(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q1 - C28,29,30

Niên thiếu cớ gì chẳng phong lưu


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

28. Chẳng thể ngờ.

Xa xa.

Vẳng lại tiếng đàn.

Gã lẳng lặng nghe, cảm nhận được nỗi băn khoăn trong tiếng đàn kia.

Tuy rằng gã đã là một người sắp chết.

Lôi Thuần an vị đối diện gã:

“Tô công tử… Ngươi cân nhắc thế nào rồi?”

Tô Mộng Chẩm miễn cưỡng nói: “Đã đến nước này, ta còn có thể quyết định sao? Ngươi chẳng phải đã an bài mọi thứ từ lâu?”

Đôi mắt u diễm của Lôi Thuần chợt loé lên vài tia không rõ.

Nàng nói: “Tô công tử, chúng ta sớm có hôn ước. Năm xưa, ta vì hôn ước này, vì ngươi, đã cự tuyệt một người thích ta…”

Nàng vừa nói, bỗng nhiên trở nên oán độc: “Thế nhưng ngươi… ngươi hại chết cha ta!”

Tô Mộng Chẩm ho lên.

Gã dùng tay che miệng, ho đến gió dục mây vần, thậm chí phong hoa tuyệt đại.

Thân thể gã, run lên như lá khô trong gió.

Thật vất vả, rốt cuộc gã cũng ho xong.

Không để ý trên khăn loang lổ vết máu.

Gã cười nói với Lôi Thuần. “Nếu Lôi Tổn còn sống, ta hẳn là không cần phải chịu phần tội này hay sao?”

Lôi Thuần nhìn gương mặt gã tiều tuỵ không chịu nổi vì bệnh tật và độc dược dằn vặt, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chỉ nói: “Thời gian của chúng ta đã không còn nhiều lắm.”

Tô Mộng Chẩm ngả lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu, một lát, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, thời gian của ta đã không còn…”

Giọng nói của gã rất nhỏ, giống như không muốn kẻ khác nghe thấy.

Nhưng Lôi Thuần lại đột nhiên cảnh giác, nàng đi đến gần Tô Mộng Chẩm, cao giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Không ai trả lời nàng.

Người trong ghế nặng nề ngủ.

Gió tây truyền lại tiếng đàn văng vẳng.

Bởi vì vị trí người đánh đàn cách Lục Phần Bán đường khá xa.

Cho nên.

Tiếng đàn kia rót vào tai, cũng gián đoạn.

Ở trên Tam Hợp lâu.

Một người cúi đầu ngồi.

Ánh mắt của hắn, giống như vĩnh viễn dừng lại trên miếng thuỷ ngọc nơi cổ.

Không ai có thể nghe được tiếng thở dài trong lòng hắn.

“Thuần Nhi, ngươi đem gã giấu trong đường, thực sự tưởng rằng ta không biết sao?”

***

Một lần hội ngộ ở Thần Hầu phủ kia tất nhiên là đối đầu gay gắt, kịch liệt vô cùng.

Mà hội ngộ qua đi.

Vương Tiểu Thạch phải đối mặt với việc làm sao nghĩ cách cứu ra cha mình và tỷ tỷ.

May mắn hắn không phải chỉ có một mình.

Dù Tô lão đại đã mất tích, Bạch Sầu Phi đã không coi hắn là huynh đệ, nhưng hắn vẫn còn những bằng hữu, huynh đệ tràn đầy nhiệt huyết giang hồ, khí phách hăng hái.

Huống chi.

Hắn còn có các sư huynh đệ đồng môn tương trợ.

Nhưng mà điều khiến hắn trở tay không kịp, lại là hai người Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu cư nhiên xông vào “Bát Gia trang”, xâm nhập “Tầm Mộng viên”, đánh cho đương kim thiên tử Triệu Cát một trận.

Trong lúc nhất thời.

Vương Tiểu Thạch thực sự không biết nên khóc hay nên cười.

Tin tức là do Vô Tình mang về.

Y có vẻ mệt mỏi rã rời.

Có lẽ là vì tìm hiểu tin tức, đã tiêu hao không ít tâm sức của y.

Nhưng Vương Tiểu Thạch cũng rõ ràng cảm nhận được Vô Tình ngoại trừ mệt mỏi còn có phẫn nộ.

Chẳng lẽ bởi vì hành vi xung động của hai người Đường, Phương?

***

Lúc Vô Tình đến Bát Gia trang, y cũng không nhìn thấy Huy Tông Triệu Cát.

Triệu Cát bởi vì sợ hãi quá mức mà đã hồi cung dưỡng thương từ lâu.

Nghĩ cũng phải.

Đương kim thiên tử từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, đâu từng gặp phải giang hồ lùm cỏ như hai người Đường, Phương.

Chỉ sợ là mười ngày nửa tháng cũng chưa hoàn hồn!

Sái Kinh đồng bệnh tương liên với hoàng đế, cũng vội vội vàng vàng hồi cung theo hoàng thượng.

Bọn họ đi.

Nhưng Phương Ứng Khán không đi.

Oan gia ngõ hẹp.

Ngay lúc Vô Tình tìm hiểu xong tin tức chuẩn bị rời đi.

Phương Ứng Khán liền xuất hiện với vẻ mặt vui mừng.

Hắn vừa đến liền hỏi: “Nhai Dư là vì bản hầu mà đến?”

Vô Tình không hề để ý đến hắn.

Lại nghe hắn nói: “Lẽ nào Nhai Dư là vì Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu mà đến? Bản hầu thật không biết Thần Hầu phủ và thích khách ám sát hoàng thượng lại có giao tình. Việc này nếu để hoàng thượng biết được, chỉ sợ là Thần hầu cũng khó mà đứng ra giải thích đi?”

Vô Tình nhìn vẫn không thèm nhìn hắn.

Chỉ khẽ cười lạnh:

“Ai nói Thần Hầu phủ và hai người đó có giao tình? Chụp mũ quy kết như vậy, nghe ra cũng hợp lý… Nhưng mà, việc thánh thượng xuất cung đến đây giải sầu, người ngoài tuyệt đối không biết, ngay cả ta trước khi đến đây cũng không biết. Nhưng mà ngươi, Phương Ứng Khán, Phương tiểu hầu gia, luôn luôn phụ trách an toàn cho thánh thượng, cư nhiên mắt mở trừng trừng để người lọt vào. Tiếp đến, lại mắt mở trừng trừng nhìn thánh thượng chịu đòn… Chuyện này truyền ra, không biết sẽ là tội gì?”

Phương Ứng Khán vội vàng biện hộ: “Vu oan cho người tốt như vậy, lại là hành vi của quân tử sao?”

“Vu oan?” Vô Tình quay lại nhìn hắn, dùng giọng điệu ngạc nhiên hỏi: “Ngươi là người tốt? Bát Gia trang tuy là địa bàn của Long Bát, nhưng lúc ta tới đã điều tra qua, hộ vệ phụ trách bảo hộ Tầm Mộng viên hôm nay đều là thủ hạ của Hữu Kiều tập đoàn ngươi. Tuy rằng ngươi đã tính toán kỹ lưỡng mới đem bọn họ khai đủ số, nhưng luôn luôn có manh mối có thể tra… Nói ngươi oan uổng, sợ là ai cũng không tin.”

Phương Ứng Khán âm thầm kêu khổ.

Trước hắn đã cùng Mễ Hữu Kiều bàn qua việc này, tự cho là thiên y vô phùng, cũng không lường được lúc này lại bị Vô Tình vạch trần, không khỏi cảm thấy giật mình.

Vô Tình nói xong, chuyển luân y liền đi, lại bị Phương Ứng Khán chặn lại.

“Phương tiểu hầu gia còn có gì chỉ giáo?”

Giọng điệu của Phương Ứng Khán trở nên vô cùng ái muội.

“Nhai Dư quả nhiên không dồn bản hầu vào chỗ chết không được sao?”

Vô Tình không thèm để ý.

Phương Ứng Khán chỉ phải than thở: “Nhai Dư hiểu ta lượng ta, cũng biết bản hầu là nhất thời sơ sót, mới để hai vị kia lừa dối quá quan… Nếu như hoàng thượng bởi vậy mà trách tội, Ứng Khán tự nhiên không thể nào biện bạch…”

Hắn vừa nói, vừa lưu ý vẻ mặt của Vô Tình.

Nhưng Vô Tình vẫn không biểu cảm.

Phương Ứng Khán không thể làm gì khác hơn là vòng ra phía sau y, lại nói: “Bản hầu ngày ấy là nhất thời xung động, làm ra cử chỉ vô lễ với Nhai Dư, quả thật là tội nghiệt khó chuộc… Nhưng mà, Nhai Dư…”

“Ngươi cũng biết bản hầu luôn một lòng khuynh mộ ngươi… Nếu không, sao bản hầu lại dâng ra Luyến Nghê Thường có một không hai kia? Nếu tương lai thánh thượng thực sự giáng tội, nhất thời tình thế cấp bách, ta cũng khó đảm bảo ở giữa triều đình nói ra cái gì không nên nói… Khi đó, không biết Nhai Dư có trách ta hay không?”

Vô Tình không có xoay người lại.

Nhưng y đã tức giận đến mức mặt trắng bệch.

Tay y đã chạm vào cơ quan giấu trong luân y.

Nhưng cuối cùng y vẫn chuyển động luân y rời đi.

Chỉ có Phương Ứng Khán nghe thấy được một câu lạnh như băng: “Trong thiên hạ, nếu nói đến đê tiện vô sỉ, Phương Ứng Khán ngươi mà xưng đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất!”

Phương Ứng Khán nhìn bóng lưng đi xa, thì thầm: “Nói thật, ta còn thực sự muốn cho cả thiên hạ biết…”

29. Bừng tỉnh mộng.

Tất cả bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên của vài người.

Có lẽ.

Chúng ta nên gọi đó là một hồi kịch đặc sắc đi?

Một hồi kịch từ lúc vừa mới quen biết đến lúc hiểu nhau, từ hiểu nhau đến phản bội, từ phản bội đến tử vong.

Tựa như không liên quan đến phong nguyệt, không liên qua đến chân tình, chỉ là vì danh lợi ràng buộc nhân tâm…

Dù sao thì, mọi chuyện đã không còn quan trọng.

Bởi vì hồi kịch này đã đến lúc kết thúc.

Tô Mộng Chẩm không tin số mệnh.

Cho dù phải mang trăm thứ bệnh trong thân, cho dù là bệnh nan y khó chữa, nhưng gã vẫn không ngừng chống chọi số phận.

Câu danh ngôn kia của gã “Ta là Kim Phong Tế Vũ lâu, Kim Phong Tế Vũ lâu chính là ta”, rất nhiều năm sau, vẫn được các thiếu hiệp, anh hào trong chốn võ lâm, trên giang hồ tôn sùng là kinh điển.

Mặc dù kết cuộc của mình đã sớm được an bài, bố trí.

Nhưng trong một khắc khi tử vong thực sự tới, nhân vật truyền kỳ một đời này, lại âm thầm nảy sinh một tia mê hoặc trong lòng.

Vốn là, ngay sau khi Lôi Tổn chết, gã có thể kết thúc tất cả.

Tại sao còn phải kéo dài cho đến hôm nay?

Đến tột cùng là tình này đã trở thành hồi ức? Hay chỉ là lúc đó mình ngẩn ngơ?

Bạch Sầu Phi càng không tin số mệnh.

Cho tới bây giờ cũng không tin.

Y đi được đến hôm nay hoàn toàn không phải dựa vào số mệnh.

“Chí của ta tại đạp gió cưỡi mây, không nề gian khổ đợi thời cơ. Rồng bay chín tầng trời, há vì bay cao mà hối hận? Chuyển thân đăng phong tạo cực, hỏi ai không thấy thất kinh?”

Y một đường ngâm xướng một khúc ca, một đời truy tìm một giấc mộng.

Đáng tiếc, tất cả, đều trong một đêm phong tuyết, trong một khắc trượt chân, đã trở thành mộng vỡ, một hồi ác mộng.

Mộng một đêm vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

Y bị quả báo sao?

Trong ngực như có một âm thanh đang cười lạnh.

Không, được làm vua thua làm giặc mà thôi!

Y luôn luôn cho rằng, một người dù có lợi hại đến đâu, chỉ cần có tình, tất sẽ vì tình mà khổ sở, vì tình mà mệt mỏi, vì tình mà khốn đốn, vì tình mà thương tổn.

Cho nên thật lâu trước đây, y đã vì mình mà chặt đứt tình.

Thế nhưng cho đến hôm nay, cái bóng hiện ra ở nơi sâu nhất tận đáy lòng, dĩ nhiên lại là…

Thì ra điều mình vẫn tìm kiếm, lại ở trong một chớp mắt ban đầu mình đã lựa chọn trốn tránh, lựa chọn bỏ qua…

Trận trốn tránh và truy đuổi này, đến tột cùng là ai thắng ai thua?

Bạch Sầu Phi tất nhiên là người thua.

Thế nhưng Tô Mộng Chẩm cũng không có thắng.

Thị phi ưu khuyết cũng không ngoài một hồi gió thoảng mây trôi, thành bại được mất cũng không hơn một thoáng hưng vong chớp mắt.

Nhớ khi xưa, nuối tiếc Tiểu tuyết Sơ tình Kinh thần chỉ.

Từ nay về sau, đã không còn thấy được Kim phong tế vũ Hồng tụ đao.


Bạch Sầu Phi thả Ôn Nhu.

Đồng thời tận đáy lòng cũng thở dài một tiếng: Nha đầu ngốc…


Vương Tiểu Thạch muốn khóc.

Nhưng hiện tại hắn không thể khóc.

Tuyết bay khắp bầu trời.

Máu nhuộm đỏ tuyết.

Giữa tuyết trắng và máu đỏ giao hoà.

Hắn nhớ tới một điệu vũ trên sông năm xưa.

Ngỡ như Bạch Sầu Phi còn đang trong điệu vũ đó.

Hắn lại nhớ tới cuộc gặp gỡ trong mưa.

Cùng với gió thu lạnh lẽo, mưa phùn mênh mông tựa như ánh đao ái luyến nồng nàn.

Giống như bọn họ đã từng chung sức cùng nhau vượt qua tháng năm tuế nguyệt, vĩnh viễn đọng lại trong ký ức, vĩnh viễn tươi đẹp.

Sự thật kia chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoang đường.

Vương Tiểu Thạch không chỉ thương tâm, mà còn rất luyến tiếc.

Mỗi người khi còn sống, đều có những nỗi tiếc nuối không thể trọn vẹn.

Mà hôm nay.

Giang sơn vẫn như tranh, y quan càng thắng tuyết.

Chỉ là tất cả đã không thể nào quay lại thuở ban đầu.

***

Cuối hẻm, trong một ngôi miếu nhỏ.

Công tử cao quý tao nhã như ngọc đang vỗ về mỹ nhân tuyệt sắc, mảnh mai mềm mại trong lòng.

Nhưng mà hắn, còn đẹp hơn mỹ nhân.

Lôi Mị tất nhiên là Quách Đông Thần của Phong Vũ lâu, nhưng đồng thời cũng là hồng nhan tri kỷ của Phương Ứng Khán.

Đều nói “lòng nữ nhân như kim đáy biển”, rất khó để nắm được.

Lời này mặc dù đúng, nhưng không toàn diện.

Bởi vì thật ra, lòng của nam nhân, cũng không dễ nắm bắt hơn chút nào.

Phương Ứng Khán dùng bàn tay ngọc đẹp như hoa gợi lên một lọn tóc của Lôi Mị.

“Mị nhi.”

“Ừm…?”

“Một người trước khi chết sẽ nghĩ đến điều gì?”

Ngoài miếu có tuyết.

Tuyết tịch mịch thiên hạ.

Trong miếu hương khói lượn lờ.

Giống như không thuộc về trần thế.

Trước mắt là dung nhan thiếu niên vương hầu như hoa như ngọc.

Khoảnh khắc đó.

Lôi Mị chợt cảm thấy hoang mang.

Như sương như mộng, như thật như mơ.

30. Đêm trầm ngâm.

Trở về thư phòng của Thần Thông Hầu phủ, Phương Ứng Khán đã không còn giống như lúc trong thần miếu bình tĩnh, an tường.

Trong lòng hắn cảm thấy phiền muộn.

Tuy rằng Vô Mộng Nữ đã sớm lấy được “Nhẫn nhục thần công” của Nguyên Thập Tam Hạn giao cho hắn.

Mà mấy canh giờ trước, hắn cũng từ trong tay cùng một người đó chiếm được “Sơn tự kinh”.

Nhưng hắn vẫn chưa thoả mãn.

Mặc dù “Nhẫn nhục thần công” cũng bao gồm một ít bí thuật võ lâm cũng như bí quyết tu luyện, nhưng đây chỉ là nội công tâm pháp.

Mà “Sơn tự kinh” lại là kinh sách chính thống của Đạo giáo, là pháp quyết chưa được ghi chép vào Vân cấp thất thiêm.

(*) Vân cấp thất thiêm: tên một bộ kinh sách của Đạo giáo thời Tống.

Huống chi.

Năm xưa Tam Tiên đạo nhân bị Sái Kinh bày mưu tính kế, nên đã đưa ra một bản “Sơn tự kinh” chép sai, đảo lộn, cắt xén lộn xộn.

Sái Kinh không ngờ Nguyên Thập Tam Hạn lại có thể đảo luyện “Sơn tự kinh”.

Gã cư nhiên lại có thể luyện một bộ kinh thiếu trang, thiếu câu, đảo lộn, chữ nghĩa không hiểu cũng học cho hiểu, chữ nghĩa không rõ cũng giải cho rõ, không thể luyện được cũng luyện thành công!

Mà nay Tam Tiên đạo nhân đã chết.

Bản gốc “Sơn tự kinh” đã không thể nào tìm lại.

Thế nhưng “Thương tâm tiểu tiễn” vẫn còn trong tay Vương Tiểu Thạch.

Kinh văn đã đoạt được kia… rốt cuộc có nên luyện… hay là không luyện?

Còn “Thương tâm tiểu tiễn”, phải làm sao để đoạt được?

Nhưng hiện tại, hắn cũng khó nén hưng phấn.

Phong Vũ lâu chỉ trong một đêm đã chết hai vị thủ lĩnh.

Lục Phần Bán đường cũng bị Sái Kinh khống chế, nhất thời khó gượng dậy.

Hữu Kiều tập đoàn có thể thừa cơ hội này từng bước thôn tính các thế lực kinh sư.

Hắn niên thiếu đã vào kinh.

Nhiều năm ôn thuận khiêm cung.

Mưu đồ, đâu phải chỉ có kinh sư?

Biện Lương này, đã là vật định trước trong lòng bàn tay.

Mà thiên hạ non sông gấm vóc, mới là mục đích cuối cùng của hắn.

Đương nhiên.

Trước khi đạt được điều đó.

Hắn phải từng bước từng bước diệt trừ những kẻ cản đường.

Vừa lúc, Sái Kinh truyền đến tin tức: Ngày mai uỷ nhiệm hắn và Mễ công công giám sát chém đầu Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu giữa chợ.

Như vậy chính là đẩy Hữu Kiều tập đoàn lên đầu sóng ngọn gió.

Lúc nhận được mệnh lệnh này.

Ở trong lòng, Phương Ứng Khán đã đem mười tám đời tổ tông của Sái Kinh ra “ân cần thăm hỏi” một lần!

Thật ra.

Sái Kinh lo lắng cũng không phải dư thừa.

Lão hiểu rất rõ tính tình Phương tiểu hầu gia, bề ngoài ôn lương như ngọc nhưng bên trong thì thâm hiểm quỷ dị.

Tuy rằng Phương Ứng Khán bây giờ nghe lời lão tựa như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Nhưng một ngày nếu Hữu Kiều tập đoàn thống nhất thế lực võ lâm kinh sư.

Người thứ nhất ngủ không yên sẽ là Sái Kinh Sái Nguyên Trường!

Phương Ứng Khán dựa vào đầu giường, trong lòng tính toán trăm điều.

Ngày mai giám trảm, tất sẽ phải đối đầu với quần hùng thiên hạ.

Không cẩn thận một chút, nhiều năm mưu đồ trù tính, đều sẽ theo nước trôi.

Khi đó còn nói gì đến chuyện toạ ủng thiên hạ?

Hắn trở mình nhiều lần, trằn trọc không yên.

Bỗng nhiên thoáng nhìn thấy “Huyết hà” trên tường.

Một ý tưởng chợt loé qua trong đầu như tia chớp.

Vốn là, mình vì muốn lấy lòng Mễ Thương Khung nên mới lấy tên là “Hữu Kiều”.

Mà nay, Mễ công công đã già rồi, “Hữu Kiều tập đoàn” cũng nên đổi một cái tên mới.

Huống chi, hôm nay khác với khi xưa, nếu một ngày kia xảy ra biến cố, e rằng có hối cũng đã muộn.


Phương Ứng Khán chớp mắt, lại duỗi mình , đột nhiên ngồi dậy.

Đã canh ba.

Hắn đi tới giá sách ở gian ngoài.

Từ trong bóng tối lấy ra một vật.

Trong tay là một bức tượng gỗ được sơn phết, chính là loại tượng gỗ mà trẻ con hay chơi.

Một vật hết sức tầm thường có thể tìm thấy ở bất kỳ đầu đường nào, sao lại được một nhân vật hoàng thân quý tộc cất giữ cẩn thận như vậy?

Tượng gỗ kia hẳn là đã rất cũ, bởi vì nước sơn bên ngoài đã đổi màu.

Phương Ứng Khán cầm ở trong tay nhìn kỹ, ngực yên lặng khắc ghi dung mạo của người nọ.

Khi thì mỉm cười.

Khi thì thở dài.

Khi thì suy nghĩ ngẩn người.

Đồng hồ cát trong phòng đã cạn, gần đến bình minh.

6 comment:

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 20:39 17 tháng 4, 2011

Ta dạo này chìm nghỉm trong mớ fanfic của Phương Vô, đang đọc "Nguyệt mãn tây lâu" của Kim Linh Nhi, ngọt như đường, ta cũng sắp sửa chảy nước, Phương Vô ơi là Phương Vô ...

Trả lời
nadung37 nói...
lúc 00:02 19 tháng 4, 2011

Ôi thích cái chap này quá đi mất, anh Khán tuy rất vô lại(mà lại vô lại rất đáng khen)nhưng mà cũng rất si tình, lại còn có điểm thật ngây thơ, chuyện xa xưa từ đời tám hoánh nào của tiểu Tình Tình mà vẫn còn ôm hận tới giờ. Haizzz, không biết là như thế là cơ duyên trời ban hay là nghiệt duyên của hai anh chị?

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:40 19 tháng 4, 2011

Là nghiệt duyên bạn Khuynh Thành ban cho hai vợ chồng nhà ấy. Anh Khán vẫn còn khổ dài dài -_-

Trả lời
Bach yeu nói...
lúc 22:56 20 tháng 4, 2011

Ac, pe Khan cam giac bi ton thuong =)) mat anh day the co ma li =)) tinh dai my nhan qua that qua dinh :"> thx nang nha :))

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 21:51 13 tháng 9, 2011

nàng ơi, có gì thì nàng edit luôn đi cho chị em đọc với

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 00:17 14 tháng 9, 2011

Từ từ đi nàng, bộ đó bạn tác giả vẫn chưa viết xong mà :)

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)