Tái thế vi nhân - C10

Lần Nữa Làm Người


Tác giả: Kim Đại
Biên tập: Triêu Nhan


Chương 10


Vệ Tiếu nhìn mấy người công nhân khiêng mọi thứ vào nhà xong, liền chuẩn bị đi dọn dẹp.

Nơi này ngoại trừ anh và Lưu Kình, còn có một người làm bán thời gian định kỳ đến quét tước tổng vệ sinh và chăm sóc vườn hoa, cùng với một bác gái đứng tuổi lo việc cơm nước.

Vệ Tiếu không dám làm phiền bác gái kia, nên chỉ còn cách vừa trông chừng Lưu Kình vừa thu dọn đồ đạc.

Quần áo giày dép, Vệ Tiếu đều lấy từng cái ra, sau đó chỉ huy Lưu Kình cất vào chỗ.

Lưu Kình cũng xem như lanh lợi, nói một lần là hiểu, hơn nữa rất ngoan ngoãn, bảo hắn làm cái gì là làm cái đó.

Rốt cuộc dọn dẹp xong rồi, Vệ Tiếu đổ không ít mồ hôi, nghĩ bụng đi tắm một cái, nghỉ ngơi một chút là có cơm ăn.

Thế nhưng còn chưa kịp nghỉ ngơi, bác gái họ Vương phụ trách nấu cơm đến tìm anh, nói với anh là bà không biết đi đâu mua thức ăn. Lúc được thuê đến đây, bà cũng không ngờ nơi này lại hẻo lánh xa trung tâm như vậy, phụ cận lại không hề có một trạm xe buýt nào.

Tóm lại là bà phàn nàn một lúc lâu.

Vệ Tiếu vốn tốt tính, lúc này nghe bà nói vậy, anh cảm thấy để một bà bác đi bộ thật xa mua thức ăn quả là không nên, bèn gật đầu nhận việc đi chợ, bảo bác Vương ghi danh sách những thứ cần mua cho anh.

Lưu Kình thấy anh muốn ra cửa, không nói một lời bám chặt theo anh. Vệ Tiếu hết cách, đành mang hắn theo.

Bọn họ không có xe, chỉ có thể ngồi xe buýt.

Có điều chỗ ở của bọn họ quá vắng vẻ, xe buýt phải nửa giờ mới có một chuyến chạy qua.

Rốt cuộc đợi được xe buýt, cũng may trên xe ít người, hai người bọn họ ngồi cạnh nhau.

Tuy rằng hiện tại Lưu Kình chẳng khác gì một đứa nhỏ, nhưng trên xe hắn cũng không làm gì khiến người ta chú ý, chỉ thỉnh thoảng hỏi vài câu thật ngây ngô. Hơn nữa bề ngoài của hắn rất xuất sắc, nên thường bị người trên xe nhìn chằm chằm. Những lúc như vậy, hắn liền mắc cỡ cúi gằm mặt xuống, tựa như một thiếu niên ngại ngùng.

Từ lúc Lưu Kình mất trí nhớ, mọi trang phục của hắn đều do Vệ Tiếu lựa chọn cho hắn mặc.

Thẩm mỹ của Vệ Tiếu bình thường, lại chỉ thích tác phong chỉnh tề đơn giản, cho nên y phục anh chọn cho Lưu Kình không có gì đặc sắc. Nhưng vì vậy mà quần áo lại càng phù hợp với Lưu Kình hiện tại.

Vệ Tiếu phát hiện trên xe có cô bé nhìn trộm Lưu Kình, nhớ tới bạn gái của mình cũng là bị túi da bề ngoài này của hắn hấp dẫn, tâm trạng trở nên thật phức tạp.

Anh hận Lưu Kình, nhưng nghĩ đến Lưu Kình ra nông nỗi như bây giờ là do mình hại, anh lại không biết phải làm sao.

Rốt cuộc xe buýt cũng đến nội thành. Vệ Tiếu vì ngại phiền tuỳ tiện chọn một cái siêu thị, mua thực phẩm đã đóng gói sẵn, cũng mua một số nhu yếu phẩm, ví dụ như khăn mặt, bàn chải các loại đều tiện tay mua.

Lưu Kình vẫn rất ngoan ngoãn đi theo anh.

Cho đến khi đến quầy đồ ăn vặt, Lưu Kình đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm mấy hộp kẹo không chịu đi.

Lúc đầu Vệ Tiếu không chú ý, đến lúc đi mới phát hiện Lưu Kình nắm chặt góc áo của mình, hai mắt vẫn nhìn mấy hộp kẹo sặc sỡ đủ màu.

Vệ Tiếu không phải là người keo kiệt, nhìn vẻ mặt Lưu Kình hận không thể đâm đầu vào quầy kẹo, liền mua một túi cho hắn.

Lưu Kình ôm chặt lấy túi kẹo, giống như ôm bảo bối.

Hai người đi suốt một đường hầu như không nói gì. Chỉ khi Lưu Kình hỏi, Vệ Tiếu mới đáp lại một hai câu, mà trả lời cũng qua loa vô cùng.

May mà Lưu Kình không hề cảm thấy bất mãn.

Lúc ra về, Vệ Tiếu quả thật không muốn ngồi cái loại xe buýt chạy một chút là dừng đó nữa, nên đón taxi. Lúc xuống xe anh còn yêu cầu bác tài đưa hoá đơn, nghĩ bụng lần sau về nhà họ Lưu sẽ thanh toán.

Lúc hai người đến nhà đã là hai giờ chiều, bác Vương nấu cơm đang ngủ trưa.

Vệ Tiếu cảm thấy ngại, nên không đánh thức bà, đi xuống bếp nấu mì cho mình và Lưu Kình ăn.

Trước đây Lưu Kình rất kén chọn trong vấn đề ăn uống, thường vì vậy mà hành hạ không ít cấp dưới. Nửa đêm muốn ăn liền gọi điện thoại bắt người làm chạy khắp thế giới tìm cho hắn, cho dù nhà hàng có đóng cửa rồi cũng phải đập cửa tỉnh dậy nấu cho hắn ăn.

Vậy mà bây giờ, hắn bưng một bát mì dương xuân(1) chẳng có mùi vị gì vẫn có thể ăn thật ngon lành.

Vệ Tiếu không nói được một lời. Hai người im lặng ăn bữa trưa.

Ăn trưa xong, Vệ Tiếu muốn nghỉ ngơi một chút. Anh quả thật quá mệt, không còn hơi sức để ý Lưu Kình.

Lưu Kình lại giống như cái đuôi, bám theo Vệ Tiếu nửa bước cũng không rời.

Vệ Tiếu vốn định đi tắm, lúc này lại bị Lưu Kình đi theo vào phòng ngủ, không khỏi cảm thấy bực mình, bèn khó chịu nói: "Đừng đi theo tôi nữa được không?"

Lưu Kình bị anh nói, co rúm lại một chút.

Vệ Tiếu thừa dịp hắn sững sờ liền sập cửa, không để ý Lưu Kình rốt cuộc có còn đứng ngoài cửa hay không, đi thẳng vào phòng tắm.

Tắm xong, Vệ Tiếu vừa lau khô tóc, vừa nghĩ đường lui cho mình, thế nhưng nghĩ nát óc cũng không biết đường lui dành cho mình ở đâu.

Giữa lúc đang nghĩ, lại chợt nghe ngoài cửa có tiếng rạo rạo truyền vào.

Vệ Tiếu thầm giật mình, vội mở cửa, quả nhiên thấy Lưu Kình còn chưa đi, ngồi bẹp dưới đất như một con chó nhỏ.

Vệ Tiếu không rõ, vì sao Lưu Kình lại cứ bám dính lấy anh.

Anh thở dài, cố hết sức tỏ ra kiên nhẫn hỏi: "Đang làm gì vậy? Không đi ngủ sao?"

Lưu Kình ngẩng đầu, từ trong túi kẹo lấy ra một viên kẹo bỏ vào miệng, tiếp tục nhai rạo rạo.

Vệ Tiếu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người ăn kẹo kiểu như vậy, nhíu mày nói với hắn: "Nhai kẹo kiểu đó sẽ bị sâu răng."

Mặc kệ anh nói gì thì nói, Lưu Kình vốn rất nghe lời lần này lại giống như không để ý, ăn một viên xong lại lấy một viên ra nhai tiếp.

Vệ Tiếu không có kiên nhẫn để ý đến hắn. Liền giống như hồi còn ở bệnh viện dỗ ngon dỗ ngọt cho hắn về phòng ngủ, còn giúp hắn đắp chăn, ngồi nhìn hắn ngủ.

Vệ Tiếu không ngừng thở dài. Anh thấy mình càng ngày càng giống bảo mẫu mầm non.

Suốt ngày phải đối mặt với người này, còn phải chịu khó dỗ dành hắn, lại nghĩ tới việc bọn họ đang ở vùng ngoại ô hoang vắng, bình thường ra ngoài đừng nói là gặp người, ngay cả chó cũng chẳng thấy một con.

Vệ Tiếu cảm thấy bọn họ bị đưa đến đây chẳng phải là đi tĩnh dưỡng, đi đày thì đúng hơn.

Hơn nữa người phụ nữ nấu cơm họ Vương kia cũng thật kỳ lạ. Đã nói rằng bà ta phụ trách nấu cơm, nhưng bọn họ đến đây gần một ngày rồi, mà nửa bữa cơm còn chẳng thấy.

Chẳng qua Vệ Tiếu ít trải đời, hơn nữa đối với người già cũng khó mà nổi nóng được.

Đến chiều tối bác Vương rốt cuộc nấu cơm cho bọn họ ăn, tay nghề hết sức bình thường.

Vệ Tiếu không nói gì, cố ăn cho xong, lại giục Lưu Kình đi ngủ.

Đợi Lưu Kình ngủ rồi, Vệ Tiếu quay về phòng mình. Phòng của anh ngay sát vách với Lưu Kình, chẳng qua chỉ nhỏ bằng một nửa phòng hắn, phòng tắm chỉ có vòi sen không có bồn tắm.

Tối hôm đó giữa lúc Vệ Tiếu đang ngủ mơ mơ màng màng, chợt nghe trên hành lang có tiếng động kỳ quái.

Giống như có người kéo dép lê đi qua đi lại trên hành lang.

Vệ Tiếu lấy làm lạ, vội khoác áo vào, mở cửa phòng.

Dưới ánh đèn phòng anh hắt ra, chỉ thấy Lưu Kình mặc bộ áo ngủ xộc xệch, đi tới đi lui trên hành lang, vừa đi vừa tự tát vào miệng mình.

Vệ Tiếu hoảng hồn, cũng không biết Lưu Kình đây là trúng tà hay là bị gì, vội chạy lại hỏi: "Đang làm gì vậy?"

Lưu Kình đại khái là đang tập trung đi tới đi lui, nghe có người nói liền giật bắn mình, sợ đến mức cả người dán sát vào vách tường, chớp một đôi mắt vô tội nhìn Vệ Tiếu.

Vệ Tiếu thế nào cũng phải làm rõ hắn đây là bị gì, lại truy hỏi hắn: "Nửa đêm không ngủ ra đây làm gì?"

Lưu Kình lúc này mới lí nhí mở miệng, giống như một đứa trẻ làm sai nói: "Đau răng..."

Quả nhiên là nhai kẹo nhai đến đau răng. Vệ Tiếu ôm đầu, hoàn toàn bị đánh bại, trừng lớn mắt nhìn Lưu Kình, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

========

(1) Mì dương xuân: là một loại mì đơn giản chỉ có nước canh và mì sợi.



0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)