Tái thế vi nhân - C9

Lần Nữa Làm Người


Tác giả: Kim Đại
Biên tập: Triêu Nhan



Chương 9

Vệ Tiếu hỏi như vậy, bên trái của anh liền không có thanh âm.

Lần này thì Vệ Tiếu đã biết Tiểu Lưu Kình cũng có một mặt bướng bỉnh, cố ý nhẹ giọng dỗ dành: "Lưu Kình, đang chơi trò trốn tìm sao?"

Lưu Kình rốt cuộc trả lời, tại chỗ "ừ" một tiếng.

Vệ Tiếu lại dỗ hắn: "Vậy tôi tìm được Lưu Kình rồi, mau ra đây."

Vừa nói, Vệ Tiếu vừa rút điện thoại ra. Nương theo ánh sáng mờ mờ của màn hình liền nhìn thấy được hình dáng của Lưu Kình.

Anh chậm rãi đi qua, lại thấy trên tóc Lưu Kình bị bám một ít mạng nhện, gương mặt cũng dính đầy bụi bẩn.

Vệ Tiếu vội vươn tay giúp hắn phủi bụi.

Lúc anh phủi bụi, Lưu Kình không hề có chút phản kháng nào, cứ như một con mèo nhỏ vừa ra đời không bao lâu, còn chủ động dụi mặt vào tay Vệ Tiếu, lông mi cũng run rẩy chớp chớp.

Vệ Tiếu nhất thời có chút không quen, cảm thấy Lưu Kình này không chỉ trẻ con mà còn không được tự nhiên.

Nhưng nếu chỉ nhìn bề ngoài mà nói, tướng mạo của Lưu Kình quả thật rất gạt người, tuy vẻ mặt của hắn bây giờ hệt như một đứa con nít, nhưng nhìn qua không hề cảm thấy kỳ quái, ngược lại càng làm hắn có vẻ đáng yêu, như là hình mẫu mỹ thiếu niên đang thịnh hành hiện tại, hơn nữa không hề thấy giả vờ hay gượng ép.

Có điều Vệ Tiếu biết rõ người này trước đây xấu xa thế nào, nhìn bộ dạng hắn bây giờ trong lòng không khỏi rủa thầm vài câu.

Vệ Tiếu lại dỗ Lưu Kình: "Nơi này thật bẩn. Lưu Kình chạy đến đây làm gì?"

"Em đến tìm đồ đạc của mẹ, nhưng không biết đồ đạc đi đâu cả rồi." Lưu Kình đáp thật trẻ con.

Vệ Tiếu cười cười, thầm nghĩ không ngờ Lưu Kình hồi nhỏ cũng là một đứa bé ngoan, đáng tiếc mẹ hắn mất sớm, nếu bà ấy có thể sống đến bây giờ, nói không chừng Lưu Kình cũng không trở nên khốn kiếp như vậy đâu.

Vừa nghĩ Vệ Tiếu vừa dắt Lưu Kình ra ngoài. Đứng dưới ánh mặt trời mới thấy rõ Lưu Kình quả thật rất nhếch nhác, quần áo bẩn vô cùng. Vệ Tiếu cũng muốn giúp hắn thay một bộ đồ khác, nhưng mà hành lý của bọn họ đều đã đóng gói chất lên xe cả rồi.

Lúc này mà đi thay thật phiền phức.

Vì vậy Vệ Tiếu chỉ phải giúp hắn phủi bụi một hồi.

Phủi bụi xong, Vệ Tiếu dẫn Lưu Kình đến chỗ xe đậu, chuẩn bị ngồi xe sang nhà mới.

Chẳng qua, từ lúc Lưu Kình gặp tai nạn, ông chủ Lưu giống như cảm thấy con trai mình dính vận xui với xe cộ, không cho phép Lưu Kình sử dụng xe nữa.

Cho nên lần này đảm nhiệm đưa Lưu Kình đến nhà mới là xe chuyên dùng của ông chủ Lưu tạm thời điều qua.

Vệ Tiếu tuy rằng không hiểu rõ về các thương hiệu xe, nhưng cũng biết chiếc Maybach(*) này tuyệt đối không rẻ.

(*) Maybach là một thương hiệu xe hạng siêu sang của nhà sản xuất thuộc tập đoàn ôtô lớn thứ 5 thế giới DaimlerChrysler.

Cũng may lần này không riêng gì xe ông chủ, người lái xe cũng là của ông chủ điều qua luôn, Vệ Tiếu chỉ cần lo dẫn Lưu Kình đến nhà mới an toàn là được.

Kết quả anh vừa mở cửa xe, còn chưa kịp để Lưu Kình ngồi vào, tay tài xế liếc mắt thấy một thân quần áo lấm lem của Lưu Kình, liền vội vàng rời khỏi tay lái xuống xe, cản bọn họ lại nói: "Các cậu, xe này tuy rằng là ông chủ sai đến chở các cậu, nhưng buổi chiều tôi còn phải đi đón người, cậu xem cậu mà làm bẩn, buổi chiều tôi làm sao ăn nói đây..."

Vệ Tiếu tuy rằng không phải là người nhạy bén sắc sảo gì, nhưng cũng đoán được buổi chiều ông ta phải đi đón ai. Lúc nãy anh đã phủ bụi cho Lưu Kình, quả thật là phủi từ đầu đến chân rất cẩn thận. Nếu như trước đây, đừng nói làm bẩn một chiếc xe, Lưu Kình mà mất hứng thì có đập nát cũng không phải là vấn đề. Đáng tiếc hiện tại tình thế đã thay đổi.

Vệ Tiếu cũng không cảm thấy khó chịu gì. Tóm lại Lưu Kình có bị phân biệt đối xử hay không chẳng liên quan đến anh. Anh kéo Lưu Kình qua một bên, vỗ bụi một hồi cho đến khi toàn thân Lưu Kình sạch hẳn bụi đất. Rốt cuộc cảm thấy đã tương đối sạch sẽ, mới dẫn Lưu Kình quay lại xe.

Lúc dắt Lưu Kình quay lại, hắn vẫn luôn luôn cúi đầu, còn thật nhỏ giọng giống như cầu xin nói với Vệ Tiếu: "Em không muốn gặp ổng..."

Vệ Tiếu ở bên cạnh Lưu Kình trẻ con này cũng một thời gian rồi, tự nhiên biết "ổng" trong miệng Lưu Kình chính là ông chủ Lưu, bèn đáp lời: "Chúng ta không đi gặp ổng. Chúng ta dọn qua nhà mới ở."

Lưu Kình lúc này mới an tĩnh lại, không nói thêm gì nữa chỉ cắn cắn môi.

Vất vả một trận như vậy, tay tài xế mới cho Lưu Kình lên xe, có điều bắt hắn phải cởi giày mới được lên xe.

Vệ Tiếu không có cách nào, định cúi người xuống giúp Lưu Kình cởi giày.

Lưu Kình ngược lại thật ngoan ngoãn, không chờ Vệ Tiếu cúi xuống, đã tự chủ động cởi giày ra.

Như vậy hai người mới lên được xe, một người ngồi bên trái một người ngồi bên phải phía sau.

Lúc ngồi trên xe, Lưu Kình ôm khư khư hai chiếc giày bẩn của mình, giống như một đứa trẻ ôm chặt con gấu bông.

Vệ Tiếu nhìn, có chút không đành lòng.

Anh trộm nhìn Lưu Kình, trong lòng thầm nghĩ một đứa trẻ biết nghe lời như vậy, vì sao lớn lên lại thành một tên khốn nạn như kia.

Một đường xóc nảy, rốt cuộc cũng đến được nhà mới ông chủ Lưu sắp xếp cho Lưu Kình.

Quả thật đúng như lời gièm pha của mấy người nọ, ông chủ Lưu cho dù không thích Lưu Kình, cũng sẽ không bạc đãi hắn. Nhà mới không nhỏ, là một toà nhà hai tầng, còn có tường vây.

Xe chạy vào đến nơi, có thể nhìn thấy bãi cỏ xanh, vấn đề duy nhất là nơi này có chút hẻo lánh.

Phòng của Lưu Kình tự nhiên không cần phải nói, là căn phòng lớn nhất ở lầu hai. Vệ Tiếu gọi mấy nhân viên chuyển nhà giúp chuyển hành lí đồ đạc của Lưu Kình vào.

Trước đây Lưu Kình rất để ý chuyện ăn mặc, chỉ riêng trang phục đã đóng gói mấy rương lớn, lúc này dọn nhà, muốn dọn vào hết phải mất đến nửa ngày.

Vệ Tiếu cảm thấy Lưu Kình đằng nào cũng rảnh rỗi, thay vì cứ bám theo sau lưng mình vướng tay vướng chân, không bằng tìm việc gì cho hắn làm, bèn nói với hắn: "Có biết thu dọn quần áo không? Nếu biết thì tự mình thu dọn quần áo của mình đi."

Lưu Kình nghe xong mờ mịt nhìn Vệ Tiếu.

Vệ Tiếu bị hắn nhìn như vậy, đột nhiên có loại cảm giác như mình đang bắt nạt trẻ con, vội chữa lại: "Thôi được rồi, đợi chút mọi thứ chất vào xong, chúng ta cùng nhau dọn dẹp vậy."

Dứt lời, Vệ Tiếu âm thầm thở dài, nghĩ mình quả thật quá mềm lòng rồi.

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)