Xui xẻo tám kiếp - C13

Xui Xẻo Tám Kiếp


Tác giả: A Thất
Biên tập: Triêu Nhan

Chương 13

Mỹ nhân vốn đang cười tủm tỉm, vừa nhìn thấy bọn họ khiêng Tam Đồng vào, chợt trở nên nghiêm túc. Không đợi mọi người mở miệng, mỹ nhân liền rút ra mấy cây châm bạc, cắm thẳng vào mấy vị trí trên đầu và thân thể của Tam Đồng, mới nói: "Tình trạng của hắn khá nghiêm trọng, xử lý không tốt có thể mất mạng."

Quý Quân vội vàng ấp tay: "Mong huynh đài vui lòng giúp đỡ cho."

Mỹ nhân nhìn y một hồi, giống như đang xác nhận điều gì, mới nói: "Cứu cũng được, chẳng qua ta không mang thuốc theo bên người. Các ngươi đưa hắn về nghỉ trước, ta đi lấy thuốc sẽ đến."

Cứu người quan trọng nhất, Quý Quân liền bảo Yêu Kê đi báo cho Hoàng thị không cần phải đưa cơm nữa, sau đó nói cho mỹ nhân biết địa chỉ khách điếm của bọn họ, đoàn người bèn quay về trước đợi.

Mỹ nhân giữ lời hứa, rất nhanh đã mang theo một bình sứ trắng đến, phân phó cho Tam Đồng uống vào nước thuốc.

Lập tức thấy ngay hiệu quả.

Vừa mới uống xong, tứ chi của Tam Đồng có chút co giật, đổ mồ hôi đầm đìa. Mỹ nhân quan sát thần sắc của hắn, chẳng bao lâu liền rút châm ra, Tam Đồng bắt đầu ho sặc sụa, nôn ra không ít nước bẩn. Hắn nằm trên giường chốc lát, mới mờ mịt nhìn xung quanh, qua hồi lâu mới nhận ra Quý Quân, gọi một tiếng: "Lão gia?"

Quý Quân đau lòng hắn, giúp hắn lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Khổ cho ngươi quá."

Tam Đồng vẫn vẻ mặt ngơ ngác nhìn y, lát sau mới hỏi: "Sao lại thế này, chúng ta không phải đang đi đòi công bằng cho Hoàng thị sao?"

Hắn muốn ngồi dậy, nhưng chân tay bủn rủn, dậy không được. Quý Quân bảo hắn cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khoẻ, có chuyện gì ngày mai nói sau, lại dặn dò Yêu Kê chú ý chăm sóc hắn.

Rời khỏi phòng, Quý Quân xoay người bái mỹ nhân một cái thật sâu: "Đa tạ huynh đài giúp đỡ, tại hạ không biết lấy gì báo đáp..."

Một đôi tay nâng Quý Quân dậy, cánh tay thon dài mạnh mẽ, vững vàng nâng y lên, mỹ nhân mỉm cười nói: "Không cần đa lễ."

Quý Quân đứng thẳng dậy, lại nghe mỹ nhân tiếp tục nói: "Ta thích uống rượu, nếu không biết lấy gì báo đáp, sao không mời ta ở lại đây chè chén một phen?"

Quý Quân cảm thấy có chút kinh ngạc, mỹ nhân này quả thật không hề đề phòng người lạ. Dung mạo như hắn, lại muốn cùng một người mới gặp lần đầu vào phòng uống rượu, không sợ đối phương làm chuyện xấu hay sao?

Y chiêu đãi mỹ nhân trong phòng của mình, bảo người của khách điếm mang mấy vò rượu ngon lên, mời mỹ nhân ngồi, châm đầy hai chén: "Tại hạ Quý Quân. Lần này may nhờ có các hạ giúp đỡ, không biết nên xưng hô các hạ thế nào?"

Mỹ nhân cười mà không đáp, nâng chén một ngụm uống cạn!

Quý Quân không phải là người keo kiệt, nhưng thấy mỹ nhân uống liên tục một chén lại một chén, chẳng mấy chốc đã say, hai mắt mông lung, xinh đẹp vô cùng, không khỏi hơi nhíu mày. Người này đẹp như vậy, sao lại không có một chút cảnh giác nào? Nếu đổi lại là người khác, chẳng phải là cơ hội tốt để người ta giở trò động tay động chân hay sao?

Y mấy lần khuyên mỹ nhân nên dừng lại, nhưng mỹ nhân đã say khướt, trách y nhỏ mọn, tự rót tự uống.

Không biết tốt xấu! Y có lòng tốt khuyên nhủ hắn mà hắn lại không thèm để ý, khiến Quý Quân cũng bực mình. Được rồi, ta đây sẽ giả vờ trêu ghẹo ngươi một phen, dạy ngươi một bài học, sau này đừng có mà phóng túng như vậy nữa.

Quý Quân làm lưu manh nhiều năm, gây chuyện đánh nhau rất nhiều, nhưng trêu hoa ghẹo nguyệt thì chưa từng thử một lần. Một là vì nữ tử ở biên thuỳ người người đều sang sảng hào phóng, y không có tâm trạng đi trêu ghẹo, hai là ngẫu nhiên gặp nữ tử hiền lành dịu dàng, y liền sinh ra thương tiếc, tà niệm lại càng không có. Ngay cả nữ tử y còn chưa từng trêu ghẹo, nói chi nam tử. Y thầm nhủ trong lòng, quyết định cứ bắt chước theo mấy chuyện phong lưu mà y nghe kể là được.

Quý Quân đuổi hết người hầu ra ngoài, uống mấy chén xong liền giả vờ say rượu, tính toán thời gian cũng không sai biệt lắm, tự cổ vũ chính mình một hồi, mới vươn tay nắm lấy bàn tay mỹ nhân đang đặt trên bàn. Mỹ nhân dường như không kịp tránh, bị y bắt lấy.

Cảm giác trong tay vô cùng mịn màng mềm mại, tim gan phèo phổi của Quý Quân đều thót lại. Nếu nói là y có chút động tâm, còn không bằng nói y cảm thấy xấu hổ.

Tóm lại, kế hoạch của Quý Quân là như vầy:

Mỹ nhân bị y nắm tay không buông, hẳn sẽ hoa dung thất sắc, hét thảm một tiếng, hoặc là giãy dụa tránh ra, lảo đảo lui lại mấy bước, chỉ vào mũi y mắng: "Vô lễ!" hoặc có thể sẽ kêu to lên: "Ngươi muốn làm gì!"

Sau đó y sẽ đứng dậy, cười dâm đãng từng bước từng bước đi tới, ép mỹ nhân vào góc nhà, nhìn hắn hai mắt rưng rưng toàn thân run rẩy, lúc đó y mới thu hồi biểu tình, nghiêm túc nói: "Ta muốn dạy ngươi một bài học, không nên tuỳ tiện uống rượu một mình với người lạ, lần này may mắn là ta, nếu đổi lại người khác, kết cục của ngươi sẽ thế nào, ngươi có biết không?!"

Y sẽ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phòng, không hề quay đầu đóng sập cửa lại, để mỹ nhân tự mình kiểm điểm. Mỹ nhân trải qua một phen Đề hồ quán đỉnh(*), hoàn toàn hiểu ra, từ đó tu tâm dưỡng tính, sau này cưới được một vị mỹ nữ, à không, chỉ cần cưới được một người vợ hiền là tốt lắm rồi.

(*) Đề hồ quán đỉnh: đề hồ là mỡ sữa bò đông đặc, nó được coi là tinh hoa của sữa bò nên thường được ví với Phật pháp tối cao. Đề hồ quán đỉnh nghĩa đen là dùng mỡ sữa bò xối lên đầu, trong Phật giáo thuật ngữ này dùng để chỉ sự truyền thụ trí tuệ, khiến người nghe giác ngộ một cách triệt để.

Cho đến tuổi già tóc bạc, trước khi lâm chung, mỹ nhân dặn dò xong chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, nhắm mắt rồi lại chợt mở ra, nói: "Ta có thể có được ngày hôm nay, đều là nhờ lúc X giờ ngày X tháng X năm X, Quý Quân đã một phen khổ sở dụng tâm giúp đỡ."

Hắn run rẩy vươn tay, như cố nắm lấy cái gì đó trong không khí, kêu to lên: "Ân công!!!"

Sau đó "phịch" một tiếng, cánh tay vô lực hạ xuống, con cháu khóc vang cả nhà.

Quý Quân đã muốn bị trí tưởng tượng của mình cảm động, mỹ nhân lại chỉ hơi híp mắt nói: "Ngươi nắm tay ta làm gì? Biết xem chỉ tay sao?"

Quý Quân sửng sốt, mỹ nhân không thèm để ý uống cạn chén rượu trên tay, cười ha hả: "Vậy, mệnh của ta thế nào?"

Quý Quân ấp úng một hồi, mỹ nhân hiểu ý không hỏi thêm, chỉ buông chén rượu trong tay kia xuống. Bàn tay bị nắm rất có kỹ xảo nhẹ nhàng trở một cái, không gây chú ý cũng không làm đau đã nắm ngược lại Quý Quân, đồng thời tay còn lại cũng đặt lên tay y.

Quý Quân vốn định nắm tay mỹ nhân, hiện tại lại biến thành một bàn tay của mình nằm gọn trong hai tay mỹ nhân, y cảm giác ngón tay của mỹ nhân nhẹ nhàng vuốt qua cổ tay mình, xoa xoa mấy cái. Quý Quân đang cảm thấy mất tự nhiên, lại đột nhiên nghe mỹ nhân hỏi: "Hay là ngươi biết xem tướng?"

Quý Quân ngạc nhiên ngẩng đầu, dưới ánh đèn leo lét, mỹ nhân thoáng mỉm cười, cũng không thấy rõ hắn làm gì, cư nhiên kéo cả người Quý Quân đứng thẳng dậy, một bàn tay y bị kéo đến trước mặt mỹ nhân.

Mỹ nhân vô cùng ái muội, dùng cằm và quai hàm chậm rãi cọ dụi bàn tay Quý Quân đang bị hắn nắm chặt, giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn trầm thấp, hết sức quyến rũ nói: "Hay là, ngươi biết sờ xương cốt tính mệnh?"

Quý Quân chỉ cảm thấy đầu óc ầm vang một tiếng, máu toàn thân đều chảy ngược lên não, có điều không phải vì hưng phấn, mà là vì xấu hổ phẫn nộ!

Y đã không rõ rốt cuộc là ai đang trêu ghẹo ai nữa! Với lại, chẳng lẽ mỹ nhân này là một kẻ có thể làm chồng bất cứ ai, à không, làm vợ bất cứ ai, à không, thích đùa giỡn ai thì đùa giỡn người đó hay sao?!

Quý Quân đột nhiên cảm thấy thật chán ghét.

Y dùng sức rút tay về, lạnh lùng nói: "Huynh đài muốn uống thì cứ uống thoả thích, Quý Quân không phải người dè xẻn, căn phòng này để lại cho ngươi nghỉ ngơi, ta có chút say, xin phép cáo lui trước." Y định bụng đi đặt thêm một gian phòng nữa, nếu không có thì đêm nay sang phòng Tam Đồng nghỉ tạm cũng được.

Mỹ nhân dường như có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt cũng thanh minh vài phần.

Quý Quân không muốn nói thêm gì với hắn, xoay người định đi, mới bước được mấy bước, đột nhiên có thứ gì đó hiện lên trong đầu, khiến y khựng lại tại chỗ, sau đó chậm rãi quay đầu.

Mỹ nhân có vẻ oan uổng một tay nâng mặt, cũng đang liếc y.

Hắn che lại mất rồi!

Quý Quân rủa thầm trong bụng.

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)