(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q1 - C16,17,18

Niên thiếu cớ gì chẳng phong lưu


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

16. Dứt thương tình.

Thiết Thủ đã trở về.

Hắn cùng trở về với Truy Mệnh.

Mang theo một thân phong trần.

Cũng mang theo về một vật.

Đó là một quyển sách.

“Thôn ngư tập?”

Vô Tình cầm sách trên tay.

Nhìn Truy Mệnh và Thiết Thủ vừa mới quay về kinh.

“Nhai Dư chỉ là thuận miệng nói một chút, thế thúc lại thật sự…”

Gia Cát Thần Hầu cắt lời y.

“Thế thúc biết, con vẫn luôn tìm sách này.”

Vô Tình cúi đầu.

Lần thứ hai khi ngẩng đầu lên.

Y nói:

“Chỉ là đã làm phiền nhị vị sư đệ phải khổ cực.”

Y không nói thêm gì nữa.

Mà lúc y nói những lời này.

Thiết Thủ vẫn luôn quan sát y.

Bởi vì.

Hắn cảm thấy.

Vô Tình đã thay đổi.

Tuy rằng y vẫn như trước kia, lạnh như vậy, ngạo như vậy.

Đồng thời vẫn sẽ tiếp tục lạnh như vậy, ngạo như vậy.

Thế nhưng.

Thiết Thủ nghĩ.

Y không giống trước kia.

Ít nhất.

So với trước khi mình rời kinh.

Đã rất khác biệt.

Sự thay đổi này.

Hẳn là, từ trong nội tâm của y.

Nhưng mà rốt cuộc là vì sao?

Vô Tình trước đây.

Giống như một gốc hàn mai cô độc tuấn dật.

Cho dù là.

Trong bão tuyết cuồng phong.

Trên vách đá cheo leo.

Vẫn sẽ nghênh sương nở rộ.

Vô ý khổ tranh xuân.

Mặc cho hoa thơm cỏ lạ đố kỵ.

Mà Vô Tình hiện tại.

Vẫn cứ cô độc.

Vẫn cứ tuấn dật.

Thậm chí so với trước kia càng thêm thanh tú, càng thêm tịch mịch.

So với trước kia càng có thêm một loại khí chất.

Một loại khí chất khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc, băn khoăn, lo lắng tự đáy lòng.

Một loại giống như mai rụng tuyết tan, điêu tàn thành bùn đất.

Một loại khí chất so với tịch mịch càng thêm lan tràn.


Trước đây.

Ánh mắt Vô Tình mặc dù lạnh.

Nhưng lạnh như ánh trăng.
Lạnh như sao sáng.

Hiện tại.

Càng có thêm những lúc ánh mắt của y tựa như lưỡi đao.

Không.

Lưỡi kiếm.

Đả thương lòng người.

Thương chính mình càng sâu.

Vô Tình trước đây.

Giống như một khối băng.

Băng có cứng đến đâu, cũng sẽ có lúc tan ra.

Mà Vô Tình hiện tại.

Giống như một khối hàn ngọc vạn năm.

Sẽ khó có người nào, khó có chuyện gì khiến y động dung.

Thiết Thủ yên lặng nhìn, yên lặng quan sát.

Hắn không chỉ nhìn Vô Tình.

Cũng nhìn Truy Mệnh.

Thậm chí.

Nhìn Gia Cát tiên sinh.

Hắn biết.

Những ngày mình ở Liên Vân trại.

Thần Hầu phủ và kinh thành nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện.


Lúc trong phòng chỉ còn lại có Gia Cát Chính Ngã và Vô Tình.

Vô Tình mở miệng.

“Thế thúc không cần lo lắng, Nhai Dư đã không sao rồi.”

Gia Cát Chính Ngã đưa lưng về phía Vô Tình.

Cho nên Vô Tình không thấy được vẻ mặt lão.

Một lát.

Gia Cát Chính Ngã nói.

“Từ nhỏ con đã là một đứa trẻ nhạy cảm.”

“Ngay từ đầu, là thế thúc đối xử không tốt với con.”

“Ta vẫn luôn luôn cảm thấy có lỗi với Thiên Trùng, cho nên nhiều năm qua vẫn buông thả, phóng túng hắn muốn làm gì thì làm.”

“Không ngờ rằng… Cuối cùng lại hại con như vậy.”

“Ta lại càng không nghĩ tới chính là…. Phương Ứng Khán lại thiếu kiên nhẫn như vậy.”

Ánh mắt Vô Tình lưu chuyển.

Nhưng mặt không biểu tình.

Y chỉ lạnh lùng nói một câu.

“Thế thúc, Nhai Dư không muốn nhắc tới người này.”

Gia Cát Chính Ngã bỗng nhiên xoay người.

Trong mắt lão rốt cuộc mang theo đau thương trước giờ chưa từng có.

“Con thật sự không sao?”

“Con còn dám nói con không sao?”

Vô Tình ngồi ngay ngắn.

Nghênh đón ánh mắt của lão.

“Con không sao.”

“Chẳng qua con chỉ là, không muốn nhắc tới, không muốn thấy mặt người nọ mà thôi.

17. Muốn bay cao.

Từ trước đến nay.

Những gì mà y đã trải qua.

So với bất cứ người nào khác.

Gian truân hơn nhiều.

Y không phải là Tô Mộng Chẩm.

Mặc dù Tô Mộng Chẩm hiếu thắng cố chấp, sát tính rất mạnh.

Nhưng trời sinh đã có một cổ khí thế, khí phái của lãnh tụ, của người đứng đầu.

Y cũng không phải Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch thành thật dễ mến.

Huống chi.

Vương Tiểu Thạch luôn luôn tự do tự tại, không muốn tranh đua với người.

Y cũng không giống Dương Vô Tà.

Dương Vô Tà trung thành tận tâm với Tô Mộng Chẩm, đến chết không đổi.

Y cũng không học được Địch Phi Kinh.

Bất luận mục đích ban đầu là gì.

Ít nhất.

Địch Phi Kinh thật sự vì Lục Phần Bán đường mà cúc cung tận tuỵ.

Y càng không phải Phương Ứng Khán.

Phương Ứng Khán mặt cười mà sau lưng giấu đao, trong bông giấu kim.

Trở tay là hô mưa gọi gió.

Nhìn như chất phác thật thà, thật ra lòng dạ hiểm độc.

Vậy nên.

Y không giống bọn hắn.

Y là Bạch Sầu Phi.

Từ ngay từ đầu.

Bạch Sầu Phi đã không thích Phương Ứng Khán.

Y ghét hắn.

Thậm chí có thể nói có phần hận hắn.

Đương nhiên.

Bạch Sầu Phi có chết cũng không thừa nhận.

Cái loại cảm giác này.

Nên nói là ganh tị.

Y ganh tị với hắn.

Ganh tị với Phương Ứng Khán.

Gia thế hiển hách như vậy.

Bối cảnh thâm hậu như vậy.

Thân phận cao quý như vậy.

Những thứ này… y đều không có.

Bạch Sầu Phi đương nhiên biết.

Có vài người.

Vừa sinh ra đã được ngậm thìa vàng trong miệng.

Mà cũng có một số người.

Cho đến hết đời.

Vẫn không chiếm được thứ mình muốn.

Có lẽ nói.

Cho dù chiếm được.

Cũng khó giữ được lâu dài.

Nhớ lại nửa đời đã trải qua.

Cũng tự thấy buồn cười.

Lúc y lang bạt giang hồ, có tài nhưng không gặp thời.

Người nọ đã xuất hiện.

Hắn giúp y.

Khiến y bước từng bước một đến với thành công.

Y rất cảm kích hắn.

Thế nhưng.

Y cũng sẽ không cam tâm khuất phục dưới trướng người khác.

Huống chi.

Cái loại khuất phục này.

Chỉ cần là nam nhi.

Đều không thể chịu đựng được.

Để thoát khỏi sự khống chế của người nọ.

Y đã dùng hết tất cả thủ đoạn.

Cũng gần như thành công.

Nhưng mà y biết.

Trong cuộc đời mình, đếm đến đếm đi, bao lần lên voi xuống chó, thay đổi thất thường.

Đều có liên quan đến người nọ.

Đều trong vòng thao túng của người nọ.

Thế nhưng.

Y vẫn không phục.

Bất bình.

Không cam lòng.

Ý nghĩ muốn bay, vĩnh viễn không chết.

Sau khi vào kinh.

Y gặp được Phương Ứng Khán.

Y từng nghe nói về hắn.

Nhất là.

Nghe người nọ nhắc tới hắn.

Lai lịch của Phương Ứng Khán, võ công, thân thế, bối cảnh…

Đương nhiên.

Cũng bao gồm một lần duy nhất… thất tình của Phương tiểu hầu gia.

Lúc đó.

Y thậm chí còn đang suy đoán quan hệ giữa Phương Ứng Khán và người nọ.

Người mà.

Y vẫn muốn quên đi.

Cho nên.

Từ ngay từ đầu.

Y đã không giấu diếm địch ý của mình đối với Phương Ứng Khán.

Mà Phương Ứng Khán.

Cũng thản nhiên tiếp nhận địch ý không hiểu ra sao của y.

Dù sao thì.

Cũng không ai có thể nói rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Không phải sao?

Thế nhưng y sai rồi.

Quan hệ giữa Phương Ứng Khán và Địch Thiên Trùng.

Cũng không phải như y tưởng tượng.

Bạch Sầu Phi nhận ra.

Từ sau khi Lôi Tổn chết.

Tô Mộng Chẩm đã không còn là Tô Mộng Chẩm trước đây.

Chí ít.

Sau cái chết của Lôi Tổn.

Bạch Sầu Phi sẽ không còn nhìn thấy đao pháp thê diễm mà mỹ lệ kia.

Cùng thanh đao tuyệt thế.

Hồng tụ.

Y cũng nhận ra.

Vương Tiểu Thạch rất thích Ôn Nhu.

Mà Ôn Nhu lại thích mình.

Chuyện một đêm kia.

Chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của y.

Chỉ cần dùng thế lực bắt ép Ôn Nhu.

Là có thể khiến cho Ôn Vãn ở Lạc Dương đi vào khuôn phép.

Kế hoạch của y.

Lại tiến gần tới thành công thêm một bước.

Nhưng mà.

Tại thời khắc quan trọng thì bị phá hỏng.

Hết lần này tới lần khác là Lôi Thuần!

Là nàng ta!

Cũng tốt.

Dù sao cũng là chính ngươi tự nạp mình lên cửa.

Ý nghĩ chợt loé qua trong đầu.

Khiến Bạch Sầu Phi buông tha kế hoạch ban đầu.

Không vì nguyên nhân khác.

Chỉ là vì.

Muốn cho vị Phương tiểu hầu gia thiên chi kiêu tử, kim tôn ngọc quý kia một đả kích nho nhỏ.

18. Giữa tuyết sương tỉnh ngộ

Có một thời gian.

Vô Tình vẫn ở trong Tiểu lâu.

Không hề ra khỏi Thần Hầu phủ.

Trong triều đình, trong giang hồ.

Từ lâu đã không hề thấy bóng dáng của y.

Vì cớ gì?

Người ngoài không ai biết.

Vạn sự vạn vật.

Chúng sinh trong hồng trần này.

Mỗi người đều có lúc gặp khó khăn.

Mỗi người đều có cực hạn của bản thân.

Ván cờ của chính bản thân mình.

Vấn đề là.

Phải làm sao đột phá.

Loại cục diện này.

Nếu như không thể tự mình đột phá.

Như vậy.

Thế gian này căn bản không ai có thể giúp ngươi.

Vì vậy.

Sau khi nhốt mình ba tháng.

Vô Tình rốt cuộc ra khỏi Tiểu lâu.

Ra khỏi Thần Hầu phủ.

Y đi ngắm tuyết.

Đây là lần đầu tiên y rời khỏi phủ sau ba tháng.

Vẫn như cũ không muốn có người đi cùng.

Bởi vì.

Lòng của y.

Vẫn còn một chỗ.

Âm ỉ đau.

Y biết.

Chỉ cần ván cờ này vẫn chưa bị phá.

Người vẫn chưa gặp.

Vết thương kia.

Vĩnh viễn sẽ không khép lại.

Vĩnh viễn sẽ đau nhức như vậy.

Loại đau nhức này.

Người thường không thể tưởng tượng được.

Thời gian đó.

Y thực sự rất muốn chết đi.

Bởi vì y cảm thấy sống không bằng chết.

Từ bốn tuổi thì gia đình gặp thảm biến.

Y tự buộc mình kiên cường.

Nhiều năm qua như vậy.

Y không để ý cơ thể tàn tật.

Y không ngại ốm đau.

Y không sợ cường quyền.

Y cố gắng chống đỡ.

Vốn tưởng rằng.

Có thể chống đỡ một thời.

Thì đỡ một thời.

Nhưng mà.

Người nọ.

Người đã từng xuất hiện trong mộng.

Thô bạo xé rách tấm áo khoác “vô tình” y mặc trước thế nhân.

Y bị thương rất sâu, rất đau.

Thì ra.

Đứa trẻ từng bám theo phụ thân trong ký ức.

Rốt cuộc lại là cái kẻ giống như ma quỷ kia sao?

Một đêm đó.

Y tự buộc mình quên đi nhưng đồng thời cũng khắc ghi tên của người nọ.


Trong lúc vô ý.

Vô Tình đi tới một cánh rừng thưa.

Mà không biết.

Bên kia rừng thưa.

Đám người Vương Tiểu Thạch đang phải đối mặt với một “Vô Tình” khác.

Ba tháng đóng cửa không ra.

Lại khiến cho một số kẻ lòng dạ khó lường thừa cơ hội.

Có Sái Kinh, Phó Tông Thư làm chỗ dựa.

Diệp Kỳ Ngũ ngang nhiên dám giả mạo Vô Tình.

Quang minh chính đại lấy tên “Vô Tình” xuất hiện trên đường cái.

Càng công khai tấn công người của Vương Tiểu Thạch.

***

Chắc là Vô Tình sinh ra là để nhận lấy trách nhiệm thế gian.

Lần đầu ra khỏi phủ.

Lần đầu ngắm tuyết.

Trời xui đất khiến cho y nhìn thấy cảnh người khác gặp rủi ro.

Ôn Nhu và Đường Bảo Ngưu.

Đương nhiên.

Có Vô Tình ở đó.

Rủi ro sẽ không tính là rủi ro nữa.

Ngay khoảnh khắc sinh tử của Ôn Nhu và Đường Bảo Ngưu.

Vô Tình quát một tiếng.

Hai mũi ám tiễn theo tiếng bay ra.

Hai mũi ám tiễn.

Giống như tạo thành một thế ấp tay cáo biệt.

Tựa như cáo biệt một đoạn hồi ức.

Lấy một tư thái quyết tuyệt.

Phá không phóng ra.

Xuyên kỳ, Chàng châm, Thứ mai, Thừa tuyết…

Phá vỡ cục diện nguy hiểm.

Y phá vỡ cục diện nguy hiểm giúp người khác.

Giải trừ nguy cơ cho người khác.

Vậy còn y?

Vô Tình nở nụ cười.

Lấy một loại tâm tình thưởng thức xuân tuyết đông mai.

Như mây tan trăng hiện.

Cái gì là tương tư tương khiên?

Giang hồ không hẳn chỉ có đao kiếm.

Y đã hiểu ra.

...Thì ra.

Chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Vô Tình rời đi không lâu sau.

Vương Tiểu Thạch chạy tới.

Người đã đi mất.

Chỉ còn lại tuyết.

Trên tuyết còn thấy hai vệt bánh xe mơ hồ.

Hắn thất vọng quay đi.

Lại nghe được một làn hương mai trong trẻo.

Lẳng lặng mà.

Thấm vào ruột gan.

Mùi hương thật thơm.

Mùi hương thật tĩnh.

2 comment:

Trả lời
hoang nói...
lúc 23:28 7 tháng 4, 2011

hi!
lâu qua ko gặp nàng !
"nhớ nàng " lắm lắm!
thank nàng!
đã gửi truyện cho ta!
cho ta "ôm hôn" đi!

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 03:24 13 tháng 9, 2011

hi hi
anh đúng là mặt dày mà
anh ă người ta rồi đang đêm lén vào phòng người ta nữa, anh ơi là anh
luận vô sỉ Phương Quân Càn xưng đệ nhị chắc chỉ mình Phương Ứng Khán anh mới xưng đệ nhất

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)