Xui xẻo tám kiếp - C16

Xui xẻo tám kiếp


Tác giả: A Thất
Biên tập: Triêu Nhan

Chương 16

Quý Quân đứng dậy, đi đến gần cây to kia. Lúc này y cảm thấy gió thổi vù vù lên trên, giống như đang đứng dưới một xoáy gió, toàn thân nhẹ bỗng, dưới chân hư không, chỉ cần nhảy lên một chút là có thể bật người lên cao cả trượng, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất, không hề đau chân. Y kinh hãi không thôi. Thử lại một lần nữa, quả nhiên đúng là như vậy. Lần này y dùng sức, cư nhiên nhảy lên cao ba trượng, bằng một nửa chiều cao của cái cây rồi.

Quý Quân cảm thấy thật thú vị, nhảy nữa nhảy nữa, cứ như là bản thân cũng sắp sửa bay lên. Y cao hứng gọi Lạc Hạ Thạch: "Chẳng lẽ nơi này là vùng đất thành tiên? Nói không chừng ta có tiên cốt cũng nên!"

Lạc Hạ Thạch cười mà không đáp, chỉ đứng gần bên y, nhìn y vui đùa chứ không tham gia. Qua một hồi, đột nhiên ôm lấy eo Quý Quân. Quý Quân sửng sốt, Lạc Hạ Thạch cơ hồ kề sát tai y nói: "Cẩn thận, đến rồi!"

Quý Quân còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lạc Hạ Thạch mang nhảy ra xa vị trí vừa rồi, đồng thời một tiếng nổ lớn vang lên, chỗ Quý Quân vừa đứng đá nứt đất sụp, dường như có nham thạch cuồn cuộn, một cái hố thật lớn xuất hiện.

Nhưng mà khi y bình tĩnh nhìn lại, trước mắt lại không có gì cả, không có đất bay đá vỡ, chỉ có một cái hố to.

Lạc Hạ Thạch vẫn còn cười dài, nhưng cánh tay ôm quanh eo Quý Quân không buông lỏng.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Lạc Hạ Thạch hất hàm: "Ngươi nhìn cho kỹ."

Quý Quân theo ý hắn nhìn về hướng nọ, ôi chao, y lại nhịn không được muốn làm phiền người mẹ đã mất của mình!

Bên cạnh hố to có cỏ bụi mọc cao, nhưng mà cẩn thận quan sát, lại phát hiện bên trong cỏ ẩn nấp một cái đầu quái vật thật lớn, giống như đầu rắn nhưng lại có sừng, giống như đầu rồng mà lại có hàm rắn, màu da hoàn toàn hoà hợp với màu sắc môi trường xung quanh. Quý Quân nhìn dọc theo thân nó, ôi trời ơi, thân hình nó mới gọi là dài, một bộ phận bám trên vách đá, hoàn toàn trùng hợp với màu vách đá, một bộ phận giấu mình trong cỏ thì lại có màu của cỏ, ngay cả mấy bông hoa nhỏ lấm tấm xung quanh cũng bắt chước y hệt luôn.

Quý Quân rất miễn cưỡng mới có thể nhận ra, lúc này đôi mắt nâu của nó đang nhìn chằm chằm y. Nó chậm rãi ngẩng đầu lên, cơ hồ dung hoà làm một với bóng tối, quả thật giống như biến mất vào bóng đêm, chỉ khi nó cử động mới xuất hiện một chút dấu vết.

Nhưng mà chút dấu vết như ẩn như hiện trong không trung đó cũng đủ để Lạc Hạ Thạch mang y tránh né mấy lần tấn công liên tục của cái đầu rắn. Lạc Hạ Thạch cười ha ha, cứ như đang vui đùa, khiến Quý Quân cảm thấy yên lòng hơn một chút. Nhưng mà y vẫn không nhìn ra trò chơi này là làm sao, theo Lạc Hạ Thạch nhảy tới nhảy lui cũng không hề gì, y còn tranh thủ thời gian hỏi: "Sao lại thế này?"

Lạc Hạ Thạch cười đáp: "Ngươi vừa nhìn thấy đấy, đó là cảnh tượng tý xà săn mồi."

A?

Lạc Hạ Thạch rất cẩn thận giải thích, con quái vật thân rắn đó là một loài cự thú tên gọi tý xà, thân hình cực lớn nhưng thức ăn lại là đom đóm, cho nên mới hợp tác với đám tiểu yêu quái dẫn đom đóm ra. Âm nhạc đó là mồi nhử dụ đàn đom đóm đến trước cây kia.

Rồi sau đó?

Lạc Hạ Thạch cười, sau đó à? Ngươi đứng dưới gốc cây chẳng lẽ không cảm thấy gì sao? Vì sao ngươi lại nhẹ nhàng như thể muốn bay lên? Vì sao đàn đom đóm giống như một dòng thác chảy ngược lên trời rồi lập tức biến mất? Đều là do tý xà ở bên trên hút khí vào. Đom đóm rất nhẹ, hút một cái là toàn bộ đều rơi vào bao tử của nó. Nói đến đây, Lạc Hạ Thạch thuận tay nhéo hông Quý Quân một cái: "Nếu ngươi giảm bớt chừng mười cân thì cũng bị nó hút vào rồi."

Quý Quân cảm thấy da đầu tê dại. Bất quá hiện tại không phải lúc để ngẫm lại mà kinh. Hai người bọn họ đã bị tý xà ép đến sát mép hồ nước, không còn đường trốn.

Lạc Hạ Thạch dừng lại, cao giọng hô: "Ta chỉ vui đùa với ngươi một chút mà thôi, việc gì phải như vậy?"

Trong không khí truyền lại tiếng rắn phun xì xì, Lạc Hạ Thạch tập trung lắng nghe, qua một hồi mới nói: "Ngươi muốn y? Không được."

"Tại sao không được à?" Lạc Hạ Thạch liếc nhìn Quý Quân một cái, nhẹ nhàng cười: "Bởi vì không được chứ sao."

Không khí có một chút chấn động từ từ lan rộng ra. Mùi tanh hôi nồng nặc ập vào mặt Quý Quân khiến y cảm thấy choáng váng. Y đứng không xong nửa quỵ xuống đất. Lạc Hạ Thạch vội vàng dùng tay áo che lại mũi y, căn dặn y giảm bớt hô hấp. Bầu không khí trở nên biến đổi, chấn động càng ngày càng mãnh liệt, khắp nơi trên bãi cỏ đều là cát bay đá cuốn, đuôi rắn khổng lồ không ngừng vỗ mạnh xuống đất, làm dậy lên từng đợt từng đợt gió lốc.

Quý Quân cảm thấy hô hấp thật khó khăn, gắt gao bám lấy Lạc Hạ Thạch. Lạc Hạ Thạch thấy mặt mũi y trắng bệch, biết y sắp sửa chịu không được, chậc lưỡi một tiếng, nói: "Nếu đã như vậy, không cần phí lời nữa!"

Hắn ôm lấy Quý Quân, phi thân nhảy lên, lên xuống vài cái liền đáp xuống tảng đá vươn ra bên cạnh hồ.

Đám cỏ cao bên hồ lay động kịch liệt, con quái vật đó dường như đang đuổi theo qua đây. Lạc Hạ Thạch hất hàm, ý bảo Quý Quân nhìn xuống nước.

Mặt nước?

Ánh trăng trong vắt, Quý Quân thấy trên mặt nước xuất hiện ảnh ngược thật kỳ quái.

Một cái đầu lâu rắn một sừng thật lớn đang chậm rãi chuyển động, từng cái xương trên thân nó đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Từ ảnh ngược này xem ra, bộ xương to lớn không gì sánh được này chính là con tý xà truy đuổi bọn họ, nhưng vì sao lại chỉ còn là bộ xương, hơn nữa còn có vẻ không hoàn chỉnh như vậy?

Ảnh ngược hình bộ xương trong nước ngẩng cao đầu, đột nhiên, giống như nó nhìn thấy gì đó, khựng lại, sau đó hạ đầu kề sát mặt nước, nhìn chằm chằm.

Quý Quân không rõ rốt cuộc nó đang nhìn gì, nhưng cũng cảm thấy có chút không đúng. Ánh trăng đủ sáng, y rõ ràng nhìn thấy bên dưới mặt nước có một điểm đen từ từ phóng đại, không đúng, giống như là có cái gì đó đang nổi lên!

Mà cái đầu rắn vẫn không hề hay biết, còn nhìn chằm chằm mặt nước. Lúc này, mặt nước mà nó theo dõi đột nhiên lõm xuống, giống như nước đang bị cái gì đó đột ngột hút vào, sau đó dòng nước phun ra thành hai phía, hình thành hai bức tường nước khổng lồ. Cơ hồ đồng thời, hai hàm răng cực lớn sáng loáng bén nhọn phá mặt nước lao ra, hai hàm răng giống như hai hàng lưỡi dao, trắng sáng như tuyết, mang theo cảm giác sắc bén của kim loại, thoát khỏi nước liền hướng không trung khép lại!

Bên tai vang lên một tiếng rít kinh thiên động địa, trước mắt Quý Quân liền đỏ bừng. Ánh trăng hồ nước gì gì đều hoàn toàn không thấy, chỉ còn một vùng máu đỏ tươi nhìn mà phát hoảng, bắn lên tận trời!

Máu dần dần tản ra, Quý Quân mới thấy rõ ràng. Hai hàm răng sáng như tuyết vừa rồi thuộc về một đầu cá quái vật thật lớn từ dưới nước nhảy lên. Nó cắn chặt thân thể tý xà, ở trong không trung giằng xé, đầu rắn chống đỡ không nổi, hai con quái vật đồng thời rơi xuống nước.

Ngay khoảnh khắc đó, hồ nước giống như sôi trào, sóng nước dậy lên như mưa rào, kích khởi từng đợt từng đợt sóng dữ! Quý Quân đứng không xong, cũng may Lạc Hạ Thạch nắm chặt y, mới không bị cuốn vào trong hồ. Chỉ là tảng đá này không có chỗ nào để che chắn, hai người đều ướt đẫm. Dù rằng hiện tại đang là mùa hạ, nhưng nước hồ lại lạnh thấu xương, Quý Quân không khỏi run lập cập.

Qua một hồi lâu, mặt hồ mới bình lặng trở lại.

Con cá quái vật kia đã sớm không thấy bóng dáng, trên mặt nước chỉ còn sót lại một khúc thân rắn nổi lềnh bềnh. Dường như sau khi chết, nó đã đánh mất năng lực hoà mình cùng cảnh vật xung quanh.

Lạc Hạ Thạch cúi người xuống hướng về phía mặt nước, Quý Quân vội vàng kêu lên: "Cẩn thận!"

Lạc Hạ Thạch chỉ mỉm cười, dùng ngón tay búng vào mặt nước. Lấy ngón tay của hắn làm trung tâm, sóng nước nhộn nhạo, từng đợt từng đợt lan toả ra. Chẳng bao lâu, mặt nước yên bình bị phá vỡ, chỉ nghe một tiếng rào rào, một ụ núi nhỏ lù lù hiện lên, đen lay láy, nổi sừng sững trước mặt bọn họ. Đột nhiên, giống như có ai đó đồng thời treo hai cái lồng đèn lên hai bên sườn núi, toả ra ánh sáng xanh âm u.

Quý Quân sửng sốt một hồi, mới hiểu đó có lẽ là hai con mắt của nó.

Lạc Hạ Thạch vươn tay vỗ vỗ sườn núi màu đen: "Dục Châu, ngươi lại béo lên rồi."

Con cá quái vật liền phun nước, phát ra tiếng ào ào giống như suối phun, Lạc Hạ Thạch cười mắng: "Đừng phun nữa, không thấy ta đã ướt đẫm rồi sao."

Nhìn bọn họ trò chuyện với nhau, con cá này dường như không phải là thành phần nguy hiểm. Quý Quân cẩn thận đứng dậy đến gần, nhịn không được muốn sờ nó một cái. Nhưng mà còn chưa kịp đụng vào vảy cá lớn bằng cái chum nước, đã thấy trước mắt xuất hiện bạch quang, hai hàm răng sắc nhọn trắng như tuyết liền khép lại.

Quý Quân nhất thời sợ đến mức không thể động đậy, y vừa rồi đã tận mắt chứng kiến hai hàm răng này phập phập vài cái cắn đứt thân thể con rắn khổng lồ kia. Tay chân mình nhỏ thế này, làm sao chịu nổi một cú đớp của nó!

May mà Lạc Hạ Thạch nhanh tay lẹ mắt, một cước đạp vào răng quái vật, mắng một câu: "Ngươi muốn làm phản phải không!"

Con quái vật quả thật không dám đớp doạ nữa, chỉ có thể nhe răng, hai con mắt to như lồng đèn chuyển động, phun nước phì phì. Quý Quân cứng ngắc từng chút từng chút một rụt tay lại.

Lạc Hạ Thạch lúc này mới thu chân, trừng Quý Quân một cái, nói: "Ngươi cũng có chút trí nhớ đi, ngay cả đối phương là cái gì cũng không biết đã sờ soạng lung tung, xảy ra chuyện gì ngươi chịu được không, rủi như không có ta bên cạnh ngươi làm sao bây giờ!"

Quý Quân còn chưa từng thấy Lạc Hạ Thạch nghiêm túc như vậy. Nghĩ tới mình chọc giận quái vật, sắc mặt cũng tái mét.

Lạc Hạ Thạch dừng một chút, dùng ngón trỏ chỉ vào ngực Quý Quân, nghiêm mặt tiếp tục nói: "Sau này không được phép sờ bậy nữ hài tử!!"

Thì ra trọng điểm là việc này?!

Không đúng, từ từ.

Nữ. Hài. Tử?

Ba chữ này bất kể là tách riêng ra hay là ghép làm một hay là xếp thành hàng, đều không thấy có liên hệ gì với cái ngọn núi nhỏ trước mắt này nha?

Quái vật vẫn còn nhe răng, tỏ vẻ khó chịu. Quý Quân gãi đầu, chỉnh đốn lại biểu tình trên mặt, nói: "Ta vừa rồi vô lễ, thật sự không biết ngươi là một cô nương, hơn nữa còn là một, ờ, cô nương đặc biệt như vậy. Ngươi đại nhân có đại lượng, tha thứ cho ta lần này đi."

Sau đó y ôm quyền cúi mình một cái, trong lòng nghĩ, như vậy đã đủ thành ý chưa?

Hai hàm răng trắng ởn chậm rãi thu lại, một đôi mắt to như lồng đèn lấp lánh nhìn chằm chằm y, cảm giác như ánh sáng xanh càng thêm toả sáng.

Lạc Hạ Thạch nhíu mày: "Không được. Người này không thể cho ngươi."

Ngọn núi nhỏ phun nước phì phì, giống như đang bất mãn làm nũng.

"Không được. Mỗi ngày chỉ ăn một chút cũng không được."

"Không được. Có cho y một cái hố tốt nhất dưới đáy nước cũng không được."

"Không được. Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi. Đem người chôn dưới cát sẽ không làm cho càng nhiều người mới mọc lên được!"

1 comment:

Trả lời
Unknown nói...
lúc 11:30 7 tháng 10, 2014

*^﹏^* xin lỗi là t muốn hỏi nàng còn làm bộ này nữa ko, hay là ngưng rồi

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)