(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q1 - C25,26,27

Niên thiếu cớ gì chẳng phong lưu


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

25. Đối đầu.

Ánh tuyết tôn lên áo trắng.

Ngẫu nhiên sẽ có một tia dương quang xuyên qua tầng tầng mái hiên cung điện chiếu xuống.

Chiếu vào mặt y.

Trong trẻo lạnh lùng.

Hầu như không tìm được cảm giác ấm áp.

Nhưng mà.

Một nam tử cô tiễu cao ngạo như vậy.

Lại khiến người ta cảm thấy.

Nhu lệ không gì sánh được.

Hay nói cách khác.

Quả thật là kinh diễm.

Y chuyển động luân y.

Đi qua vô số thị tùng và hộ vệ.

Thẳng đến thềm son.

Tham kiến đương kim thánh thượng.

Tâm tình hoàng đế đang rất tốt.

Mỗi lần nhìn thấy Vô Tình, gã đều sẽ vui vẻ hơn so với bình thường.

Lần này cũng không ngoại lệ.

“Gia Cát thái phó vẫn còn đang dưỡng bệnh? Nhiều ngày không thấy ái khanh, trẫm thật là tưởng niệm. Hôm nay khí trời rét lạnh, sao ái khanh lại ăn mặc phong phanh như vậy? Lẽ ra nên khoác thêm y phục mới phải.”

Triệu Cát quay lại nói với nội thị: “Mang cái áo choàng lông chồn tuyết của trẫm đến đây.”

Gã bước xuống ngai vàng.

Tự mình đem áo choàng khoác lên người Vô Tình.

Vô Tình ngồi ngay ngắn đáp lễ:

“Vi thần khấu tạ thánh thượng chiếu cố. Nếu thế thúc biết được bệ hạ thâm ái như vậy, tất cảm động vô cùng.”

***

Vô Tình vừa ra khỏi vườn thượng uyển.

Đã thấy ngoài cửa cung có một người đợi sẵn.

Hắn đứng ngược với ánh sáng.

Giống như một pho tượng ngọc từ xa xưa.

Vô Tình dừng lại luân y.

Quả nhiên người nọ mở miệng:

“Đã lâu không gặp, Nhai Dư.”


Quan hệ của hai người bọn họ thật kỳ lạ.

Từ nhỏ họ đã quen biết.

Bọn họ vốn nên là sư huynh đệ.

Họ đều là kỳ tài tuyệt thế, xưa nay hiếm gặp.

Họ đều là vì số phận trêu cợt mà trở thành không đội trời chung.

Địch Thiên Trùng cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thật sự.

Đó là bởi vì mỗi một kế hoạch của hắn đều tiến hành rất thuận lợi.

Mỗi một nước cờ đều rất đẹp.

Nhưng mà khi hắn gặp lại Vô Tình lần nữa.

Bỗng nhiên hắn lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ không hiểu được.

Đó là loại cảm giác đánh nhau mới hiểu nhau sâu:

“Ngươi phải đi về sao?”

Vô Tình hỏi như vậy.

Địch Thiên Trùng hơi kinh ngạc.

Hắn chỉ vừa mới quyết định quay về vùng đông nam trong chốc lát.

Ngoại trừ chính hắn.

Căn bản không có người biết.

Nhưng ở trước mặt Vô Tình.

Hắn tuyệt không có bất luận cử chỉ che giấu nào.

Cho nên hắn hỏi ngược lại:

“Làm sao ngươi biết được?”

Vô Tình ngồi hướng về phía ánh sáng.

Ngữ khí nhàn nhã:

“Bởi vì ngươi cũng có rắc rối của ngươi.”

Ánh mắt của y trong suốt mà lợi hại.

“Lần này trước khi ngươi đến kinh thành, đã nắm rõ thế cục kinh thành như lòng bàn tay, vào kinh rồi, lại càng thận trọng…”

“Thế nhưng… Gần đây ngoại trừ thế cục kinh thành phát sinh biến hoá, tình thế Đông Nam cũng không giống trước kia…”

“Khiếu Thiên dù là không chết, chít ít cũng đã già… rất già rồi.”

“Có thể nói, cả Đông Nam hiện tại đã là thiên hạ của ngươi.”

“Hơn nữa, ta biết, chí hướng của ngươi không ở đây.”

Nghe tới đây.

Địch Thiên Trùng bỗng nhiên hỏi.

“Ngươi? Ngươi biết?”

Vô Tình không có trả lời thẳng hắn, chỉ nói: “Ngươi dù sao cũng không phải…”

Y dường như nhớ tới chuyện gì.

Cho nên không nói thêm nữa.

Địch Thiên Trùng cũng biết nguyên nhân y không nói xong.

Cho nên hắn không hề truy vấn Vô Tình tại sao lại biết hắn muốn rời kinh.

Trái lại hắn hứng thú hỏi: “Ta dù sao cũng không phải là cái gì? Có phải ngươi muốn nói ‘Ngươi dù sao cũng không phải là Phương Ứng Khán’?”

Hắn hầu như cười ra tiếng.

“Ngươi thật đáng yêu.”

“Trách không được bọn họ đều gọi ngươi ‘Vô Tình’.”

“Ngươi không phải thật sự vô tình, mà là không hiểu được tình.”

“Ta vốn tưởng rằng, nhiều năm như vậy, ít nhất ngươi cũng có thể tiến bộ hơn chút ít… Xem ra là ta đánh giá cao ngươi rồi.”

Hắn vươn tay.

Nhẹ nhàng vỗ tấm áo choàng bằng lông chồn tuyết trên người Vô Tình:

“Áo choàng này hình như rất quen mắt… Là lập đông ngày đó Phương Ứng Khán dâng tặng hoàng thượng phải không?”

Hắn dường như đang chờ Vô Tình nổi giận.

Nhưng Vô Tình chỉ thản nhiên trả lời: “Hình như là vậy… Nhưng mà, áo choàng này là do thánh thượng ban tặng… Nhai Dư sẽ không bỏ nó.”

26. Chút suy tư.

Kim Phong Tế Vũ lâu.

Mấy nghìn đệ tử xếp thành hàng cung nghênh Bạch Sầu Phi tiến vào Hoàng lâu.

Không giống như Tô Mộng Chẩm.

Bạch Sầu Phi chưa bao giờ sợ cây to đón gió.

Lại càng không sợ càng trèo cao càng lạnh.

Đã đứng sẽ phải đứng thật cao!

Y muốn làm một nhân vật đệ nhất.

Không chỉ muốn Kim Phong Tế Vũ lâu trở thành đệ nhất đại bang của kinh thành.

Hơn nữa.

Còn muốn Kim Phong Tế Vũ lâu trở thành thiên hạ đệ nhất đại phái.

Vừa nãy.

Bạch Sầu Phi vừa triệu kiến Tôn Ngư.

Một người thanh niên không ai biết đến, tầm thường vô danh.

Nhưng bên hông hắn lại có một thanh đoản đao.

Trang sức trên vỏ đao vô cùng tinh xảo, liếc mắt liền biết nhất định không phải là vật tầm thường.

Bạch Sầu Phi chỉ nhìn thoáng qua thanh đao kia.

Lúc này điều khiến y sốt ruột nhất chỉ có một việc, là tìm Tô Mộng Chẩm!

Người nọ đang ở nơi nào?

Rốt cuộc gã có còn sống hay không?

Cho dù gã thật sự đã chết.

Chỉ cần một ngày y còn chưa nhìn thấy thi thể của gã, như vậy cả đời y đều bị âm hồn của gã ám ảnh không tiêu tan.

Một mình ở trong Hoàng lâu Bạch Sầu Phi đã nghĩ như vậy.

Y hầu như đã thất thần.

Trong đời mỗi người đều sẽ có vô số lần chớp mắt.

Nhưng dù chỉ trong một cái chớp mắt.

Thường thường cũng có thể định đoạt rất nhiều việc.

Cho nên.

Lúc Bạch Sầu cảm thấy không đúng.

Một đôi tay đã vươn ra.

Từ phía sau ôm choàng qua hông y.

Bạch Sầu Phi kinh hãi, vừa định có động tác.

Một giọng nói vô cùng quen thuộc nhưng đã từ lâu y không nghe thấy nhẹ nhàng vang lên bên tai.

“Đừng nhúc nhích.”

***

Thần Hầu phủ.

Đạp Tuyết Tầm Mai các.

“Hắn đã rời khỏi kinh thành.”

Đối mặt với Gia Cát vừa xuất quan, Vô Tình đã nói như vậy.

Gia Cát không nói gì.

Chỉ nhìn về phía xa bên ngoài song cửa.

Lúc này.

Truy Mệnh vội vàng đi vào.

Y mang về một tin tức:

Vương Tiểu Thạch đã đi vào vùng Hàm Hồ.

Nhưng hắn vừa mới lộ diện, đã bị Phương Ứng Khán “đón tiếp” mang đi.

Bạch Sầu Phi luôn luôn có chút kiêng kị Vương Tiểu Thạch.

Bởi vì Vương Tiểu Thạch không chỉ có thế lực của riêng mình, còn được sự ủng hộ của Phát Mộng nhị đảng.

Đương nhiên, nguyên nhân lớn hơn nữa là bởi vì trong Kim Phong Tế Vũ lâu cũng có không ít đệ tử ủng hộ Vương Tiểu Thạch, cam tâm vì hắn bán mạng.

Người của Hữu Kiều Tập Đoàn muốn mượn hơi Vương Tiểu Thạch, cũng bởi vì nguyên nhân này.


Lúc nghe được tin này.

Vô Tình cũng trầm mặc.

Y dường như đã nhận ra.

Có chút đăm chiêu.

Đăm chiêu vì sao?


Không lâu sau.

Kinh sư đã xảy ra một sự kiện lớn.

Nguyên Thập Tam Hạn đã chết.

Tuy rằng Nguyên Thập Tam Hạn cũng có tính toán cẩn thận.

Nhưng có người còn xảo trá hơn.

Đã sớm trù tính sâu xa.

Huống chi.

Sau trận chiến Điềm Sơn, Nguyên Thập Tam Hạn đã bị đồng bọn xa lánh.

Ngay cả kẻ luôn coi trọng gã như Sái Kinh.

Cũng bởi vì đủ loại mưu kế của Phương Ứng Khán mà không còn tin tưởng gã.

Cho nên.

Gã chỉ có chết.

Tuy rằng gã còn có thể cầm cự đến thời khắc cuối cùng, một mạch chém giết Vương Tiểu Thạch.

Nhưng gã giờ đây đã không còn là Nguyên Thập Tam Hạn khi xưa.

Đại nạn của gã đã tới.

Mang theo nỗi hối hận và tiếc nuối vô hạn về chuyện cũ.

Gã truyền “Thương tâm tiểu tiễn” cho Vương Tiểu Thạch.

Tuy rằng gã chết vì tự sát.

Nhưng Vương Tiểu Thạch vẫn rất buồn rầu.

Không chỉ có buồn rầu, thậm chí là hối hận.

Hắn không chỉ dùng Tương tư đao và Tiêu hồn kiếm chống đỡ Thương tâm nhất tiễn kia của Nguyên Thập Tam Hạn.

Mà trước khi Nguyên Thập Tam Hạn chết còn biết được một bí mật.

Đó là một bí mật đã bị chôn giấu nhiều năm.

Hắn đứng trong tuyết.

Gió tuyết tuy lớn, nhưng lòng của hắn còn lạnh hơn.

Hầu như đóng băng.

Nhưng hắn lại không biết.

Lúc này, Phương Ứng Khán.

Đã tìm được Vô Mộng Nữ.

Mục đích của Phương Ứng Khán đương nhiên là vì “Nhẫn nhục thần công”.

27. Hận thương tâm.

Tin tức Bạch Sầu Phi thu được là.

Vương Tiểu Thạch đã giết Nguyên Thập Tam Hạn.

Đối với Bạch Sầu Phi mà nói, đây không chỉ là một tin xấu.

Mà còn là một tin dữ.

Bởi vì.

Y vẫn mong Nguyên Thập Tam Hạn chết ở trong tay mình.

Huống hồ.

Vương Tiểu Thạch còn chiếm được “Thương tâm tiểu tiễn” và “Sơn tự kinh”.

Nghe xong hồi báo đã lâu.

Mà vẻ mặt của Bạch Sầu Phi vẫn trắng bệch như phủ một tầng sương lạnh.

Rất nhiều năm trước.

Một tiễn kia giống như ác mộng xuyên qua năm tháng, đã làm tổn thương tâm hồn y.

Y hận thấu xương tiễn pháp tuyệt thế trong truyền thuyết kia.

Càng hận vô cùng nhân vật giống như huyền thoại võ lâm kia.

Nguyên nhân chính vì như vậy.

Bạch Sầu Phi quyết tâm giết chết Vương Tiểu Thạch.

Hơn nữa.

Y cũng muốn đoạt được “Thương tâm tiễn quyết”.

Tô Mộng Chẩm đã mất tích.

Nguyên Thập Tam Hạn đã chết.

Y và Vương Tiểu Thạch,

Ai cũng đã không có đường lui.

Bạch Sầu Phi rất tự tin với kế hoạch sắp tới của mình.

Bởi vì “đòn sát thủ” trong tay y đủ để khiến Vương Tiểu Thạch chùn bước.

Hiện tại việc cần làm, là dụ Vương Tiểu Thạch lộ diện.

Bạch Sầu Phi biết.

Có một chỗ.

Vương Tiểu Thạch nhất định chịu đi.

***

Phía đông thành Biện Lương.

Lúc Vô Tình đến Phi Mộng đình.

Bạch Sầu Phi đã đến từ sớm.

Đây đương nhiên cũng không phải là lần đầu tiên Bạch Sầu Phi và Vô Tình gặp mặt.

Cho nên Bạch Sầu Phi vừa gặp mặt đã đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng ý định của mình.

Y nghĩ lúc này, ở đây, việc này, căn bản không cần phải quanh co lòng vòng.

Huống chi.

Người y gặp là Vô Tình.

Che che lấp lấp đối với Vô Tình mà nói căn bản là vô dụng.

Nội dung nói chuyện của bọn họ chỉ có một.

Bạch Sầu Phi muốn mượn địa bàn của Thần Hầu Phủ để hội ngộ Vương Tiểu Thạch.

Vô Tình cũng không phản đối.

Y chỉ lãnh đạm nói: “Thành ý của Bạch công tử, Thần Hầu phủ đương nhiên nguyện ý thành toàn.”

“Mấy ngày này, trong kinh thành sóng to gió lớn khó được yên tĩnh, là địch hay bạn, mọi người có thể nhân cơ hội này nói cho rõ ràng, tiện cho ngày sau gặp lại.”

Trong lúc đang nói.

Bạch Sầu Phi một mực quan sát Vô Tình.

Vừa quan sát, vừa tự hỏi.

Quan sát con người tàn tật mà yếu đuối này.

Tự hỏi vì sao y lại có được thành tựu như ngày hôm nay.

Bạch Sầu Phi không khỏi nghĩ đến.

Vô Tình có thật vô tình, hay chỉ là một loại biểu hiện giả dối bề ngoài.

Giống như mình cố ý làm ra vẻ khó gần, thật ra chỉ là một cách để tự bảo vệ bản thân.

Y lập tức nhớ tới lúc đó trong con hẻm tối.

Cùng với một thoáng nhìn kinh hồng kia.

Sau khi mình rời khỏi…

Vô Tình ra sao?

Nhưng chỉ chốc lát suy nghĩ miên man lại bị Bạch Sầu Phi tự mình cắt đứt.

Bởi vì y bỗng nhiên bừng tỉnh nhận ra rằng.

Ngồi ở trước mặt mình là Vô Tình.

Mặc kệ Vô Tình có thực sự vô tình hay không, ít nhất, lập trường của bọn họ bất đồng.

Hay nói cách khác, bọn họ hầu như là kẻ địch.

Bạch Sầu Phi lập tức đình chỉ tất cả tưởng tượng.

Nói lời cảm tạ với Vô Tình:

“Đa tạ Vô Tình công tử, còn thỉnh thay mặt Bạch mỗ gửi lời thăm hỏi đến Thần hầu.”

 ================

2 comment:

Trả lời
nadung37 nói...
lúc 00:17 19 tháng 4, 2011

Không biết mình cảm nhận có đúng hay không, quả thật một trong những điểm mình thích nhất ở truyện của Ôn Thụy An chính là đặt tên. Bất kể là tên nhân vật hay chiêu thức võ công. Cũng bởi thế mà mình thất Phương Vô chính là một trong những fic khó viết nhất (vì quá thâm thúy) và cũng khó edit nhất (vì khó toát được cái thần của nhân vật). Mình rất ngưỡng mộ Phi Thiên, mình đọc Phương vô trang của bác ấy thấy rất tuyệt, sau đó là bạn. Lại nói đến mấy cái tên, trong tất cả các cái tên nhân vật của ôn tiên sinh, mình thích nhất tên của Tô Mộng Chẩm (mặc dù mình cũng không hiểu nghĩa của nó lắm) Tên binh khí thì cũng thích cái tên "hồng tụ đao" của bác Chẩm nhất (nhớ ngày xưa có câu thơ "một làn mây hồng tụ ở phương nào?"), sau đó đến "bán nguyệt loan" của Tình Tình. Còn vụ ám khí "tình nhân lệ" của chị Tình thì không biết là trong nguyên tác có thật không? Còn về chiêu thức thì mình thích tên của một loạt các chiêu thức trong "truy mệnh thập tam thoái", nhất là Truy Mộng và Truy Thệ, ngoài ra còn thích tên của cả chiêu thức "Hoa ánh lệ" trong tứ tuyệt ám khí của chị Tình, trong đó có hai câu "hoa trung ánh sát cơ, lệ dũng ám đoạn trượng", không hiểu sao cứ nghĩ cái tên ấy vận vào đời chị!

Hic, chắc mình hơi dài dòng, chỉ vì tự dưng đọc đến cái tên "thương tâm tiễn quyết" mới dưng dưng nhớ lại cái hồi còn học cấp II, đã tỉ mẩn ngồi chép lại hết tên chiêu thức võ công của Tứ Đại danh Bộ!

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:39 19 tháng 4, 2011

A a ~ Có người bấn cùng với mình thật là tốt. Mình kết nhất Ôn lão gia cũng là ở cái khoản đặt tên, tên nhân vật tên địa danh tên vũ khí hay chiêu thức gì cũng hay hết á, rất là ấn tượng lại dễ nhớ. Mình nhớ có bạn nói cái tên Thần Thông Hầu của anh Phương Ứng Khán rất là… tự sướng. Nói vậy cũng hơi oan, bởi vì theo trong truyện thì tên đó là hoàng thượng ban cho Phương Cự Hiệp, bởi vì Phương Cự Hiệp Phương Ca Ngâm thật sự là rất giỏi, là đại hiệp được cả võ lâm kính trọng cơ mà. Còn nếu ngoài truyện thì rõ ràng tên này là Ôn lão gia cho riêng anh Khán (vì Phương Cự hiệp có làm Thần Thông Hầu ngày nào đâu), ngụ ý chắc là… anh Khán là một nhân vật phản diện rất ư là imba, rất ư là… hoành tráng XD. Tên của anh Khán và Tình Tình cũng rất hay. (chậc, cái này gọi là thích ai thích cả đường đi lối về ^^), mình thích luôn cả ‘minh khí’ của Vô Tình (chữ ‘明器’ thường xuyên bị mình hiểu thành ‘đồ vàng mã’ dùng để đốt theo người chết ấy), ngoài ra còn có tên của Gia Cát Tiểu Hoa (mình không biết nguyên tác nói thế nào, nhưng có một fanfic giải thích là Gia Cát Thần Hầu lúc sinh ra phạm phải sát tinh gì đó, nên phải đặt tên con gái cho ổng, sau này lớn lên ổng mới đổi tên thành Gia Cát Chính Ngã), ngoài ra thì còn có Ôn Nhu, Lôi Mị (nghe tên thế nào là biết người như thế ấy) ngoại trừ mấy nhân vật có thật như Triệu Cát, Thái Kinh, Đồng Khánh (phải hông ta?, cứ kêu ổng Đồng chiếu tướng không), Lý Sư Sư…các nhân vật hư cấu đều đặt tên hay. Cho dù là nhân vật phụ đặt tên vẫn hay.

Tên của Tô Mộng Chẩm như thế này 苏梦枕, chữ ‘Mộng’ trong giấc mộng, chữ Chẩm nghĩa là ‘cái gối đầu’, nghĩ nghĩ, cuộc đời anh giống như một giấc mộng, hoặc là bản thân anh cũng giống như một giấc mộng, tự nhiên nhớ tới câu “hồng nhan tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu”.Còn Hồng Tụ Đao: 红袖刀, chữ 红 là màu đỏ, chữ 袖 nghĩa là tay áo (động từ là ‘giấu trong tay áo’). “tình nhân lệ” của sư tỉ thì, chắc là có trong nguyên tác vì thấy fanfic nào cũng có, có điều không biết nó ra đời thế nào mà fanfic mỗi người biến tấu mỗi kiểu (cũng tại cái tên của nó ‘gợi cảm’ quá mà ^^)

Chép hết chiêu thức sao, bạn thật là siêng. Mình cũng từng thử mò bản tiếng Bông Tứ đại danh bổ của Ôn lão gia về luyện thử, sau 2 tiếng đồng hồ là mình bỏ cuộc vì rất nhiều chữ nó biết mình chứ mình hông có quen nó T^T, nên sau này chỉ dám đọc trích đoạn có kèm bình loạn của fan thôi. Rốt cuộc vẫn là ngồi há miệng chờ có vị đại hiệp nào dịch thì mình bon chen vô đọc ké, chứ đọc truyện của Ôn lão gia, rất là hao tổn chất xám, đầu mình vốn toàn là đậu hũ, đâu có bao nhiu chất xám đâu, cứ phải suy nghĩ mấy cái chiêu thức cao siu trong truyện, thần kinh yếu ớt của mình đúng là chịu không nổi T^T

Ờ, mình cũng thích phong cách dịch của bạn Phi Thiên lắm, cụ thể là mấy cái đoản văn ấy, nhờ bạn ấy mình mới siêng năng đi lùng fanfic Phương Vô (mặc dù không thích nội dung cái Bán Diện Trang của Duẫn Tử Hiên, nhưng vẫn phải công nhận bạn ấy dịch hay ^^)

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)