Xui xẻo tám kiếp - C15

Xui xẻo tám kiếp


Tác giả: A Thất
Biên tập: Triêu Nhan

Chương 15

Tuy rằng không ngừng kinh ngạc, tuy rằng uống nhiều lắm, nhưng mà nói tóm lại, cái tên Lạc Hạ Thạch này, xét về mọi mặt đều khiến cho người ta thật khó cự tuyệt.

Thứ nhất là hắn học nhiều hiểu rộng, nói năng khôi hài, rất dễ lấy lòng người ta. Hai là rượu phẩm của hắn rất tốt, uống vào không quậy phá hay say bét nhè, lại giỏi pha trò trên bàn rượu, xét khía cạnh bạn rượu phải nói là hoàn mỹ. Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, Quý Quân vẫn còn chưa quên việc hắn dùng lồng chim nhốt cái đầu cương thi lần trước. Không tính thân thủ, chỉ riêng sự gan dạ của hắn đã hơn xa người thường. Ngẫm lại mấy ngày nay, đại khái Quý Quân cũng đoán được bảy cái rương vàng bạc châu báu đó về tay ai rồi. Mình xuất thân là thương nhân, đối với loại người này, có thể kết giao đương nhiên là tốt, nếu không thể kết giao, tuyệt đối cũng không dám đắc tội.

Mấy hôm liền, mỗi khi Quý Quân tỉnh rượu dậy, Lạc Hạ Thạch đều đã áo mão chỉnh tề ngồi trong phòng, khi thì đọc sách, khi thì phẩm trà, có khi không làm gì cả.

Thấy y tỉnh lại, Lạc Hạ Thạch đều rất nhiệt tình hỏi han, Quý Quân cảm thấy mình cứ như lại có thêm một người hầu nữa. Bởi vậy y không lúc nào là không tự nhắc nhở mình, bên dưới dung mạo tú lệ của Lạc Hạ Thạch, là một trái tim quả cảm có thể đối mặt với cương thi mà cười nói tự nhiên.

Nhưng mà y vẫn rất nghi hoặc vì sao Lạc Hạ Thạch lại cứ thân cận với mình như vậy. Phải biết ông bà xưa đã dạy, tự nhiên xum xoe, không gian cũng trộm!

Nếu như nói gian, thân y đàn ông con trai, tướng mạo không có một chút âm nhu, Lạc Hạ Thạch gian cái gì nha? Hơn nữa nói tướng mạo, ai mà đẹp hơn được Lạc Hạ Thạch hắn chứ! Vả lại ngày ngày đối mặt, cũng không thấy hắn có vẻ gì là hứng thú với nam giới.

Nếu nói là trộm, lần này y buôn bán xong rồi, tiền lời không ít, nhưng tính ra vẫn không có bao nhiêu mê hoặc. Huống chi Lạc Hạ Thạch hắn vừa mới thu được nhiều vàng như vậy, hẳn là không thèm gặm chút cặn bã của y làm gì đâu.

Cho nên Quý Quân thật mờ mịt.

Hôm nay Quý Quân say rượu tỉnh lại, uống một chén canh giải rượu Tam Đồng đưa lên xong, nhìn ngoài cửa thấy Lạc Hạ Thạch đang nhàn nhã ngồi hóng gió, nghĩ đến tối nay hẳn lại chén tạc chén thù, y nhịn không được đưa tay xoa huyệt thái dương.

Lạc Hạ Thạch khép cây quạt trong tay lại, hỏi: "Quý huynh có muốn ra ngoài dạo chơi một chút không?"

Có có có! Quý Quân gật đầu lia lịa. Uống thêm nữa thật là chịu không nổi. Còn về phần đi đâu, y nghĩ một lượt, cuối cùng oán hận hỏi: "Hay là đi Phong Nguyệt giám?"

Lạc Hạ Thạch phì cười. Mấy ngày nay uống rượu hàn huyên, chuyện của Quý Quân hắn cũng biết tám chín phần. Hắn vỗ vai Quý Quân nói: "Nơi đó chẳng qua là dong chi tục phấn tầm thường. Không bằng theo ta đến nơi khác đi."

Lúc Lạc Hạ Thạch muốn dùng khăn lụa bịt mắt Quý Quân lại, y đã do dự một chút. Nhưng mà ngẫm nghĩ, Lạc Hạ Thạch hẳn sẽ không hại mình làm gì, nếu muốn hại hắn đã ra tay từ lâu rồi. Lại nghĩ đến một mỹ nhân như Lạc Hạ Thạch, nếu ra vào nơi phong nguyệt, chắc chắn tiêu chuẩn phải rất cao, vì vậy liền đi theo.

Ánh mắt tối sầm, Quý Quân tưởng rằng Lạc Hạ Thạch sẽ nắm lấy ống tay áo mình dẫn mình đi, hoặc lên xe đi, nào ngờ bên hông bị siết nhẹ một cái, cả người bị khiêng lên, tiếp theo Lạc Hạ Thạch giống như bay lên trời, bên tai vù vù tiếng gió.

Quý Quân hoảng hốt, lại nghe Lạc Hạ Thạch nói: "Ta bịt mắt ngươi lại, chỉ vì không muốn làm ngươi sợ hãi, không có ý gì khác."

Cái loại cảm giác lơ lửng trên không này khiến Quý Quân không dám giãy dụa, chỉ có thể gắt gao bám lấy Lạc Hạ Thạch, hít vào toàn là mùi hương cỏ cây thoang thoảng trên người hắn, lòng thầm nghĩ không biết mình có còn mạng để quay về nhà không. Cho dù chết, y cũng không muốn chết một cách không rõ ràng như vậy nha.

Lạc Hạ Thạch giống như nghe được tiếng lòng của y, cười nói: "Đừng lo lắng, cũng đừng lộn xộn, sắp đến nơi rồi."

Chẳng bao lâu, tiếng gió ngừng lại.

Hai chân Quý Quân chạm đất, nhất thời cảm thấy kiên định hơn nhiều, liền gỡ xuống khăn lụa. Y cứ ngỡ xung quanh sẽ là lầu son gác tía, đèn đuốc lung linh, mỹ nhân như mây, đàn sáo du dương, ca múa uyển chuyển, ai ngờ chẳng có gì cả.

Hai người đứng trong một khe núi sâu, đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là núi rừng trùng điệp, không thấy đường đi, càng không thấy bóng dáng con người, Quý Quân thậm chí không dám tưởng tượng mình làm sao mà tới được nơi này.

Lạc Hạ Thạch cũng rất hiểu rõ, nơi này cỏ cao, rong rêu trơn trượt, hắn tự nhiên nắm lấy tay Quý Quân, dẫn y đi về phía trước. Cách đó không xa có một hồ nước, nước hồ xanh biếc tĩnh mịch. Lạc Hạ Thạch đưa y đến trên một tảng đá lớn nhẵn bóng bên hồ, hai người cùng ngồi xuống.

Quý Quân định mở miệng hỏi, Lạc Hạ Thạch lại nhỏ giọng suỵt một tiếng, ý bảo y nhìn đằng trước.

Mấy chục trượng phía trước là một vách đá chênh vênh, trên vách đá có bụi cỏ dây leo bám đầy hơn trăm bộ, côn trùng kêu râm ran, có chút ồn ào. Trước vách đá có một cây to, cành lá sum xuê xoè ra như cái lọng, quả thật lần đầu tiên nhìn thấy.

Khoảnh khắc, chợt nghe trong tán cây đột nhiên vang lên một tiếng đàn trong trẻo xuyên thấu tầng mây, nhất thời trời đất đều tĩnh lặng, ngay cả côn trùng cũng giống như đang nghiêng tai lắng nghe. Yên tĩnh trong chốc lát, lại nghe tiếng đàn ngân lên, từng tiếng từng tiếng như ngọc rơi, như suối chảy, nhảy nhót, dồn dập, âm lan xa như chuông đồng vọng lại, âm vút cao như chuông gió ngân nga, âm vang như thác nước đổ ào, âm thấp như ánh đèn vụt tắt.

Quý Quân không phải là người am hiểu phong nhã, nhưng vẫn nghe mà sửng sốt trợn mắt há miệng, đột nhiên cảm thấy tay áo giật giật, Lạc Hạ Thạch nhẹ nhàng kéo áo y. Quý Quân quay đầu lại nhìn, lại thấy trên mặt hồ cư nhiên xuất hiện một tầng sương mù lấp lánh, giống như có sinh mệnh, chậm rãi vươn ra. Tiếng đàn khiến cho vô số đốm sáng xanh vàng bay lên, tựa như một dải hào quang huyền ảo vờn quanh uốn lượn.

Lạc Hạ Thạch nằm nghiêng trên tảng đá, rất nhẹ nhàng kéo Quý Quân nằm xuống, nhỏ giọng nói: "Đừng lên tiếng."

Quý Quân mở to mắt, sau đó thấy làn sương lấp lánh chậm rãi tiến về phía này. Chẳng bao lâu sau, y giống như đang lạc giữa ngân hà, chỉ là tiếng vo ve bên tai khiến Quý Quân đột ngột hiểu ra.

Hàng ngàn đốm sáng lấp lánh này chính là đom đóm, theo tiếng đàn từ đám cỏ đằng kia bay ra, kết thành đám, lại theo tiếng đàn quanh quẩn, bồi hồi giữa một vùng cỏ chưa tới trăm bộ này, rực rỡ như bầu trời đầy sao.

Lúc này, tiếng đàn dần dần thấp xuống, tiếng tiêu cất lên, uyển chuyển du dương, tiếp theo tiếng tiêu triền miên, tiếng đàn như nước chảy, hoà hợp vô cùng.

Làn mây hào quang cũng theo đó mà uốn lượn, chậm rãi tụ tập bên trên cây to kia. Tán cây ban đầu bị bám một tầng sáng mỏng như lân tinh, tiếp theo từng đợt từng đợt đom đóm bám vào, tán cây càng ngày càng sáng rực, cuối cùng giống như toàn thân phát sáng, rực rỡ đến chói mắt, bừng bừng ánh sáng, mỗi một chiếc lá đều có thể thấy rõ ràng, quả thật đúng là đèn hoa rực rỡ!

Quý Quân sững sờ đến độ quên cả hô hấp, lòng nghĩ cho dù là Kim Ô hiện lên đỉnh Phù tang(1), bất quá cũng chỉ như thế này!

Giữa tán cây phát sáng rực rỡ đó, có thể mơ hồ nhìn thấy người đánh đàn thổi sáo. Người đánh đàn ngồi ngay ngắn trên chạc cây, người thổi sáo dựa vào thân cây, cả hai đều mặc quần áo màu đen, phiêu dật như tiên. Chợt có một nữ tử mặc áo váy đen xuất hiện trên đỉnh ngọn cây, tiếng hát vang lên, như tiếng oanh ca uyển chuyển, hết sức động lòng người, hát câu người đi chợt nhớ nỗi tương tư, lệ rơi giữa mây chẳng ai hay(2).

Đàn đom đóm rực rỡ kia giống như cảm ứng được, ra sức hướng về phía cây to, nhìn lại giống như một dòng Ngân Hà đổ vào tán cây, tình này cảnh này, đẹp không sao tả xiết.

Quý Quân hưng phấn nắm lấy tay áo Lạc Hạ Thạch kéo loạn xạ, biểu đạt sự kích động của mình. Lạc Hạ Thạch vẫn cứ nằm nghiêng, dung túng mặc y kéo, nhẹ nhàng nói: "Phong nguyệt nhân gian làm sao sánh được với mỹ cảnh nơi này?"

Quý Quân vui vẻ ra sức gật đầu. Lạc Hạ Thạch nhìn y một hồi, đột nhiên nâng người dậy, kề sát bên tai y thì thầm: "Cảnh đẹp như thế này, chúng ta sao lại ngồi không uổng phí?"

Quý Quân kinh ngạc nhìn hắn, sau đó vỗ tay: "Hay lắm Lạc Hạ Thạch, ngươi cư nhiên còn nhớ mang theo rượu đến đây!"

Lạc Hạ Thạch nhìn chằm chằm Quý Quân, như thể đang nghiền ngẫm mỗi lời y nói. Chốc lát sau, hắn quả thật từ sau lưng lấy ra hai bình rượu nhỏ, đưa một bình cho Quý Quân.

Quý Quân thảnh thơi nằm xuống, uống một ngụm, hương thơm thanh khiết tràn đầy cõi lòng: "Rượu ngon cảnh đẹp, quả thật là hưởng thụ."

Lạc Hạ Thạch vẫn chống một tay đỡ thân thể, nâng lên bình rượu chạm khẽ với Quý Quân, phát ra một tiếng vang thanh thuý, nói: "Trò hay hơn còn ở phía sau."

Quý Quân không rõ lắm ý của hắn, Lạc Hạ Thạch xua tay, nhấp một ngụm nhỏ, không để cho y hỏi. Quý Quân cũng không nghĩ nhiều, chỉ chăm chú nhìn cây to đang toả sáng kia, ánh sáng chiếu rọi cả cái khe núi.

Chẳng bao lâu sau, tiếng đàn vút lên cao, tiếng tiêu rung động, tiếng hát đột ngột cao vang, khiến người nghe si mê, đom đóm trên cây lúc này giống như thác nước chảy ngược, từ cây bốc lên, cứ như một dòng sông Ngân rực rỡ bay thẳng lên trời. Khoảnh khắc đó, thị giác và thính giác đều kích thích đến cực điểm, ngay cả thân thể cũng theo đó mà run rẩy, hận không thể cùng dòng sông kia lên trời.

Quý Quân vốn mong đợi đàn đom đóm giống như một con rồng ánh sáng thăng thiên, càng bay càng xa, cuối cùng mất hút giữa trời. Thế nhưng thật kì lạ, dòng sông ánh sáng chỉ bay lên chừng vài trượng, sau đó từ đầu tới đuôi đều biến mất không còn bóng dáng.

Chẳng mấy chốc, đàn đom đóm hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, cây to một lần nữa trở về tình trạng ảm đạm không ánh sáng, như thể hình ảnh rực rỡ xán lạn vừa rồi chẳng qua chỉ là một giấc mộng.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Quý Quân cảm thấy thật kỳ quái. Cho dù đám đom đóm kia tản ra mau, thì cũng phải nhìn thấy những đốm sáng toả ra mới đúng chứ. Chớp mắt một cái đã tối đen trở lại, rốt cuộc bọn chúng đi đâu cả rồi?

Lạc Hạ Thạch dường như nhìn ra được băn khoăn của y, cười nói: "Nếu ngươi muốn biết, cứ đi đến dưới tán cây đó, thử là biết ngay."

========

(1) Thần thoại viễn cổ truyền rằng, Kim Ô là hoá thân của mặt trời. Mỗi ngày thần bắt đầu từ trên đỉnh thần thụ Phù tang ở phương đông (Phía đông Bồng Lai, trên núi Đại Dư, có cây Phù tang, thân cao vạn trượng - trích Huyền trung kí), hoá thành Kim Ô hay còn gọi là thái dương thần điểu bay từ đông sang tây, đến chiều đáp xuống thần thụ Nhược mộc ở phương tây (Sơn hải kinh chép, có một loài cây, lá xanh hoa đỏ, tên gọi Nhược mộc, là nơi mặt trời hạ xuống). Ngoài ra còn có thuyết khác nói Kim Ô là con quạ thần ba chân lông vàng điều khiển cỗ xe mặt trời.

(2) Lấy ý từ bài "Khinh chu từ cảo" nói về đêm Thất Tịch, kể nỗi buồn khi Ngưu Lang Chức Nữ chỉ có thể gặp nhau giữa sông Ngân trong chốc lát đã phải chia tay.

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)