(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q1 - C22,23,24

Niên thiếu cớ gì chẳng phong lưu


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan
Dịch thơ: Tần và Phi Thiên

22. Nhân gian loạn

Một trận chiến nơi núi hoang kia.

Là một lần đối đầu quy mô và trực tiếp giữa phe phái của Thần Hầu phủ và phe phái Nguyên Thần phủ.

Võ lâm gọi đó là “Điềm Sơn chi chiến”.

Điều bất ngờ là Tứ Đại Danh Bộ đã tới tiếp ứng Gia Cát Chính Ngã.

Nguyên Thập Tam Hạn không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Là ai đã tiết lộ kế hoạch lần này?

Là ai đã bán đứng mình và Sái Kinh?

Rốt cuộc.

Là ai chứ?


Kết quả trận chiến ấy.

Thiên Y cư sĩ chết thảm.

Gia Cát Chính Ngã thắng hiểm.

Nguyên Thập Tam Hạn đại bại.

Thậm chí chính tay gã đã giết chết lão Ngũ của “Lục Hợp Thanh Long”.

***

Cùng lúc với trận chiến Điềm Sơn.

Kim Phong Tế Vũ lâu cũng đã xảy ra một trận nội chiến.

Nội chiến bắt đầu từ một buổi yến hội.

Ngày hai mươi mốt tháng mười một yến hội thiết lập tại Thanh lâu(*).

(* Kim Phong Tế Vũ lâu có bốn lầu là Thanh, Hồng, Hoàng, Bạch)

Vốn là.

Yến hội do Tô Mộng Chẩm thiết đãi.

Nhưng bản thân gã lại không thể tham dự.

Tất cả khách đều do Bạch Sầu Phi mời đến.

Yến hội bất ngờ bị tập kích.

Trong rượu còn bị người hạ độc.

Đồng thời.

Cũng có người đã chết.

Người chết chính là “Võ Trạng Nguyên” Trương Bộ Lôi.

Ngay lúc Bạch Sầu Phi tung người lên cao.

Trương Bộ Lôi đã trở thành bia hứng tên.

Vốn hắn có thể tránh được vài tên, đỡ hơn mười tên, chặn hơn mười tên.

Nhưng mà hắn trước khi bị trúng tên đã mất đi hơn phân nửa sức chiến đấu.

Bởi vì hắn trúng độc.

Hiển nhiên là trong rượu có độc.

Bạch Sầu Phi dường như cũng trúng độc.

Nhưng y lập tức bức độc ra.


Ngay lúc nhận được mật báo Vương Tiểu Thạch quay về kinh thành.

Y đã chặt bỏ gốc cây kia.

Nguyên nhân y làm như vậy.

Không chỉ vì muốn cắt đứt đường lui của Tô Mộng Chẩm.

Còn vì muốn ép Tô Mộng Chẩm tức giận.

Nếu như gã nổi giận.

Mình có thể danh chính ngôn thuận mà phản kích.

Thế nhưng.

Phản ứng của Tô Mộng Chẩm lại khiến cho Bạch Sầu Phi rất thất vọng.

Hoặc có lẽ là thất lạc.

Lẽ nào ở trong lòng ngươi.

Bất luận ta có làm cái gì.

Cũng không hề quan trọng?

Thất lạc qua đi.

Bạch Sầu Phi càng thêm hạ quyết tâm.

Không thể để Vương Tiểu Thạch và Tô Mộng Chẩm gặp mặt.

Nhưng mà cùng lúc.

Y cũng nhớ tới người kia.

Con người mà Bạch Sầu Phi muốn quên,

Nhưng vĩnh viễn không thể quên được.

Hắn cũng cao ngạo và tàn khốc như vậy,

Ngươi phải đến gần.

Mới có thể phát hiện.

Bằng không.

Ở trong mắt của ngươi.

Hắn vĩnh viễn vẫn là trích tiên, thanh linh xuất trần.

Bạch Sầu Phi thậm chí nhớ kỹ.

Trước khi đi.

Người nọ nói với y.

“Ta có thể nâng ngươi lên, cũng có thể giết chết ngươi.”

“Vẫn không thật sự làm như vậy, là bởi vì ta yêu quý ngươi là một nhân tài.”

“Ngươi rời khỏi ta, sẽ chẳng là gì cả.”

Nghĩ đến đây.

Bạch Sầu Phi không khỏi cười lạnh.

“Ta là cái gì, không đến phiên ngươi nói.”

***

Yến hội ở Thanh lâu kết thúc.

Không chỉ truyền ra cái chết của Võ Trạng Nguyên Trương Bộ Lôi.

Còn truyền ra tin tức “Tô Mộng Chẩm không dung được Bạch Sầu Phi”.

Trương Bộ Lôi mặc dù thuộc phe phái Sái Kinh.

Nhưng luôn luôn chi trì giúp đỡ Hữu Kiều tập đoàn.

Cho nên.

Tin tức vừa truyền ra.

Phương Ứng Khán hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vốn là.

Có chết một tên Trương Bộ Lôi cũng chẳng tính cái gì.

Cho dù là mười tên một trăm tên.

Phương tiểu hầu hắn cũng sẽ không nhíu mày một chút.

Nhưng mà.

Hết lần này đến lần khác.

Người chết tại yến hội của Kim Phong Tế Vũ lâu.

Bạch Sầu Phi hao tâm tổn trí bố trí như vậy.

Chẳng qua là muốn trước một bước đứng bên chữ “lý”.

Chiêu mượn đao giết người này của y sử dụng rất tốt.

Vừa có thể vu oan giá hoạ Tô Mộng Chẩm.

Lại đả kích thế lực của Hữu Kiều tập đoàn.

Nào có lý đó!

Đáng hận vô cùng!

Mặc dù Phương Ứng Khán rất tức giận.

Nhưng hắn vẫn không hề nóng vội.

Bởi vì hắn đang đợi.

Hắn còn trẻ.

Hắn có thể đợi.

Hắn sẽ không giống như Bạch Sầu Phi vội vàng xao động.

Chỉ cần hắn có thể đạt được thứ mà hắn muốn có, hắn sẽ kiên trì giăng lưới, sau đó đợi.

Hắn tin tưởng nhất định sẽ có thu hoạch.

Đợi càng lâu, thu hoạch tất nhiên càng nhiều.

23. Hương trong lư ngọc.

Phong cảnh của Toan Lĩnh rất đẹp.

Nhất là trong những ngày tuyết rơi như thế này, khắp nơi được phủ một màu trắng xoá, cảnh sắc có một vẻ đẹp riêng.

Bởi vì đây là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn đi từ Lạc Dương đến kinh thành, nên quanh năm suốt tháng người đến người đi, rất là náo nhiệt.

Khách điếm Đồng Phúc là khách điếm lâu đời nhất ở Toan Lĩnh.

Cũng là khách điếm lớn nhất.

Lão bản Trần Lão Thực quanh năm kinh doanh buôn bán, tất nhiên là thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng gặp qua đủ loại nhân vật vãng lai.

Thế nhưng ngày hôm nay lão cảm thấy rất hoài nghi hai mắt của mình.

Bởi vì đi vào khách điếm của lão, là hai vị khách rất đặc biệt.

Một vị công tử tuổi trẻ và một vị lão giả.

Lão nhân kia thân hình cao lớn, dưới cằm có một chòm râu lưa thưa, mặc dù nhìn qua tuổi già, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, không giận mà uy.

Vị công tử kia càng đặc biệt.

Hắn khoảng chừng đôi mươi, quần áo cũng hết sức bình thường.

Nhưng người ngoài vừa nhìn qua liền không tránh tự ti mặc cảm, vì mỗi cử chỉ của hắn đều toát ra quý khí.

Huống chi, vị công tử trẻ tuổi kia còn rất đẹp, tuyệt đẹp.

Dùng từ “mỹ lệ” để hình dung một nam tử dường như không thích hợp lắm.

Nhưng Trần Lão Thực sống hơn năm mươi năm, mở khách điếm hơn hai mươi năm, cũng chưa từng thấy một người đẹp như vậy.

Ngay cả nữ tử thế gian cũng không xinh đẹp bằng hắn.

Quả thật là thần tiên hạ phàm.

Cho nên.

Từ lúc hai người xuất hiện tại cửa khách điếm.

Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn.

Khách điếm vốn ầm ĩ náo nhiệt nhất thời lặng ngắt như tờ.

Mọi người đều nín hơi chăm chú, nhìn không chớp mắt vị công tử kia.

Tiểu nhị vốn đang tính toán sổ sách trong lúc vô ý ngẩng đầu, lập tức cũng trở nên chết lặng nhìn trân trối, ánh mắt đăm đăm, bàn tính bỏ quên một bên.

Hai người kia lại hoàn toàn không để ý.

Đi thẳng vào.

Lên lầu.

Bọn họ đại khái là tới tìm người.

Bởi vì lầu hai của khách điếm đều đã bị người đặt trước.

Người đặt phòng.

Hình như… Là họ Ôn…

***

Bóng đêm tàn úa.

Toàn bộ kinh thành đều đã chìm vào giấc ngủ.

Mà Thiên Tầm trai bên trong Thần Thông Hầu phủ vẫn sáng trưng ánh đèn.

Lò bạch ngọc đốt than kim thú, đỉnh tử kim đốt hương long não.

Dù ngoài sân có tuyết.

Nhưng bên trong lại ấm áp dạt dào.

Trong phòng bài trí cực kỳ tinh xảo cầu kỳ, có thể thấy chủ nhân tốn không ít tâm tư.

Chủ nhân vẫn giống như trước đây biểu hiện ôn tồn lễ độ, tiêu sái phong lưu.

Hắn thậm chí vì người trước mặt châm rượu.

Chén ngọc sóng sánh.

Hương rượu lan toả.

Rượu rõ ràng có màu đỏ nhạt.

Châm vào chén, lại biến thành màu xanh ngọc bích.

Phương Ứng Khán một mặt châm rượu, một mặt nói:

“Thiên Trùng huynh đột nhiên vào kinh, tiểu đệ chưa kịp chuẩn bị, tiếp đón thất lễ, còn thỉnh huynh đài bao dung.”

Hắn cực kỳ khách sáo lễ độ.

Tuy rằng Phương tiểu hầu gia luôn luôn đối xử với người ngoài hoà ái dễ gần, nho nhã lịch sự.

Nhưng người có thể khiến hắn khách sáo đến như vậy, lễ độ đến như vậy, trên đời không nhiều lắm.

Quả thật là rất ít.

Ngồi đối diện với hắn là một người mặc áo trắng.

Một vị công tử áo trắng.

Địch Thiên Trùng.

“Khán chu thành bích quả nhiên không phải phàm phẩm.”

Địch Thiên Trùng khẽ nhấp một ngụm rượu, lại nói tiếp: “Tiểu hầu gia quá khiêm tốn rồi. Ngay cả ngự rượu cực phẩm trong cung cũng lấy ra chiêu đãi tại hạ, còn nói chậm trễ.”

Phương Ứng Khán tươi cười niềm nở:

“Khán chu thành bích có tính là gì, chỉ sợ dù là Quỳnh tương ngọc dịch cũng không xứng với nhân vật thần tiên như Thiên Trùng huynh.”

“Nếu như không có Thiên Trùng huynh giúp tiểu đệ toạ trấn kinh thành, Ứng Khán sao có thể yên tâm rời kinh cản đường Lạc Dương Ôn Vãn?”

Lời hắn nói rất khiêm tốn.

Ngữ khí của hắn lại càng khiêm tốn.

Địch Thiên Trùng rốt cuộc nở nụ cười.

Y cười rất không giống người thường.

Mà người của y càng không giống.

Phương Ứng Khán là ưu nhã quý khí mang theo một chút thành thật ngây thơ, khi hắn cười lên lại càng như vậy.

Mà Địch Thiên Trùng lại là thanh linh xuất trần mang theo mười phần lạnh nhạt khinh thường.

Nụ cười của y lúc này cũng rất lạnh.

Thậm chí có phần tàn khốc.

Cao ngạo tự hứa.

Mục vô hạ trần.

Phương Ứng Khán nhìn thấy trong mắt.

Không khỏi cảm thấy giật mình.

24. Giấc chiêm bao.

Tinh mơ rèm cuốn thấy sương rơi,

Ủ tay chấm son mai,

Duyên hết hận người ly biệt,

Kẻ mày dáng núi xa xôi.

Mơ việc cũ,

Tiếc xuân trôi,

Dạ bời bời,

Chau mày cười gượng,

Muốn hát lại thôi,

Đứt ruột người ơi. (*)

(* Bài này là 诉衷情 - "Tố trung tình” của 欧阳修 - Âu Dương Tu, tả nỗi lòng ca nữ. Bản dịch mình sử dụng là bản dịch của Tần, cảm ơn Tần và Phi Thiên huynh rất nhiều.)

Tiếng ca điệu múa, là thứ thế nhân yêu thích.

Nhất là giọng ca êm ái, vũ điệu nhẹ nhàng của mỹ nhân.

Lại càng động lòng người.

Trong thiên hạ còn có cái gì so với son phấn trận, ôn nhu hương có thể bào mòn chí khí anh hùng?

Trong thiên hạ lại có ai có thể chống được mỹ sắc nhu tình vô hình tập kích?

Có.

Chí ít, Địch Thiên Trùng có thể.

Hắn tay nâng chén rượu, tựa vào lan can.

Nhìn như đã say, nhưng ánh mắt vẫn băng lãnh như trước.

Đây là yến hội do thiên tử thiết đãi.

Dự tiệc đều là hoàng thân quốc thích, quan to trong triều.

Ngay cả những người ngày thường rất ít tham gia triều hội, lần này đều có dự thính.

Chỉ duy nhất thiếu một người.

Gia Cát Thần Hầu.

Trở về từ Điềm Sơn, Gia Cát Chính Ngã không hề xuất hiện ở những buổi tiệc tùng thù tạc.

Trừ phi là hoàng đế Triệu Cát hạ chiếu, bằng không lão rất ít khi vào triều.

Thậm chí trừ phi là nguy cơ trước mặt, bằng không dù là thiên tử có lệnh, lão cũng cáo ốm không đi.

Cho nên.

Đạo quân hoàng đế(*) luôn luôn chìm đắm trong thi tửu cầm kì, thư hoạ ca vũ, bên tai bớt một người lải nhải, cũng rơi vào thanh nhàn.

(* Tống Huy Tông rất sùng bái Đạo giáo, nên mới gọi là “Đạo quân hoàng đế”)

Nhưng ngày hôm nay bất đồng.

Ngự toạ thiên tử dường như nhớ ra chuyện gì.

Gã quay sang Mễ công công đang đứng hầu bên cạnh thì thầm.

Địch Thiên Trùng mắt lạnh nhìn qua.

Nở nụ cười.

Hắn nghiêng người liếc mắt nhìn Phương Ứng Khán ngồi cách đó không xa.

Phương Tiểu Hầu gia cũng bị giọng hát uyển chuyển, điệu múa dịu dàng của mỹ nữ mê hoặc, nhìn chằm chằm không chuyển mắt một nữ tử áo tím.

Địch Thiên Trùng âm thầm cười lạnh.

Đứng dậy rời khỏi.

Mọi người đều đang say sưa vui vẻ, không rảnh rỗi chú ý.

Phương Ứng Khán vốn đang hết sức chăm chú thưởng thức mỹ nữ.

Lại giống như cố ý vô tình mà liếc mắt về phía Địch Thiên Trùng vừa rời đi.

***

Rời khỏi cung Địch Thiên Trùng đi thẳng đến một chỗ.

Ở nơi đó có người đang đợi hắn.

Nơi hắn đến là Lục Phần Bán đường.

Người đợi hắn chính là Lôi Thuần.

Lôi Thuần tuyệt đối là một tuyệt đại giai nhân thế gian hiếm thấy.

Cho dù đối mặt với một người bí hiểm, hỉ nộ vô thường như Địch Thiên Trùng.

Nàng vẫn rất tự tin.

Tuyệt sắc khuynh quốc, điên đảo chúng sinh.

Nhưng Địch Thiên Trùng cũng không phải kẻ tuỳ tuỳ tiện tiện liền có thể khuynh đảo.

Hắn vừa xuất hiện đã hỏi: “Người nọ có khoẻ không?”

Lôi Thuần giật mình.

Gật đầu.

Sau đó Địch Thiên Trùng lại hỏi:

“Địch đại đường chủ vẫn chưa biết? Ngươi không nói với y sao?”

Lôi Thuần mím môi.

Cúi đầu.

Cho nên không thấy được vẻ mặt của nàng.

Nàng dịu dàng trả lời:

“Đến lúc, tự nhiên phải nói. Chỉ là hiện nay…còn chưa phải lúc.”

Không đợi Địch Thiên Trùng mở miệng lần nữa.

Lôi Thuần đã ngẩng đầu.

Nàng cười nói: “Thuần nhi còn chưa đáp tạ ân đức Thiên Vương đã giúp đỡ.”

“Nếu không phải Thiên Vương đúng lúc viện thủ, Thuần nhi chẳng qua chỉ là một nữ lưu yếu ớt, sao có thể thần không biết quỷ không hay, thuận lợi mà đem người nọ về đây?”

Địch Thiên Trùng ngưng mắt nhìn nàng một lát.

Đột nhiên nói: “Đã sớm nghe đồn Lôi tiểu thư băng tuyết thông minh, huệ chất lan tâm, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Hắn vẫn không hề tán thưởng sắc đẹp của Lôi Thuần.

Sau đó hắn lại nói. “Mang ta đi gặp người nọ.”


Bọn họ đi qua lầu các, tiến vào rừng mai.

Lôi Thuần mở cơ quan.

Cửa ngầm từ từ di động.

Phảng phất như là từ dưới đất mọc lên.

Một người xuất hiện trước mắt bọn họ.

Gã chỉ là một bệnh nhân.

Một người bệnh hoạn suy nhược.

Mắt của gã.

Đều là sương mù không xua đi được.

Mi của gã.

Tràn ngập cô tịch không tiêu tan.

Nhưng gã lại khiến cho người ta cảm thấy một loại thê lương diễm lệ.

Đao pháp rung động nhân tâm kia.

Ánh đao mỹ lệ đa tình kia.

Khiến cho gã gần như trở thành một truyền thuyết mà thế nhân vĩnh viễn mưu cầu.

Gã đương nhiên là.

Bệnh Thần Long.

Tô Mộng Chẩm!

4 comment:

Trả lời
nadung37 nói...
lúc 02:27 19 tháng 4, 2011

Đọc chap này lo cho anh Khán, bác vua khoái chị Tình ra mặt kìa.

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:34 19 tháng 4, 2011

Ầy, bác vua làm gì có bản lĩnh giành chị Tình với anh Khán. Có fic anh Khán bắt giam bác vua nhé, có fic bác vua bị anh Khán để cho quân Kim bắt nhé. Mà, fic nào bác vua cũng thích đại sư tỉ hết mà. Sư tỉ rất nà đẹp, mà bác vua là người iu cái đẹp, cho nên… XD

Trả lời
Nadung37 nói...
lúc 23:22 19 tháng 4, 2011

Chỉ cần ko phải là Tình Tình bị hành thì đc rồi, mình đọc cái Tư tình mà vẫn hãi đến giờ

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 21:42 13 tháng 9, 2011

đúng rồi đó
Tư Tình là fic Phương Vô đầu tiên mình đọc
sợ luôn đến giờ chưa dám đọc lại

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)