cao danh quý tánh của huynh đài là gì?"

"Tiểu sinh Vu Kính." Hắn đáp vừa nhanh vừa gọn gàng, giọng điệu vẫn thân thiết đến mức khiến ta bất an.

Vu Kính, họ Vu.

Trong đầu ta nhanh chóng soát lại một lượt các yêu ma nhân vật hằng năm đến tìm sư phụ tính sổ gây chuyện trả thù, họ của bọn họ ta còn nhớ rõ, hình như không ai họ "Vu". Nhưng mà vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm được, lỡ đâu hắn gần đây nhất mới kết thù với sư phụ thì sao? Chuyện gì ổng còn không biết chứ bản lĩnh kết thù kết oán của sư phụ đảm bảo là cao cường số một, hơn nữa còn cực kỳ am hiểu thù tăng thêm thù. Bởi vì ổng rất thích đem những người đến đây trả thù đánh cho gần chết, sau đó đạp cho người ta mặt mũi nhìn không ra rồi hát vang cái gì mà "Oán thù nên giải không nên kết."

Ta thấy với cách làm của ổng, cho dù thù ít cũng sẽ biến thành thù nhiều.

Giữa lúc ta đang ngẩn người, một mùi hương thoang thoảng ùa vào mặt, ta hít sâu một hơi, trong lòng kỳ quái vì sao người ta lại hay nói "hồ xú" để chỉ hôi nách, tên hồ ly này rõ ràng là rất thơm.

Vu Kính mỉm cười cúi người về phía ta: "Họ tên của tiểu ca là gì?"

Ta cảnh giác. Đây là vấn đề ta tuyệt đối không thể trả lời.

Ta đọc trong sách thấy, tên họ đối với yêu ma mà nói có một ý nghĩa đặc biệt. Khi yêu ma hỏi tên người, mà người đó lại nói tên mình cho yêu ma biết, như vậy đó là một lời hứa kết duyên, cũng giống như trao đổi tín vật đính ước vậy, ý nghĩa rằng đời này kiếp này đều phải chịu ràng buộc. Cho nên nếu có yêu ma mở miệng hỏi tên ngươi, ngươi tuyệt đối không được chủ động nói cho hắn biết, cho dù tuỳ tiện bịa đặt một cái tên cũng không được... Nhất là trong tình huống ngươi không muốn cùng yêu ma đó sống cả đời.

"Tên gọi chẳng qua chỉ là xưng hô, đời người ngắn ngủi lại đau khổ, không biết cũng chẳng sao." Ta cố gắng hết sức bắt chước lại dáng vẻ cao thâm khó dò của sư phụ trước mặt người ngoài. Thật đúng là làm khó ta, tay thì cầm que cời lửa, mặt mày thì lấm lem, đầu thì đầy tro bụi thế này làm sao mà cao thâm nổi đây.

Vẻ mặt Vu Kính dường như có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng cười: "Tiểu ca thật đúng là không giống người thường, tiểu sinh bội phục." Dừng một chút, hắn lại nói: "Không hổ là cao đồ của Bất Tư đạo nhân..."

Từ góc nhìn của ta đối với sư phụ, ta cảm thấy hắn đang mỉa mai ta thì có. Có điều hiện tại không phải lúc để suy ngẫm vấn đề này: "Ngươi quả nhiên là tới tìm ông ấy!" Cổ tay ta vừa lật lại, que cời lửa trong tay liền chỉ thẳng cửa sau: "Ổng đang ở trong hang động đằng sau, xin mời."

"Đâu có, ta và Bất Tư đạo nhân vốn không quen không biết, vì sao tiểu ca cứ khăng khăng cho rằng ta đến đây là để tìm y?" Đáy mắt trong suốt của hắn có tia sáng chợt loé mà qua, ta không rõ đó là gì, chẳng lẽ là bếp lò phản quang? Hắn tựa đầu lên cánh tay, nghiêng mặt hứng thú bừng bừng nhìn ta.

Ta ấp úng nói không nên lời, đành dứt khoát bỏ xuống que cời lửa vào phòng khách trải giường cho hắn.

Mở tủ quần áo, bên trong chỉ có duy nhất một cái chăn là ta tận dụng thời tiết nắng đẹp mấy ngày trước vừa phơi xong, vừa mềm vừa xốp, ngửi một hơi còn nghe được thứ mùi ấm áp của ánh mặt trời lưu lại trên đó.

Thật đáng tiếc, hàng năm mỗi khi ta phơi chăn xong đều bị sư phụ cướp qua đắp, lần này khó có được sư phụ lên cơn thần kinh chạy đi bế quan, cứ tưởng cái chăn này năm nay sẽ đến lượt ta, hiện tại xem ra tiện nghi cho hắn rồi.

Hôm nào ta phải bảo sư phụ tính toán thử xem ta có thật là vô duyên với chăn phơi không, nếu thật như vậy sau này ta không thèm phơi chăn nữa.

Giữa lúc ta đang ôm chăn xót xa cho thân mình, bên tai đột nhiên có người nói chuyện, hơi thở phun vào tai: "Tiểu ca?"

Đột ngột kề sát nói như vậy khiến ta giật bắn mình, nghiêng người, liền phát hiện Vu Kính đã đứng sau lưng ta từ lúc nào. Ta vốn luôn tự hào thính lực nhạy bén, lại hoàn toàn không biết hắn tới gần ta bao giờ.

Ngay cả bước chân của sư phụ cũng lừa không được lỗ tai ta, vậy mà ta lại hoàn toàn không phát giác được cử động của hắn. Ta không khỏi trở nên lo lắng, chẳng lẽ yêu thuật của tên hồ ly tinh này còn cao cường hơn cả sư phụ?

"Vu, Vu huynh..." Ta lắp bắp một hồi mới run rẩy phun ra mấy chữ.

"Tiểu ca, cái chăn này chẳng lẽ lại có huyền cơ gì hay sao? Có phải là không phù hợp với người thường hay không?" Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, trong mắt lại tràn đầy ý cười, có lẽ là dáng vẻ ôm chặt chăn không buông của ta rất buồn cười.

Ta rất muốn gật đầu nói đúng vậy, nhưng mà nói dối với hồ ly tinh thì hậu quả sẽ thế nào? Thôi đi thôi đi, ta không muốn lấy thân thử nghiệm đâu.

"Đương nhiên không phải, ta chỉ ôm một chút thử xem nó có đủ mềm hay không thôi."

Vu Kính không nói gì, nhưng mắt hắn mang theo ý cười đón lấy chăn trong tay ta, chính xác mà nói là đoạt lấy chăn tự mình ôm, thử một chút cảm giác: "Rất mềm, rất thoải mái." Nói xong, hắn còn dùng sức vỗ hai cái, chăn vang bộp bộp, đắp lên nhất định rất thích, ta muốn khóc quá đi.

Vu Kính đi hai bước, lại quay lại: "Tiểu ca, lúc ta ngủ không thích bị ai quấy rầy. Ngươi cũng đừng vào. Cảm ơn chăn của ngươi."

"Không... cần... khách sáo... Ngủ ngon..." Nói xong, ta giống như du hồn dã quỷ ủ rũ về lại phòng mình. Rời khỏi lâu quá, chăn của ta lạnh lẽo ẩm ướt hết trơn rồi.

Thật thảm. Ta thật sự quá thảm. Ta rất bi tráng dùng thân thể của chính mình một lần nữa ủ ấm nệm chăn, trong lòng nghĩ Vu Kính hiện tại hẳn là rất thoải mái nằm trên giường đắp cái chăn đã phơi nắng đó, mơ mơ màng màng không biết gì ngủ thẳng.

Nhưng mà thói quen là rất khó thay đổi, tuy nửa đêm bị dựng dậy, hôm sau trời vừa sáng ta đã tỉnh giấc rồi. Chân nam đá chân chiêu ra ngoài nhà rửa mặt súc miệng, trong lòng ta chờ mong tên hồ ly tinh kia cũng giống như trong sách miêu tả, trời vừa sáng thì lập tức rời khỏi, tốt nhất là để lại chút vật kỷ niệm gì đó thể hiện lòng biết ơn để ta còn thu nhặt cất giữ.

Thế nhưng hy vọng của ta đã hoàn toàn sụp đổ bởi tiếng bước chân đạp lên bậu cửa. Vu Kính đứng trước cửa, nhìn ta, cười xán lạn như ánh dương quang: "Sớm vậy, tiểu ca."

Ta nhổ nước trong miệng ra, vội vàng trảo lời: "Sớm! Sớm như vậy đã tính đi rồi sao?"

Nụ cười của Vu Kính càng thêm xán lạn: "Ừ, ta vốn định trời sáng sẽ đi..."

Từ từ, "vốn định" nghĩa là sao? Hiện tại ngươi định làm gì?

"Nhưng mà đáng tiếc, đêm qua tuyết rơi lớn như vậy, bốn phía mênh mông trắng xoá, làm sao đi được?"

Nói đùa, tuyết này cũng đâu phải mới hôm qua đọng lại. Hiện tại đi không được, vậy sao tối hôm qua ngươi tới đây được? Nghĩ là nghĩ vậy, chứ ta không dám nói ra. Chẳng qua, dự cảm không ổn vẫn cứ chầm chậm lan rộng trong lòng ta.

"Cho nên," hắn bình tĩnh nhìn ta: "Ta chỉ có thể ở lại đây quấy rầy thêm hai ngày vậy."

Quấy rầy hai ngày của hắn, rốt cuộc thành hai tháng.

Vu Kính ăn chay.

Ta cảm thấy thật kỳ quái, cư nhiên lại có loại hồ ly không ăn thịt. Ta và sư phụ hai người tu hành mà còn không ăn kiêng đây. Chẳng trách sao hắn ốm như vậy. Có điều đây là chuyện tốt, có thể bài trừ khả năng bị hắn ta ăn luôn rồi.

Vu Kính rất hay ngủ.

Ngoại trừ ngày đầu tiên hắn đến đây, những ngày sau đó hắn đều đi ngủ sớm thức dậy muộn. Ban ngày thường hay ngẩn người. Trình độ lười biếng của hắn nếu so với sư phụ ta quả thật chỉ có hơn chứ không có kém. Thời tiết tốt hắn ngồi trước cửa ngủ gật, trời đổ tuyết hắn liền dứt khoát chui vào trong chăn ngáy o o. Tính tình biếng nhác của hắn thật đúng là làm lãng phí diện mạo đẹp đẽ kia. Theo ta thấy, cuộc sống của hắn quá mức chán ngắt.

Những lúc Vu Kính tỉnh táo - những lúc như vậy quả thật không nhiều - hắn liền ngồi một bên nhìn ta. Ta chẻ củi, hắn nhìn. Ta nấu nước, hắn nhìn. Ta nấu cơm, hắn cũng nhìn. Có lúc hắn nổi hứng, sẽ tán gẫu với ta những chuyện bên ngoài núi. Bất quá, Vu Kính tuyệt đối không nhắc tới những chuyện có liên quan với hắn. Ngoại trừ tên của hắn, ta có thể nói là hoàn toàn chẳng biết gì về hắn hết. Dần dần ta đã không còn sợ hắn như lúc đầu nữa, bởi vì nói cho cùng hắn cũng không mang đến cho ta bao nhiêu phiền phức. Sức ăn ít hơn sư phụ, lại không kén cá chọn canh như sư phụ, hơn nữa hắn ăn chay nên không bao giờ tranh giành thịt với ta, quả thật là dễ nuôi hơn sư phụ nhiều.

Tuyết dần dần tan. Bắt đầu chỉ là chút chút tan ra, chẳng bao lâu sau đã tụ hợp thành một dòng suối nhỏ róc rách. Mặt đất nâu đen từng chút từng chút lộ ra ngoài. Trong lòng ta nghĩ, hắn liệu có rời khỏi, hay là sẽ một lần nữa bịa đặt lí do để ở lại?

Đêm trước ngày lập xuân, Vu Kính trái với lẽ thường cư nhiên không có sớm chạy lên giường ngủ. Vì vậy chúng ta ngồi bên bếp lò câu được câu không tán gẫu, cảm giác rất giống đêm đầu tiên hắn đến đây. Nhìn hắn có vẻ như tâm trạng cũng không tệ, trong miệng còn ngâm nga ca khúc gì đó không biết. Ta tập trung tinh thần cời than củi trong bếp lò, khiến ngọn lửa càng cháy bùng lên một chút. Vu Kính nhàm chán ngáp một cái, nhìn ta. Qua một hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi: "Lúc nào thì sư phụ của ngươi xuất quan?"

Ta thầm giật mình, căng thẳng đến nỗi cây cời lửa trong tay cũng bị ta bẻ gãy, bụng bảo dạ: việc gì đến cũng phải đến đây.

"Sư phụ có lẽ là sau lập xuân sẽ xuất quan."

Vu Kính ồ một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.

Ta gom góp dũng khí nói: "Ngươi quả thật là đến tìm sư phụ đúng không?"

Vu Kính nghiêng đầu nhìn ta. Vẻ mặt của hắn, thật khó mà tìm một từ thích hợp để hình dung. Cuối cùng, hắn khẽ gật đầu: "Được rồi, nể tình ngươi chấp nhất chuyện này đến vậy, ta nói cho ngươi biết, ta đến đây để tìm người, có điều không phải tìm y."

"Nhưng mà lúc đầu ngươi nói ngươi chỉ tá túc, lừa ta hai tháng, không thấy cắn rứt lương tâm sao?" Ta có chút run rẩy trách hắn lừa gạt.

"Dù sao ngươi từ đầu tới cuối cũng đâu có tin. Vậy nên cho dù ta có lương tâm, cũng sẽ không thấy cắn rứt." Hắn ngáp một cái, đứng dậy đi về hướng phòng khách. Mới đi không xa, tiếng bước chân đã quay trở về: "Đây, cái này cho ngươi."

Một cây sáo ngọc bóng loáng trong suốt đưa đến trước mặt ta. Đêm đầu tiên hắn đến đây ta đã phát hiện cây sáo ngọc giắt bên thắt lưng của hắn. Cho dù kiến thức của ta nông cạn, cũng biết đây tuyệt đối không phải là phàm vật. Cả cây sáo ngọc hoàn toàn nguyên vẹn, không có một chút tì vết. Không chỉ nhìn không thấy bất luận dấu vết điêu khắc nào, thậm chí không thấy cả mối nối. Sách nói bảo ngọc là có linh tính, đối với người tu đạo mà nói, mang ngọc đẹp bên mình càng thêm có ý nghĩa bất đồng. Một báu vật như vậy, vì sao hắn lại đem tặng ta?

Có lẽ rất ít người kháng cự lại sức hấp dẫn của châu báu trước mắt, đúng không? Nhất là khi bảo vật cách mũi ta chỉ một tấc. Ta lập tức đưa tay ra nhận lấy. Cảm giác trong tay ôn hoà thoải mái, hẳn là cực phẩm trong các loại ngọc. Nhưng mà vừa nghĩ tới giá trị của nó, ta liền do dự. Nếu như nói đây là quà chia tay hắn báo đáp ta sau hai tháng chăm sóc thì ta có thể hiểu được. Thế nhưng hắn rõ ràng còn chưa định đi: "Vì sao lại đưa nó cho ta?"

"Cái của ngươi chẳng phải vừa mới gãy rồi sao? Lấy nó dùng tạm đi."

Ta sửng sốt cả buổi mới nhận ra. Cái của ta? Gãy rồi? Dùng tạm? Cúi đầu liền thấy nửa que cời lửa xám xịt bám đầy tro cắm trong bếp lò... Vu Kính, ngươi phung phí của trời cũng vừa phải thôi chứ!

Ta đứng dậy, không nói hai lời nhét sáo ngọc về lại thắt lưng hắn. Vu Kính vốn định xoay người rời đi liền khựng bước chân, dường như vô cùng khó hiểu trước hành động của ta.

"Sáo là dùng để thổi!" Ta nhấn mạnh nói.

"Ta sẽ không thổi." Hắn rất thoải mái trả lời.

"Không thổi ngươi còn mang theo làm gì?"

"Thì mang theo để khi nào có người mời ta thổi sáo, ta được dịp cự tuyệt chứ sao." Hắn vô tội chớp mắt: "Thế nhưng ta ở đây đã hai tháng, ngươi vẫn chưa mời ta thổi sáo lần nào."

Ta đã nói không nên lời nữa rồi, bởi vì ta đột nhiên nhận ra, nói chuyện với tên này quả thật chỉ tổ lãng phí thời gian ít ỏi vốn có chút ý nghĩa của ta. Nếu như ta còn có lời nào muốn nói với hắn, thì đó là: "Vu Kính, ngươi nhanh nhanh cút đi cho ta!"

Buổi chiều hôm nay, tiết trời đột ngột trở lạnh. Vu Kính theo lệ thường sớm chui vào trong chăn, lầm bầm lầu bầu dặn ta phải đóng chặt cửa sổ bên ngoài, tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh. Vu Kính tươi cười rất ngọt ngào, nhưng không hiểu sao khiến cho ta nổi da gà da vịt đầy người, còn đáng sợ hơn cả gió rét thấu xương ngoài kia nữa. Thật đúng là kỳ quái.

Ta ngồi bên bếp lò lãng phí thời gian. Gần vào đêm mới cẩn thận đóng lại từng cánh từng cánh cửa sổ. Vừa đóng vừa nghĩ không biết những ngày như thế này đến bao giờ mới chấm dứt đây? Lúc chuẩn bị đóng cửa lớn, đột nhiên ta nghe được từ xa truyền lại tiếng bước chân dồn dập, âm thanh trùng trùng điệp điệp, ước chừng phải mười người. Lòng ta trĩu nặng. Một đám người tụ tập tìm đến cái nơi khỉ ho cò gáy này chỉ có một lí do: trả thù. Mà ta cũng rất rõ ràng, lần này đến không phải là người bình thường. Thông thường mà nói, nếu tiếng bước chân lộn xộn không có ăn khớp, chứng tỏ người đến là một đám ô hợp, nếu tiếng bước chân tuỳ tiện vô lực, người đến tất là phàm phu tục tử. Thế nhưng tiếng bước chân này lại rất nhẹ, giống như gió thu lướt qua ngọn cây, tiết tấu hoà hoãn ung dung, người đến hẳn là một đám tu đạo ăn ý mười phần.

Căn cứ vào thính lực của ta, những người này hẳn còn cách mấy dặm bên ngoài. Sư phụ bế quan không ra, ta thay ổng coi chừng nhà đương nhiên là chuyện chí nhân chí nghĩa. Hiện tại ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách! Ta xoay người định chuồn êm, đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có một tên Vu Kính. Có điều hắn và sư phụ chẳng quen chẳng biết, mặc kệ hắn chắc là không sao đâu? Nhưng mà, ta lại nghĩ, hắn thế nhưng là hồ ly tinh. Mấy cái lão tự xưng là chính đạo kia nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội trừ ma vệ đạo đâu. Thân là một người thực khách, Vu Kính thật ra cũng không mang đến cho ta bao nhiêu phiền phức. Lúc này nếu như không báo cho hắn biết một tiếng, xét tình xét lí ta đều cảm thấy không ổn.

Thôi được rồi, ba bước cũng không hơn hai bước bao nhiêu, làm ơn thì làm ơn cho trót, ta chạy vào phòng khách. Nói đến đây, bởi vì Vu Kính ra sức phản đối không cho ta quấy rầy hắn trong lúc ngủ, mặt khác là vì ta và hắn cứ gặp nhau mãi cũng chán, nên từ khi hắn ở đây đến nay ta chưa từng bước một bước vào phòng khách. Ta hô to gọi nhỏ chạy thẳng về phía Vu Kính. Hắn dường như ngủ rất say, không hề động đậy.

"Vu huynh? Vu huynh? Vu huynh?" Ta gọi liên tiếp ba lần, vậy mà hắn chẳng thèm phản ứng.

Tên chết tiệt, làm gì mà có kẻ địch đến lại ngủ như chết thế kia! Ngươi thân là hồ ly tinh chẳng lẽ lại là hồ ly rởm sao! Ta ghé vào gần một chút, cất cao giọng gọi: "Vu Kính!" Hắn vẫn còn không phản ứng. Kỳ quái, sao có thể ngủ say đến như vậy?

Ta đi đến trước giường của hắn, dùng tay vỗ vỗ vào mặt hắn. Thật là lạnh! Hắn đắp chăn mới phơi nắng của ta mà sao còn lạnh đến mức này?

"Vu Kính, mau dậy đi!" Ta nắm lấy cánh tay hắn muốn kéo hắn dậy, thế nhưng cánh tay hắn lại vô lực rũ xuống.

Một ý tưởng xẹt qua trong đầu ta: "Hắn sẽ không... sẽ không phải là chết rồi đó chứ!?"

Ta cho tay vào trong chăn. Lạnh quá. Hoàn toàn không có vẻ gì là có hơi ấm của người hết.

Ta lập tức lôi ra bộ sậu mỗi năm mỗi dùng kiểm tra xem những người lên núi trả thù còn sống hay đã chết để kiểm tra hắn.

Ngực, không nghe tiếng tim đập, không có độ ấm. Bắt mạch, không thấy mạch đập. Động mạch cổ, không có nhảy. Động mạch đùi... phiền phức quá. Con ngươi... vạch mí mắt kiểm tra con ngươi dễ sợ quá nên thôi đi. Tổng kết, tình trạng của Vu Kính hiện tại tuyệt đối là.... giữa lúc có một đám người đang trên đường tới đây trả thù mà nói lời này có vẻ không được tốt lắm... Tóm lại là không phải người sống nữa rồi!

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Ta ở trong lòng an ủi chính mình. Hít sâu! Hít sâu!

Vì sao hắn lại đột nhiên chết thế này, vừa nãy rõ ràng còn rất khoẻ mạnh.

Chuyện lạ hàng năm có, mà xuân nay đặc biệt nhiều nha!

Ta không kịp nghĩ, đã nghe "rầm" một tiếng, cửa trước tự động mở tung!

Thôi xong rồi! Vì sao ta lại ngẩn người ngay trước cửa phòng thế này! Làm lỡ mất cơ hội chuồn đi rồi! Tất cả cũng tại Vu Kính, chết lúc nào mà không được, sao lại nhằm ngay lúc này nằm ngay đơ chứ!

Cùng với gió rét là một giọng nói trầm ổn rõ ràng từ bên ngoài truyền vào:

"Yêu đạo! Còn không mau ra đây chịu chết!"

Ôi, ta nói không phải chứ mấy nhân vật tự cho mình là chính đạo này, mỗi lần xuất hiện chỉ có một câu đó nói mãi. Chẳng lẽ bọn họ không nhận ra trong mấy cuốn tiểu thuyết từ cổ chí kim, những người nói câu đó đều không thể sống lâu được hay sao? Có điều... Lần này sư phụ bế quan, sống không lâu nói không chừng có tám chín phần là ta.

Được rồi được rồi. Ta nhận mệnh là được chứ gì. Ta thu hết dũng khí, chậm rãi bước ra phòng ngoài. Chỉ thấy ở trước cửa có bảy, tám người ăn mặc như đạo sĩ sắp hàng ngang ở đó. Với tu vi của ta, ta biết, ta và bọn họ không phải là cùng một đẳng cấp.

"Ngươi chính là yêu đạo Bất Tư?" Một đạo nhân áo vàng giống như là người đứng đầu nghi hoặc nhìn ta.

"Ta là đệ tử của yêu đạo kia."

Gã nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt: "Sư phụ ngươi đâu?"

Một tên đạo nhân áo nâu nói xen vào: "Sư huynh, tên này nhìn cũng không giống người tốt. Cẩn thận, coi chừng y chính là yêu đạo Bất Tư biến hoá thành."

Ta không giống người tốt? Trời đất chứng giám, ta từ nhỏ đã phải nuôi sống sư phụ, hiện tại lại phải nuôi sống Vu Kính, như vậy mà còn không phải người tốt sao? Ta đây thậm chí đủ điều kiện để vào Nhị thập tứ hiếu ấy chứ! Ta mà là hoá thân của sư phụ? Sư phụ của ta lười muốn chết, chỉ sợ ổng chẳng thà bị giết chứ không thèm phí sức lực hoá thân làm cái gì! Bởi vậy ta mới ghét đám người chính đạo các ngươi, kẻ thù thế nào cũng chẳng biết đã chạy đi trả thù!

Đúng rồi... Không biết... Bọn họ không biết sư phụ... Ta chợt nảy ra một ý hay!

"Các vị đạo gia... Rốt cuộc các vị cũng đến cứu ta rồi... Ta đợi ngày này mãi... Ô ô ô... Ta thật sự khổ quá..." Ta đặt mông ngồi phịch xuống đất, há mồm gào khóc lên.

"Nói gì vậy?" Tên đạo nhân áo vàng nghi ngờ nhìn ta, thậm chí còn lui lại mấy bước. Xem ra ta khóc thật sự rất nhập tâm, vội vàng gạt nước mắt nói: "Ta từ nhỏ đã bị yêu đạo Bất Tư kia bắt đến đây, làm trâu làm ngựa cho ổng, sống không bằng chết... Ô ô ô... Ta ngày ngóng đêm trông... Chỉ mong có người đến cứu..." Ta khóc lóc kể lể những việc ta phải làm từ nhỏ cho đến lớn. Những lời này thật ra cũng có một phần là cuộc sống chân thật của ta, cho nên nói ra hết sức lưu loát, khóc lên cũng giống y như thật.

"Vậy yêu đạo đâu?" Giọng điệu của đạo nhân áo vàng hoà nhã hơn một chút.

"Đạo nhân Bất Tư đáng chết... Ô ô ô... Đã sớm chết ngay đơ rồi... Lão cư nhiên thoát khỏi sự trừng trị của đạo gia... Ông trời đúng là không có mắt mà!"

"Y đã chết rồi?" Đạo nhân áo vàng kinh hãi. Những đạo nhân xung quanh gã cũng bắt đầu lao xao: "Có thể lắm. Gần hai tháng nay không nghe thấy y đi ra ngoài gây chuyện nữa."

Đạo nhân áo nâu kia vẫn cứ nhìn chằm chằm ta: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ngươi nếu như hận y như vậy, hẳn sẽ không đem y đi chôn đâu, đúng không?"

"Chuyện đó là đương nhiên. Ta mặc xác ổng nằm trong phòng ổng kia kìa." Ta biết bọn họ sẽ không dễ dàng tin tưởng, cũng may hiện giờ trong phòng khách có cái xác của Vu Kính có thể đem ra sử dụng. Vu Kính, ngươi chết đúng lúc lắm!

Đạo nhân áo vàng dường như định đi vào, nhưng đạo nhân áo nâu kéo gã lại: "Sư huynh, coi chừng trong phòng có cạm bẫy!" Sau đó hắn bảo ta: "Ngươi đi vào mang xác yêu đạo ra đây. Nếu như y thật sự đã chết, chúng ta sẽ mang xác y đi, không làm khó ngươi."

"Được!" Ta vui mừng chạy vào trong phòng khách, đứng trước giường, nhìn gương mặt tuấn tú an tường bình tĩnh của Vu Kính, cảm giác tội lỗi chợt nảy lên trong lòng. Làm như thế này dường như không được tốt lắm, nhưng mà ta hiện tại quả thật không còn cách nào. Thi thể hắn để ở chỗ này cũng vô dụng, còn không bằng đem giao cho đám người kia, cứu ta một mạng, một ná ba chim, Vu Kính ngươi ở dưới Suối Vàng có biết hẳn cũng sẽ tha thứ cho ta.

Ta dùng chăn bao lấy Vu Kính, dù sao cái chăn này có để lại ta cũng không dám đắp, thôi thì làm người tốt đem cho hắn luôn đi.

Mất bao nhiêu sức lực, ta mới ôm Vu Kính lên được. Nặng quá đi mất! Vu Kính nhìn bề ngoài mảnh mai như vậy, ai ngờ lại khá là rắn chắc. Chắc là do ngày thường hắn ăn mặc thùng thình, vạt áo thướt tha nên mới có cảm giác gầy ốm.

Ôi chao, người đã chết rồi, nhớ tới mấy chuyện đó làm gì nữa chứ. Ta ở trong lòng lẩm nhẩm: "Vu Kính ơi Vu Kính, ngươi ở nơi này ăn ở miễn phí cả một mùa đông, hiện tại đến lúc ngươi phải làm ra chút cống hiến rồi. Chúng ta ngày thường nuôi gà nuôi cá cũng đều như vậy, đó là quy luật tự nhiên, ngươi nghĩ thoáng một chút đi. Nếu như sư phụ xuất quan kịp thời, ta nhất định sẽ năn nỉ ổng đuổi theo đoạt lại thi thể ngươi."

Ta nửa ôm nửa kéo lê Vu Kính ra phòng ngoài, thả xuống đất: "Các vị đạo gia, đây chính là yêu đạo Bất Tư."

Đạo nhân áo nâu đi lên trước, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cái khối hình người quấn chăn nằm trên đất: "Ta muốn nhìn mặt y xem sao."

"Được thôi." Tuy rằng ta đáp lời thật mau, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên. Nói như thế nào thì Vu Kính nhìn cũng có vẻ trẻ hơn sư phụ ta vài tuổi, không biết có lừa dối qua cửa được không đây. Nhưng mà tình huống hiện tại giống như tên đã lên dây, không thể không bắn. Ta tự tay vén mái tóc dài che khuất gương mặt Vu Kính: "Nhìn đi."

Người đứng gần nhất, cũng chính là đạo nhân áo nâu vừa bước lên trước đòi kiểm tra, đột nhiên rú lên một tiếng như người điên, nếu là trước đây ta tuyệt đối sẽ không tin một người tu đạo lại có thể hét lên như vậy! Tiếng hét chấn động đến độ đám chim ngủ đông trong rừng, vốn đã không nhiều lắm, đều vỗ cánh bay tán loạn! Ta thầm ảo não lúc này lại không thể dùng cung tên bắn hạ vài con.

Những đạo nhân khác đại khái cho rằng gã bị trúng mai phục, đồng loạt xông lên, liền sau đó, vốn chỉ có một người hét toáng lập tức phát triển thành một đám người, một tập thể hét toáng lên. Cái loại uy lực đinh tai nhức óc này, chỉ sợ ngay cả đám gấu chó ngủ đông trong rừng sâu cũng phải dọn nhà chạy lấy gấu.

"Là, là hắn!"

"Không sai, nhất định là hắn!"

"Vì sao hắn lại ở chỗ này!"

"Đây nhất định là âm mưu! Nhất định là âm mưu! Chạy mau! Chạy mau!"

Ta hoàn toàn không kịp phản ứng, đám người đã "bụp" một tiếng, toàn bộ chạy mất không còn một mống. Khe núi lại trở về với vẻ hoang vắng yên tĩnh vốn có của nó. Trong nhà chỉ còn lại mình ta đang đứng và Vu Kính đang nằm.

"Rốt cuộc là sao thế này?" Ta căn bản không hiểu đầu đuôi ra sao. Điều duy nhất ta nhận ra là đám đạo nhân kia dường như bị gương mặt của Vu Kính doạ sợ đến mức bỏ chạy. Chẳng lẽ tướng mạo của hắn lại khủng bố đến vậy sao? Ta cúi người ôm lấy vai hắn nâng dậy, cẩn thận nhìn kỹ, tóc dài đen nhánh, sống mũi cao thẳng, ánh mắt sáng ngời, môi đỏ hồng, có chỗ nào đáng sợ đâu? Cho dù hiện tại hắn đã mất... Cũng không tính là dễ sợ.

Khoan đã! Khoan đã! Vừa rồi ta mới nghĩ cái gì, cái gì mà trước môi đỏ hồng ấy... ánh mắt sáng ngời, ánh mắt sáng ngời... Ta cúi đầu nhìn kỹ một lần nữa. Mẹ ơi! Người mẹ chưa bao giờ biết mặt của con ơi! Vu Kính không chỉ mở to hai mắt, mà còn nhìn ta mỉm cười!

Ta bật người lui về phía sau thật xa: "Xác chết vùng dậy a a a!"

Vu Kính nhanh nhẹn xốc lên chăn, dễ dàng đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía ta.

"Đừng! Đừng qua đây! Ngươi chẳng phải đã chết rồi hay sao?" Ta liên tục nhảy ngược về sau, tư thế tự nhiên lưu loát đến độ, nếu mà có con thỏ nào nhìn thấy nhất định sẽ tự thấy mặc cảm đâm đầu vào gốc cây tự tử.

"Chết? Đừng ngốc như vậy chứ. Ta còn không biết phải làm sao mới chết được đây." Ánh mắt của Vu Kính dạo quanh khắp người ta, thấy thế nào cũng không có ý tốt. Ánh mắt đó rất giống như con chó Đại Hoàng của nhà ông chủ bán thịt heo dưới chân núi, mỗi lần nhìn thấy ta đều phải rượt ta chạy hết năm con phố mới thôi. Có điều ánh mắt của Vu Kính ngoại trừ cảm giác săn mồi dường như còn mang theo gì đó, nhưng hắn giấu quá sâu ta không rõ ràng lắm. Với lại, hiện tại cũng không phải là lúc để xem tướng cho hắn!

"Nhưng mà, vừa rồi ngươi rõ ràng..." Hắn càng lúc càng đến gần, mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, hại ta nói năng có chút lắp bắp.

"Vừa rồi mỗi hành vi của ngươi ta đều biết rõ." Vu Kính cắt đứt lời của ta: "Đầu tiên là sờ tới sờ lui khắp người ta!"

"Ta chỉ muốn kiểm tra xem ngươi còn sống hay chết thôi. Hoàn toàn là hành vi mang tính học thuật không mang theo bất cứ tình cảm cá nhân nào!"

"Sau đó ngươi bán đứng thân thể ta cho đám người đó."

"Cũng không phải nói như vậy..." Ta bắt đầu cảm thấy khó mà biện hộ.

"Ta lớn như vậy, chưa từng bị ai lợi dụng." Vu Kính hết sức uất ức trừng ta. Ta đột nhiên có cảm giác, lời của hắn lẽ nào còn ám chỉ rằng từ trước đến nay chỉ có hắn lợi dụng người ta thôi sao?

"Nhưng mà, nhưng mà ta quả thật là hết cách rồi." Ta nhấn mạnh. Bình thường mỗi khi ta nói câu này, sư phụ liền đáp lại: "Ngươi nếu có cách thì còn cần vi sư làm gì nữa!" Sau đó tha cho ta.

"Ngươi phải phụ trách!" Vu Kính tiếp tục nói, căn bản không để ý đến ta.

"Cái gì?"

Giờ phút này, Vu Kính bày ra một nụ cười vô cùng xán lạn. Ta nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ, nói không nên lời. Hắn thừa dịp ta không có phòng bị, nhanh như chớp nắm lấy cổ áo ta: "Cho nên, đi với ta đi."

Đây... Đây... Đây rốt cuộc là thứ lí luận khỉ gió gì vậy!

Ta có một linh tính vô cùng vô cùng không ổn. Cảm giác như vừa rồi nếu ta bị đám đạo nhân kia bắt đi nói không chừng còn tốt hơn là đi theo Vu Kính.

Tên Vu Kính này không những là xác chết vùng dậy, hiện tại còn phát điên!

Ta liên tục lui lại, ít nhất cũng muốn giữ khoảng cách an toàn với Vu Kính. Đáng tiếc hoàn toàn vô dụng. Ta lui một bước, hắn tiến ba bước, hơn nữa còn tỏ ra hung dữ, đằng đằng sát khí. Dáng vẻ thù sâu khổ nặng này, cứ như ta đã giết cả nhà già trẻ ngay cả chó mèo nhà hắn cũng không tha vậy. Hại ta nhìn hắn mà nổi da gà khắp toàn thân.

"Vu huynh, ngươi ngươi ngươi ... bình tĩnh một chút." Lưng của ta đã đụng vào vách tường, không thể lui thêm được nữa, vội vàng đặt hai tay trước ngực Vu Kính: "Có chuyện từ từ nói, từ từ nói."

Cả người Vu Kính ép sát lại đây, mang theo mùi hương như có như không, chậm rãi duỗi ra hai tay bao vây ta. Ta bị vây bên trong, bị cái bóng của hắn bao trùm, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng rơi vào bên tai, mang theo từng đợt từng đợt tê dại: "Được rồi." Trong bóng râm ta nghe được tiếng cười khẽ của Vu Kính: "Chúng ta sẽ chậm rãi nói chuyện."

Muốn nói thì cứ nói, tới gần như vậy làm cái gì, làm hại lưng ta bị viên đá trên tường cấn đau quá. Ta rất muốn càu nhàu oán trách, đáng tiếc hiện tại ta đang giằng co với Vu Kính, không có thời gian. Nhưng mà cái tên Vu Kính kia, nhìn bề ngoài cứ tưởng công tử yếu ớt, không ngờ lại khoẻ như vậy! Giữa lúc ta đang thua trận như núi lở, rầu rĩ nghĩ rằng cứ tiếp tục thế này nói không chừng sẽ bị ép dẹp lép trên tường thành bích hoạ, ta mới chợt nhớ tới việc bây giờ hô to đại gia tha mạng có còn kịp không?

Đột nhiên, lỗ tai linh mẫn dị thường của ta bắt được tiếng bước chân vô cùng quen thuộc. Cái loại bước chân chậm rì rì, đi một bước lùi ba bước này, ngoại trừ sư phụ ta còn có thể là ai? Cứu tinh cuối cùng cũng đến! Ta vốn đã từ bỏ giãy dụa hiện tại lại bắt đầu vùng vẫy không yên, miệng kêu lên: "Sư phụ! Cứu mạng với!"

Vu Kính nói một câu gì đó, ta nghe không rõ, nhưng nói tóm lại không thể nào là chúc phúc sư phụ khoẻ mạnh an khang. Sau đó hắn thoáng nhích người ra một chút, nhưng mà tay vẫn cứ nắm cổ áo ta. Ta len lén liếc nhìn hắn. Vẻ mặt của hắn vẫn thoải mái như thường, nhưng mà tay phải lại gõ nhè nhẹ vào cây sáo ngọc đeo bên hông. Ta bắt đầu nghi ngờ, cây sáo ngọc đó chẳng lẽ là vũ khí của Vu Kính? Nếu sớm biết như vậy đừng trả lại cho hắn thì tốt rồi.

Tiếng bước chân biếng nhác đó đi về hướng cửa bên này... Giữa đường đột nhiên rẽ vào nhà bếp... Một trận lạch cạch loảng xoảng như thể đồ vật bị lục tung, sau đó là tiếng nhai nhóp nhép nhóp nhép... Sau đó của sau đó, tiếng bước chân bắt đầu hướng về phía phòng ngủ... Ta vừa nghe liền biết không ổn, cứ tiếp tục thế này sư phụ sẽ đi ngủ. Ổng mà đã ngủ thì trời sập cũng không tỉnh, cho dù ta có kêu cứu mạng ổng cũng không để ý. Vì vậy ta lập tức dùng hết sức lực rống lên: "Sư phụ, cháy nhà!"

Nửa giây sau, một gương mặt với hai mắt lờ đờ xuất hiện bên cạnh cửa. Đúng vậy, cái vẻ mặt muốn chết không sống vô duyên vô cớ phá huỷ diện mạo vốn tốt đẹp này chính là vẻ mặt chuyên dụng của sư phụ Bất Tư! Ổng vừa ngáp vừa nhìn về phía ta: "Phòng nào cháy?"

"Sư phụ_____" Ta chưa bao giờ mong cho ổng xuất hiện như lúc này, suýt chút nữa là cảm động rơi lệ đầy mặt! Nhìn thấy ổng ta liền ra sức vùng vẫy. Vu Kính đại khái là sợ làm ta bị thương nên buông tay. Ta lao như bay trốn ra sau lưng sư phụ: "Sư phụ cứu mạng! Sư phụ, có người muốn bắt con đi!"

"Cái gì?" Sư phụ buồn ngủ nhập nhèm lấy tay dụi mắt, rồi mới nhìn lại ta: "Đồ nhi, ra là ngươi. Vi sư tu luyện cả mùa đông, bây giờ khát quá, pha chén trà đến đây đi." Rõ ràng là sư phụ chạy vào trong hang ngủ đông, còn có mặt mũi nói với ta tu cái gì luyện!

"Sư phụ, ngài có nhìn rõ không, có người đến đây muốn bắt con đi." Ta liều mạng chỉ vào Vu Kính: "Ngài xem! Ngài xem!"

Sư phụ liếc Vu Kính một cái, cư nhiên mỉm cười: "Là ngươi à?"

Vu Kính cũng mỉm cười không nói.

"Sư phụ, hai người quen nhau?" Ta kéo nhẹ ống tay áo sư phụ, dò hỏi: "Là kẻ thù sao?"

"Đừng có nói giỡn. Vi sư ta luôn lấy một điều nhịn chín điều lành làm tôn chỉ tối cao, làm sao có kẻ thù được?" Vẻ mặt sư phụ vô cùng vô tội. Ta trợn mắt tỏ vẻ khinh bỉ! Không có kẻ thù? Vậy mỗi năm ở sau núi lại tăng thêm mấy cái ụ đất đó chắc là chôn toàn khoai tây thôi đúng không?

Sư phụ lại nói tiếp một câu càng khiến ta hộc máu: "Huống chi tuy ta đã bị trục xuất khỏi sư môn nhiều năm, nhưng vẫn không thể nào trở thành kẻ thù của chưởng môn sư huynh được."

"Sư huynh?" Ta ở trong lòng lầm bầm, không phải bởi vì sư phụ bị trục xuất khỏi sư môn, với tính tình đó của ổng không bị trục xuất khỏi sư môn mới là lạ, mà bởi vì sư huynh kia nhìn thế nào cũng trẻ tuổi hơn sư phụ: "Nhưng mà con thấy hắn nhỏ hơn ngài nhiều mà."

"Chuyện này thì có gì kỳ quái đâu. Vi sư ta cũng không biết mình đã mấy trăm tuổi, vậy mà nhìn bề ngoài vẫn cứ là một mỹ nam tử anh tuấn tiêu sái, phong nhã hào hoa đây thấy không?"

"Lời này dùng để hình dung sư huynh Vu Kính của ngài chẳng phải là càng thích hợp hơn sao?" Ta nói móc ổng. Nếu như sư phụ chịu khó chấn chỉnh lại mặt tiền của ổng, có lẽ cũng ra dáng ra vẻ lắm. Nhưng mà hiện tại cứ nhìn một thân đầu bù tóc rối cành khô lá rụng lại còn ngáp dài ngáp ngắn thế kia...

Sư phụ đột ngột quay ngoắt lại, sửng sốt nhìn ta một cái, rồi lại sửng sốt nhìn Vu Kính một cái: "Ngươi vừa gọi... tên của hắn?" Ánh mắt của hai người họ giao nhau giữa không trung, cùng hiểu ý mà cười, khiến ta vô cùng hoang mang. Không gọi tên hắn thì gọi gì? Ta không có can đảm đặt biệt danh cho hắn đâu.

Sư phụ quay sang ta: "Nếu đã như vậy, đồ nhi, vi sư không giữ chân ngươi nữa."

"A? Sư phụ? Ngài không cần con nữa?" Ta đột nhiên nhớ tới phiền phức vừa nãy. Ta cư nhiên quên mất chuyện đó! Cũng tại cái tin Vu Kính là sư huynh của sư phụ quá mức kinh hãi, làm ta quên mất việc hắn muốn bắt ta đi. Ta lập tức gào khan lên: "Sư phụ! Con với sư phụ sống chung bao nhiêu năm, làm trâu làm ngựa chịu cực chịu khổ, vậy mà hôm nay sư phụ lại muốn con ngoan ngoãn đi theo hắn..."

"Vi sư cũng đâu có muốn đâu! Ngươi đi rồi biết lấy ai giúp sư phụ giặt đồ nấu cơm chẻ củi đun nước kể chuyện đây? Biết lấy ai ngày xuân xuống sông câu cá, ngày hè đi hái quả dại, ngày thu phơi chăn, ngày đông..." Sư phụ đau khổ kể lể.

... Ổng mà nói thêm nữa ta cũng muốn bỏ nhà đi thật quá. "Chẳng lẽ sư phụ không thương con chút nào hay sao?"

Sư phụ thở dài một hơi, xoa đầu ta. Hành vi hoà ái hiếm có này khiến ta nhào vào lòng ổng suýt chút nữa là khóc oà lên. "Không phải sư phụ không muốn giữ ngươi lại, mà là ngươi phải chịu trách nhiệm với việc ngươi đã gây ra."

"Cái gì?" Ta cảm thấy thật mơ hồ: "Con đâu có làm gì hắn đâu?"

"Ngươi đã kết duyên với hắn rồi. Ngươi cũng biết một khi yêu ma hỏi tên người, nếu người đó trả lời thì xem như đã kết duyên."

"Làm gì có!" Ta kịch liệt phản đối: "Từ đầu tới cuối con đâu có nói cho hắn biết tên của con đâu! Huống chi hắn cũng không phải yêu ma!"

"Hắn là sư huynh của ta, đương nhiên không phải yêu ma."

"Vậy thì ở đâu ra cái vụ kết duyên chứ!" Ta cơ hồ hét rầm lên.

Vu Kính nãy giờ vẫn im lặng không nói đột nhiên ôm lấy vai ta nhẹ nhàng kéo ta vào lòng, sau đó mỉm cười hỏi sư phụ: "Sư đệ bị trục xuất khỏi sư môn của ta, chẳng lẽ ngươi không hề nói cho đồ nhi của ngươi biết y là hồ ly tinh sao?"

"Bởi vì nó ăn đan dược của ta từ hồi bé xíu, liền biến thành hình người." Sư phụ đáp vô cùng thản nhiên: "Đồ nhi trước nay chưa từng hỏi, ta cứ tưởng nó đã sớm biết rồi."

Ta, ta làm sao biết được!

Không, vấn đề chính là ta cư nhiên lại là hồ ly tinh?

Ngoại trừ ngất xỉu để trốn tránh hiện thực, ta còn biết làm gì bây giờ?

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)