(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q1 - C19,20,21

Niên thiếu cớ gì chẳng phong lưu


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

19. Ván cờ thị phi.

Năm Tuyên Hoà thứ tư.

Đầu mùa xuân.

Vương Tiểu Thạch giết chết Phó Tông Thư ở Ngã Ngư điện.

Ý định ban đầu của hắn là muốn tru sát Sái Kinh.

Nhưng dù sao Sái Kinh cũng là cáo già đa mưu túc trí.

Lão tránh mặt không ra.

Chỉ để Phó Tông Thư lộ diện.

Vì vậy.

Phó Tông Thư chết.

Vương Tiểu Thạch giết chết thừa tướng đương triều.

Nên phải bắt đầu hành trình lẩn trốn của mình.

Lúc đó.

Sái Kinh ở tại Vong Ngư các cách Ngã Ngư điện mười bộ.

Thiên Hạ Đệ Thất và đám người Diệp Kỳ Ngũ, Tề Văn Lục đều tụ tập bên cạnh lão.

Phương Ứng Khán cũng ở đó.

Bọn họ ở trong các đợi tin lành.

Tin lành này đương nhiên là cái chết của Gia Cát Thần Hầu.

Không ngờ rằng.

Người chết ngược lại là Phó Tông Thư.

***

Kim Phong Tế Vũ lâu.

Từ lập đông năm ngoái.

Tô Mộng Chẩm đã không còn quản lý sự vụ trong lâu.

Gã thậm chí rất ít khi ra khỏi phòng.

Những lúc Bạch Sầu Phi nhìn thấy gã.

Thân thể gã đã gầy gò đến độ không còn ra hình người.

Chỉ còn hai gò má xanh mét trơ xương.

Cùng với hai đốm lửa ma trơi trong mắt.

Vì vậy.

Bạch Sầu Phi nghĩ.

Gã đã bệnh đến nông nỗi này, e rằng không sống được bao lâu.

Tình cảm của Bạch Sầu Phi đối với Tô Mộng Chẩm rất phức tạp.

Tuy rằng y không có một bầu nhiệt huyết như Vương Tiểu Thạch.

Thế nhưng.

Chí ít.

Y cũng nhìn ra được.

Tô Mộng Chẩm rất tịch mịch.

Nhớ lại lúc mới vào kinh.

Là Tô Mộng Chẩm một tay cất nhắc y và Vương Tiểu Thạch.

Cũng là Tô Mộng Chẩm giúp y một lần nữa có được cơ hội.

Nghĩ đến đây.

Tự nhiên y lại nhớ tới Vương Tiểu Thạch.

Tiểu Thạch rời khỏi kinh thành.

Không biết hiện tại ra sao?

Tuy rằng y biết.

Việc mình đầu nhập làm thuộc hạ của Sái Kinh.

Vương Tiểu Thạch đã rất rõ ràng.

Thế nhưng.

Ba người bọn họ.

Dù sao.

Cũng là.

Từng có.

Một thời gian đồng sinh cộng tử.

Lúc Sái Kinh nhận y làm nghĩa tử.

Y từng nói với Sái Kinh.

Bằng hữu, chỉ dùng để bán đứng.

Huynh đệ, chỉ dùng để phản bội.

Lúc nói ra những lời này.

Một kẻ luôn luôn cao ngạo phóng túng như Bạch Sầu Phi.

Dường như cũng giống Tô Mộng Chẩm bị nhuộm đẫm bởi cô mịch thâm hàn.

***

Từ lúc Sái Kinh tiếp kiến Bạch Sầu Phi lần đầu tiên.

Hắn đã quan vọng tất cả.

Giống như một khán giả.

Thưởng thức con hát trên sân khấu.

Thật ra.

Phương Ứng Khán cũng biết rõ.

Mình sao lại không phải là một vai diễn trên sân khấu kịch kia?

Sao lại không phải là một lữ khách nơi hồng trần tử mạch này?

Cho nên.

Hiện tại.

Hắn đang nhàn nhã cho cá ăn.

Cho cá ăn?

Không sai, là cho cá ăn.

Tiểu hầu gia tao nhã, tĩnh như xử nữ.

Giữa lúc tiết trời còn chưa hết lạnh.

Ngồi trong Thần Thông Hầu phủ.

Cho cá ăn.

Hắn hơi nheo lại mắt.

Nhìn một ao cá đang bơi.

Một miếng mồi nho nhỏ.

Là có thể khiến cho đàn cá tranh nhau giành giật.

Hắn.

Muốn làm kẻ buông mồi.

Mà không phải là con cá cắn câu.


Tô Mộng Chẩm bệnh nặng.

Bạch Sầu Phi nóng lòng nắm quyền.

Vương Tiểu Thạch bỏ trốn bên ngoài.

Lôi Thuần và Địch Phi Kinh vội vàng trọng chỉnh Lục Phần Bán đường.

Mê Thiên Thất Thánh tổn thương nghiêm trọng, nội bộ tan rã.

Tranh đấu trong kinh thành đã không còn kịch liệt như trước kia.

Tất cả dường như đều an tĩnh lắng xuống.

An tĩnh?

Chỉ sợ là khoảng lặng trước khi giông bão kéo tới.

Bất luận là trong giang hồ.

Hay là trong triều đình.

Biểu hiện bề ngoài xem ra là sóng yên gió lặng.

Nhưng bên trong lại hung hiểm dị thường.

Phó Tông Thư vừa chết.

Gia Cát và Sái Kinh trước hết chẳng phải là tiến cung gặp Hoàng thượng.

Vội vàng tự thanh minh cho mình đó sao?

Cho nên hắn tương kế tựu kế, đưa ra chủ ý giá hoạ cho Gia Cát Chính Ngã.

Cũng chính hắn đã đề xuất kế hoạch này với Sái Kinh.

“Gia Cát Thần Hầu… Tứ Đại Danh Bộ…”

Khi hắn lẩm bẩm những cái tên này.

Cũng không khỏi, không thể, không cấm nhớ tới người kia.

Con người giống như linh hồn của hoa, ánh sáng của trăng, tinh hoa của tuyết, cốt khí của ngọc kia.

Trong khoảnh khắc.

Ánh mắt của Phương Ứng Khán.

Trở nên đa tình như vậy.

Thâm tình như vậy.

20.Đêm nghe đàn.

Từ tháng ba.

Biên cương thỉnh thoảng lại bị quân Kim xâm phạm.

Trong thành Biện Lương, các bang hội cũng nổi dậy khởi nghĩa.

Trong khoảng thời gian ngắn.

Kinh kỳ đại loạn.

Không chỉ có bách tính trong thành nhà nhà mệt mỏi.

Ngay cả quan viên trong triều người người cũng thấy bất an.

Thậm chí hoàng đế luôn luôn chỉ biết chìm đắm trong yên vui kia cũng khó tránh khỏi luống cuống tay chân.

***

Thần Hầu phủ.

Tri Bất Túc trai.

Ngày hôm nay Gia Cát Thần Hầu vào cung.

Đến giờ vẫn chưa về.


Tiểu lâu.

Trong phòng không đèn không nến.

Chỉ có ánh trăng đầy trời.

Tựa như bột phấn bạc rơi vãi bên song cửa sổ.

Bên song.

Một người áo trắng như tuyết.

Đêm khuya đánh đàn.

Ngón tay rất lưu loát.

Lại rất mềm nhẹ.

Tựa như gió xuân lướt qua dây đàn.

Tiếng đàn như tiếng ngọc.

Từ đầu ngón tay y chảy ra, trôi đi.

“Kiếp phù sinh chỉ nên già trước rượu, Tuyết phủ khắp Trường An…”

Y đàn.

Là một khúc “Ngu mỹ nhân”.

Tiếng đàn triền miên.

Ngón áp út tay phải Vô Tình lướt qua dây đàn.

Nhưng bỗng nhiên khựng lại.

Chỉ nghe một tiếng như tơ lụa xé rách.

Dây đàn đã đứt.

Hàng mi như cánh bướm khẽ run rẩy.

Trong nháy mắt y đã phóng ra ám khí.

Chín mũi ám khí.

Toàn bộ bay về phía cửa sổ.


Phương Ứng Khán không phải không biết ám khí của Vô Tình vướng tay vướng chân.

Hắn không chỉ biết.

Hơn nữa cũng đã từng lãnh giáo.

Thế nhưng.

Ám khí lần này so với trước kia càng thêm tàn nhẫn, càng thêm vô tình.

Giống như đã có mười đời hận thù với Phương Ứng Khán.

Mang theo thâm thù đại hận thập sinh thập tử.

Phá cửa sổ mà ra.

Lần này.

Mặc dù Phương Ứng Khán có một thân tuyệt học, võ công tuyệt đỉnh.

Cũng bị doạ suýt nữa hồn phi phách tán.

Dây đàn vừa đứt trong một khoảnh khắc.

Ám khí đã phá cửa sổ.

Ám khí thật nhanh!

Phương Ứng Khán không thể làm gì khác hơn là lộn người né tránh.

Nhưng ám khí dường như có mắt.

Trong không trung xoay tròn quay lại.

Nhắm thẳng chín đại huyệt trí mạng trên người hắn.

Lúc này cả người Phương Ứng Khán lơ lửng trên không.

Nếu đổi lại thành người khác.

Chỉ sợ đã sớm đi đời nhà ma, bỏ mạng Hoàng Tuyền.

Nhưng hắn lại không phải là “người khác”.

Mà là một trong Lục đại cao thủ đương thời – “Tiếu Khán”.

Ngay trong nháy mắt ám khí quay lại.

Huyết hà ra khỏi vỏ.

Ánh đỏ hiện ra.

Bên trong phòng lặng yên không tiếng động.

Khiến cho người ta hoài nghi bên trong còn có người sống hay không.

Nhưng Phương Ứng Khán biết.

Chỉ cần mình hơi cử động một chút.

E rằng sẽ lập tức bị đủ loại ám khí xuyên thủng.

Biến thành một con nhím to máu tươi đầm đìa.

Hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời yên phận ở ngoài song cửa sổ.

Nếu như Vô Tình không nói lời nào.

Hắn chỉ phải mở miệng.

Một tiếng thở dài.

“Nhai Dư thật là nhẫn tâm…”

Lời còn chưa dứt.

Một thanh Liễu diệp phi đao đã bay thẳng tới giữa mặt.

Phương Ứng Khán vội vàng cúi đầu.

Khó khăn né tránh.

Nhưng mà vẫn bị cắt mất vài sợi tóc.

Trong phòng lại không có động tĩnh.

“Bản hầu hảo tâm giúp ngươi giải độc, lại bị trúng ba mũi Thuận nghịch thần châm, ta thật vất vả mới bức châm ra được…”

Đáng tiếc lời nói của hắn lại bị một mũi Thuận nghịch thần châm cắt đứt.

May mà lần này Phương Ứng Khán đã sớm đề phòng.

Thần châm bay sát qua trán hắn.

Phương Ứng Khán ôm lấy cái trán.

Còn chưa kịp mở lời.

Một vật lấy tốc độ sét đánh kinh người bay ra.

Phương Ứng Khán tránh không kịp.

Vội vàng vận công chống đỡ.

Kết quả.

Một viên Thiết liên tử đã chính xác đánh vào gương mặt đẹp như ngọc, sáng sủa đáng yêu, người gặp người thích của Phương tiểu hầu gia.

Tuy rằng có Thần công hộ thể nên không đến nỗi vỡ đầu chảy máu.

Nhưng mà nửa bên mặt cũng lập tức sưng phù lên.

Mặc dù mặt sưng lên.

Nhưng ý nghĩ trong đầu Phương Ứng Khán lại là.

May mà.

Ta không phải Phó Tông Thư.

May mà.

Vô Tình cũng không phải Vương Tiểu Thạch.

Đến lúc này.

Phương Ứng Khán rốt cuộc hiểu được.

Nếu dây dưa thêm nữa.

Chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Hắn luôn luôn rất thức thời.

Vì vậy.

Phương tiểu hầu gia chỉ phải vội vàng nói.

“Nhai Dư hạ thủ lưu tình, ta là vì Gia Cát tiên sinh mà đến!”

21.Kế trong kế.

Nguồn căn sự việc vốn là như thế này:

Sái Kinh muốn một lần nữa bày ra sát cục.

Phân cao thấp với Gia Cát.

Lão một mặt mượn cái chết của Phó Tông Thư khơi mào sát ý của Nguyên Thập Tam Hạn đối với phe Gia Cát.

Một mặt lợi dụng Đa Chỉ Đầu Đà dẫn Thiên Y cư sĩ vào kinh.

Lại ở bên ngoài kinh thành bố trí phục binh vây giết Thiên Y cư sĩ và đám người đi cùng.

Đồng thời.

Lão tạo ra náo loạn.

Ngoại dẫn quân Kim xâm lấn biên cương Đại Tống.

Nội phái thích khách ám sát hoàng thân quốc thích, quan to trong triều.

Cùng lúc khơi mào nội chiến chém giết giữa các bang phái trong kinh thành.


Bản ý của Sái Kinh là đánh bại từng mục tiêu.

Lợi dụng loạn thế trong kinh kiềm chân Gia Cát tiên sinh.

Khiến cho Gia Cát không thể trợ giúp Thiên Y cư sĩ vốn đang gặp nguy hiểm.

Đợi Nguyên Thập Tam Hạn diệt trừ Thiên Y cư sĩ xong.

Sẽ quyết đấu với Gia Cát Tiểu Hoa.

Trong kế hoạch này.

Cần một người ngăn cản Gia Cát tiên sinh.

Nhưng nhìn khắp thiên hạ.

Ai có khả năng này? Bản lĩnh này? Hay có lẽ nên nói là can đảm?

Đi kiềm chế, lừa gạt Gia Cát Thần Hầu?


Hôm nay.

Sáng sớm Sái Kinh liền tiến cung gặp Mễ Hữu Kiều.

Mễ Thương Khung tươi cười niềm nở.

“Lão hủ đương nhiên vì thái sư dốc sức… Bất quá, Gia Cát tiên sinh cũng không phải dễ lừa, rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu, lão hủ cũng không biết được.”

Sái Kinh cũng vẻ mặt tươi cười.

“Tất nhiên có thể kéo dài chừng nào tốt chừng đó. Từ trước đến nay công công luôn nhất ngôn cửu đỉnh, cung đình trên dưới, triều đình nội ngoại, ai không kính ngưỡng? Nếu đã nhận lời, đủ thấy công công rất ưu ái Sái mỗ, Sái mỗ vô cùng cảm kích.”

Lập tức.

Sái Kinh rời khỏi cung.

Đi thương lượng với Nguyên Thập Tam Hạn.

“E rằng lão Mễ đó không thể kiềm chế Gia Cát được lâu, mặc kệ lão ta không muốn hay là không thể, chúng ta cũng cần chuẩn bị, phòng ngừa vạn nhất.”

Vì vậy.

Sái Kinh và Nguyên Hạn lại tính thêm một kế hoạch.

Tiền đề là:

Bọn họ chắc chắn Gia Cát Thần Hầu và Tứ Đại Danh Bộ không có khả năng đồng thời ra kinh.

Lấy loạn thế của Biện Lương hiện nay.

Bất luận như thế nào thì Gia Cát Thần Hầu và Tứ đại danh bộ cũng phải có một bên ở lại trấn thủ kinh thành.

Tuyệt đối không thể dốc toàn bộ lực lượng.

Chỉ cần Gia Cát vừa xuất hiện, Nguyên Thập Tam Hạn sẽ dùng đại trận “Lục Hợp Thanh Long” vây sát!

Nếu là Tứ đại danh bộ tới, Nguyên Thập Tam Hạn sẽ tự mình xuất thủ diệt trừ.

Sái Kinh rất vừa lòng với kế hoạch của mình.

Bởi vì kế hoạch này rất chu đáo rất chặt chẽ.

Quả nhiên là thận trọng.

***

Sái Kinh vừa rời đi.

Thần Thông hầu Phương Ứng Khán liền bước ra khỏi bình phong.

“Công công quả nhiên tính toán không sai, chiêu này của Sái Kinh thật độc.”

“Nếu lần này giết được Gia Cát, sau này Sái Kinh có thể mặc sức tác quái.”

“Mà cho dù giết không được, Sái Kinh cũng sẽ nhân cơ hội làm loạn, đục nước béo cò, ở kinh thành, trong cung làm ra những chuyện sai trái, rồi lại tâu lên thánh thượng, cáo buộc Gia Cát tội thất trách.”

“Hơn nữa… Bất luận Sái Kinh có thành công hay không, Gia Cát cũng sẽ cho rằng công công hợp mưu với Sái Kinh ám toán lão. Tự nhiên cũng sẽ quy Hữu Kiều tập đoàn vào.”

“Sái Kinh muốn độc chiếm đại quyền, lại khiến chúng ta phải gánh tiếng xấu thay lão, trong thiên hạ, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy!”

Hắn một mặt nói.

Một mặt lưu ý thái độ của Mễ Hữu Kiều.

Mễ Hữu Kiều mỉm cười.

Trước mặt Phương Ứng Khán.

Lão cười rất hoà ái, rất hiền lành.

Vì vậy Phương Ứng Khán cũng cười.

Nụ cười chưa thoát tính trẻ con lại mang theo một phần thành thục.


Màn đêm buông xuống.

Phương Ứng Khán bí mật lẻn vào Thần Hầu phủ.

***

Mễ Thương Khung vừa tiễn Gia Cát tiên sinh rời đi.

Liền đón Phương Ứng Khán từ Thần Hầu phủ trở về.

Lão không khỏi giật mình hoảng sợ.

Ai nhìn thấy Phương tiểu hầu gia ngọc thụ lâm phong đầy người bụi đất, mặt mũi bầm dập như vậy cũng sẽ giật mình.

Nhưng hắn mặc dù mặt bị thương.

Cũng vẫn ung dung nhàn nhã.

Mễ Hữu Kiều không khỏi vô cùng kinh ngạc.

“Tiểu hầu gia đây là…”

Phương Ứng Khán ôm nửa bên mặt sưng vù.

Hàm hồ trả lời.

“À… Cái này là… Không cẩn thận đụng phải…”

Vừa mới nói.

Lại động đến chỗ đau.

Làm hắn phải nhíu mày.

Mễ Hữu Kiều tuy rằng cảm thấy ngờ vực.

Nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

2 comment:

Trả lời
nadung37 nói...
lúc 01:33 11 tháng 4, 2011

- ai nhìn thấy ngọc thụ lâm phong Phương Tiểu Hầu gia đầy người bụi đất, mặt mũi bầm dập như vậy cũng sẽ giật mình.



Nhưng hắn mặc dù mặt bị thương.



Vẫn là khí định thần nhàn.



Mễ Hữu Kiều không khỏi vô cùng kinh ngạc.



“Tiểu Hầu gia đây là…”



Phương Ứng Khán ôm nửa bên mặt sưng vù.



Hàm hàm hồ hồ trả lời.



“Nga… Cái này là… Không cẩn thận đụng phải



kakakaka!*cười ộc máu*
Cái gì cũng có giá của nó Khán huynh ạ!


thanks bạn nhiều lắm, mình thấy fic phương vô đậm tính cổ nên khó edit lắm.

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 17:50 13 tháng 9, 2011

đúng đó
anh đúng là da mặt dày thiệt luôn

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)