(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q1 - C13,14,15

Niên thiếu cớ gì chẳng phong lưu


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

13. Đêm vừa buông.

Từ Lục Phần Bán đường đi ra, Phương Ứng Khán rất hài lòng.

Bởi vì.

Hắn thấy được điều hắn muốn thấy, nên thấy.

Lôi Tổn.

Cùng với cái quan tài của lão.

Vẻ mặt Tô Mộng Chẩm lại rất thất lạc.

Lôi Tổn chết cũng không phải là điều gã muốn.

Gã cảm thấy trống rỗng và tịch mịch không gì sánh được.

Bạch Sầu Phi thờ ơ.

Vương Tiểu Thạch sửng sốt.

Địch Phi Kinh vẫn là gặp biến không dao động.


Phương Ứng Khán vừa ra ngoài.

Liền lên xe ngựa.

Từ trong xe truyền ra giọng nói của hắn.

“Hồi phủ.”

Đêm nay.

Kim Phong Tế Vũ lâu nhất định sẽ tổ chức đại yến chúc mừng.

Mà hắn.

Nhất định sẽ vì Kim Phong Tế Vũ lâu chuẩn bị một phần lễ vật thật hậu hĩnh.

Một phần lễ mà mọi người đều không tưởng tượng nổi.

***

Ngoại ô thành Biện Lương.

Rừng mai.

Trong rừng mai có một suối nước nóng.

Đã nhiều ngày.

Mỗi trước hoàng hôn.

Vô Tình đều đến rừng mai này.

Ngâm mình vào suối nước nóng.

Trong nước suối có thành phần đặc biệt, có thể tạm thời ngăn chặn độc tính của Tuý lưu hà.

Đương nhiên.

Đây chỉ là biện pháp tạm thời áp chế độc tính không cho phát tác.

Cũng không thể giải độc hoàn toàn.

Ánh tà dương như máu.

Hơi nước mờ mịt.

Vô Tình đã ngâm được nửa canh giờ.

Chỉ còn nửa canh giờ nữa.

Hoàng hôn sẽ trôi qua.

Độ nóng của nước rất cao.

Thế nhưng Vô Tình cảm giác được một luồng lãnh ý.

Lãnh ý kỳ lạ.

Chính xác mà nói.

Thật ra là tử ý.

Trên bờ không biết từ bao giờ đã xuất hiện một bóng người.

U ám lạnh lẽo.

Đồng thời.

Bóng người kia vừa xuất hiện.

Lập tức đánh ra một chưởng về phía Vô Tình đang ngâm trong nước.

Cừu cực chưởng!

Một chưởng nọ.

Mang theo thâm thù đại hận.

Tựa như bão táp ập về phía Vô Tình.

Vô Tình chỉ có thể ra khỏi nước.

Y cơ hồ bị nước bắn văng ra ngoài hơn là tự mình nhảy ra.

Cùng lúc đó.

Mặt nước vốn phẳng lặng như gương bỗng dậy lên sóng to gió lớn.

Nước văng khắp nơi.

Làm bắn lên vô số bọt nước.

Dưới ánh nắng chiều.

Lộng lẫy không sao tả xiết.

Vô Tình đưa lưng về phía mặt trời chiều.

Ánh sáng tô lên thân người y một tầng hào quang đỏ cam rực rỡ.

Người y còn giữa không trung.

Mà ám khí của y.

Cũng phóng ra ngay giữa không trung.

Một tia nước mảnh như vạt áo.

Tình nhân lệ!

Ám khí phá không.

Giữa không trung chạm phải bọt nước.

Thế nhưng bọt nước không những không bị vỡ tan.

Ngược lại giống như ám khí.

Từ bốn phương tám hướng.

Ập về phía Thiên Hạ Đệ Thất.

Thật khó mà phân rõ cái nào là bọt nước cái nào là ám khí?

Thiên Hạ Đệ Thất cho tay vào trong tay nải.

Ánh sáng rực rỡ tựa như nghìn mặt trời xuất hiện.

Đủ để khiến cho ám khí bọt nước biến mất trong nháy mắt.

Vô Tình hiểu rõ.

Lúc này nơi đây.

Tuyệt đối không thể tiếp tục đánh với Thiên Hạ Đệ Thất.

Y phải rời khỏi.

Lập tức rời khỏi.

Y đã mượn chưởng lực của kẻ địch để ra khỏi mặt nước.

Phóng ám khí.

Sau đó.

Y lao ra khỏi rừng mai.

Thiên Hạ Đệ Thất muốn chính là một cục diện như vậy.

Gã và Vô Tình có thù không đội trời chung.

Gã vẫn coi việc giết chết Vô Tình là mục tiêu.

Thế nhưng.

Hiện tại.

Gã cũng không nóng lòng muốn giết chết Vô Tình.

Bởi vì.

Mặc dù Vô Tình vẫn còn ám khí.

Nhưng lúc này y đã là nỏ mạnh hết đà.

Rời khỏi dòng nước nóng trị liệu.

Độc tính trên người y rất nhanh sẽ hiện ra.

Sẽ phát tác ngay tức khắc.


Lúc bức bình phong ngọc Hồng phi kim long được mang đi khỏi Thần Thông Hầu phủ.

Bản thân Phương tiểu hầu gia cũng ra cửa.

Không có Bát Đại Đao Vương theo hầu.

Một mình rời khỏi Hầu phủ.

***

Lúc chạy vào một con hẻm tối.

Vô Tình đã hoàn toàn kiệt sức.

Độc tính của Tuý lưu hà đã lan tràn.

Toàn thân khô nóng.

Càng nguy hiểm là.

Kẻ địch của y vẫn còn đó.

Lúc này.

Đã qua canh một.

Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ Vô Tình.

Hai gò má tựa như tuyết ngọc của y dường như được phủ thêm một tầng sắc hoa tường vi đỏ ửng.

Dưới ánh đèn đầu hẻm.

Càng thêm tuyệt diễm.

Đột nhiên.

Y nghe được tiếng kêu của một nữ tử.

“Cứu! Cứu chúng ta —”

Vô Tình không khỏi giật mình.

Rất muốn tới đó kiểm tra.

Nhưng mà thân thể mềm nhũn.

Xương cốt toàn thân giống như tan chảy.

Y bây giờ.

Ngay cả bản thân còn khó bảo toàn.

Liệu có thể cứu ai?

Lúc này.

Ở đằng xa có một người từ trong hẻm tối nhảy qua tường mà ra.

Hướng nọ chính là Phá Bản môn.

Bởi vì người tới cố ý không để ánh sáng chiếu lên mặt mình.

Cho nên hoàn toàn không thấy rõ gương mặt của hắn.

Người nọ liếc mắt thấy Vô Tình.

Dường như giật mình.

Do dự một chút.

Rốt cuộc phi thân đi.

Vô Tình nhìn về hướng hắn rời đi.

Có chút đăm chiêu.

Sau đó.

Y nỗ lực cử động.

Kết quả.

Ngay cả tay cũng không động đậy.

Đồng thời.

Y rõ ràng cảm giác được.

Phía sau có người.

Nhưng mà hàn ý, sát ý và tử ý đến từ Thiên Hạ Đệ Thất.

Không biết bao thuở cũng đã biến mất.

14. Bóng tối tiêu hồn

Người đã ở ngay phía sau.

Một người mà Vô Tình vừa mới gặp hôm qua.


“Công tử vẫn khoẻ chứ?”

Phương Ứng Khán cười thật tuỳ ý.

Cứ như hắn chỉ đang nhàn rỗi tản bộ.

Tình cờ gặp phải Vô Tình mà thôi.

Khoẻ?

Khoẻ mới là lạ!

Làm như không hiểu ý trào phúng trong lời nói của hắn.

Vô Tình thản nhiên nói: “Tiểu Hầu gia thật đúng là tự tại, lúc này vẫn có thể ra ngoài đi dạo.”

Ý cười trong mắt Phương Ứng Khán càng sâu:

“Tà dương vừa lặn, ánh trăng động lòng, Ứng Khán chỉ là không muốn cô phụ mỹ cảnh đẹp trời như thế này.”

Hắn dừng một chút, lại nói: “Gặp nhau ở đây, xem ra suy nghĩ của công tử và Ứng Khán thật trùng hợp.”

Hắn một mặt cười.

Một mặt cúi xuống.

Nếu như không phải toàn thân mềm yếu.

Vô Tình nhất định sẽ nhắm ngay gương mặt làm như hiền lành vô hại kia mà vẩy lên một đám ám khí.

Nhưng mà hiện tại.

Y chỉ có thể nghe Phương Ứng Khán nói cười.

Có quỷ mới tin Phương tiểu hầu gia lúc này rảnh rỗi chạy ra khỏi phủ.

Chỉ để nói mát y vài câu.


Quả nhiên.

Phương Ứng Khán đột nhiên ra tay.

Hắn nắm lấy cằm Vô Tình.

Nhanh chóng lấy một vật ánh bạc gì đó ra khỏi miệng y.

Vô Tình hầu như cười khổ.

Cần gì phải làm điều thừa.

Mình lúc này.

Ngay cả sức để cắn lưỡi tự vận còn không có.

Huống chi là phát ám khí.


Cầm trong tay “Nhất chi độc tú” trong truyền thuyết thưởng thức.

Phương tiểu hầu gia rất hài lòng.

Lại càng lớn mật hơn nữa.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Vô Tình:

“Ứng Khán đã vì công tử dẫn Thiên Hạ Đệ Thất rời đi, chẳng lẽ lại không được chút phần thưởng?”

Giọng nói hoà hoãn.

Giọng điệu mập mờ.

Bầu không khí xung quanh bởi vì những lời này mà trở nên rất ám muội.

Khoảng cách giữa hai người rất gần.

Phương Ứng Khán nghe được mùi hương thoang thoảng.

Hắn đột nhiên nâng lên gương mặt Vô Tình.

Cuồng nhiệt hôn lên môi y.

Hắn dường như đã quên nơi này là đầu đường Biện Lương.

Toàn thân Vô Tình chấn động.

Nhất thời không thể đoán được ý đồ của hắn.

Người này rốt cuộc đang làm cái gì?

Rốt cuộc hắn có biết mình đang làm cái gì hay không?

Trước khi Vô Tình kịp phản ứng.

Độc tính đặc biệt của Tuý lưu hà đã bị nụ hôn nóng bỏng của Phương Ứng Khán khơi mào hoàn toàn.

Giống như sóng to biển động.

Đánh úp y.

Những cố gắng nỗ lực, đau khổ chống đỡ trước đây.

Đến hiện tại dường như đã thành một trò cười.


Hơi thở của Phương Ứng Khán dồn dập phất qua mặt y.

Đầu lưỡi linh hoạt đã thành công xâm nhập vào miệng y.

Thân thể mềm yếu của Vô Tình hoàn toàn bị bao vây.

Tay hắn.

Giống như rắn trườn vào trong áo.

Trườn qua thắt lưng thon gầy mềm mại.

Vô Tình không cách nào phản kháng.

Dường như Phương Ứng Khán chính là bóng đêm.

Đột ngột cuốn chặt thân thể y.

Không cách nào vùng vẫy.

Y cảm thấy hơi thở của người kia kề sát mặt mình.

Khiến cho y hầu như không thể hô hấp.

Ngọn đèn lồng đầu đường chập chờn hôn ám.

Ánh vào hai mắt Vô Tình.

Tựa như châm lên hai ngọn lửa.

Mái tóc dài của y xoã tung trên vai,

Phương Ứng Khán vùi đầu hôn cắn cổ y.

U ám tiêu hồn.

Quấn quýt triền miên.

Tiếp theo chính là.

Từ bên ngoài tiến thẳng vào.

Đau đớn tựa như bị xé rách.

Khiến y bất đắc dĩ phát ra một tiếng rên rỉ.

Máu đỏ rơi xuống.

Nhưng thủ phạm gây ra vẫn không ngừng tàn phá.

Trước khi hoàn toàn rơi vào tay giặc.

Từ môi Vô Tình rỉ ra âm thanh đứt quãng.

“Ta… nhất định… sẽ… không tha… cho ngươi.”

Nghe vậy, Phương Ứng Khán nở nụ cười.

Hắn rốt cuộc đã chạm tới được cảnh trong mơ kia.

Cũng đã chuẩn bị nắm chặt.

Còn về phần ai không tha cho ai.

Hắn thấy.

Không quan trọng.

Trên cao ánh trăng sáng tỏ.

Bốn bề tĩnh mịch.

15. Luyến nghê thường

Đêm hôm đó.

Đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Lôi Tổn chết.


Lúc này.

Lão thật sự đã chết.

Dù rằng lão nấp trong bình phong ngọc Hồng phi kim long mà Phương Ứng Khán đưa tới.

Dù rằng ngay tại thời khắc then chốt nhất lão đã phá bình phong ra.

Dù rằng lão lấy khí thế vô song đối đầu với Tô Mộng Chẩm.

Nhưng mà lão vẫn chết.

Chết trong tay kẻ được Phương Ứng Khán phái tới tặng lễ.

Chết trong tay “Quách Đông Thần” Lôi Mị.

Trận này.

Kim Phong Tế Vũ lâu có thể nói là đại toàn thắng.

***

Thật ra.

Từ lần đầu tiên độc tính phát tác.

Vô Tình đã nuốt Long huyết châu.

Bởi vì.

Bản thân Long huyết châu.

Chính là giải dược của Tuý lưu hà.

Long châu gặp máu.

Liền sinh kịch độc.

Nhưng khi chưa dính máu đã nuốt vào.

Từ nay về sau có thể bách độc bất xâm.

Thế nhưng.

Vô Tình lập tức phát hiện.

Nuốt Long huyết châu chưa đủ.

Còn cần một loại thuốc giải khác.

Một loại linh dược nghe đồn là được luyện chế từ nội đan của phượng hoàng và chín loại bí dược.

Luyến nghê thường.

Thuốc này có thể giải được bách độc, trị bệnh nan y.

Phối hợp với Long huyết châu.

Là có thể giải được độc của Tuý lưu hà.

Nhưng nếu như không có Luyến nghê thường mà chỉ nuốt Long huyết châu.

Trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Độc tính liên tục phát tác mỗi ngày vào lúc hoàng hôn.

Sau bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Lại không biết lúc nào sẽ phát tác.

Theo như Vô Tình biết.

Trên đời này chỉ có một lọ Luyến nghê thường.

Là “Kim tự chiêu bài”, bảo vật bất truyền của Phương gia.

Đi Thần Thông Hầu phủ.

Chính là vì muốn xác định sự tồn tại của thuốc này.

Mà phản ứng của Phương Ứng Khán.

Vừa vặn chứng minh suy đoán của Vô Tình.

***

Khe núi Bất Văn.

Một người áo trắng ngồi bên vách núi.

Tiện tay nhặt một quân cờ.

Gió núi thổi mạnh.

Vạt áo hắn phấp phới.

Tung bay đón gió.

Hắn vốn tưởng rằng.

Vô Tình sẽ bị độc của Tuý lưu hà dằn vặt suốt đời.

Hắn luôn luôn mưu tính kỹ càng.

Mưu rất tinh.

Tính rất chuẩn.

Nhưng thật không ngờ.

Ván cờ này.

Điều duy nhất tính sai.

Lại là Phương Ứng Khán.


Hắn biết Phương Ứng Khán bí mật luyện “Ô nhật thần thương.”

Đồng thời đã tiến vào cảnh giới quan trọng nhất.

Long huyết châu đối với Phương Ứng Khán.

Sẽ là một trợ giúp đắc lực.

Nhưng hắn không đưa cho Phương Ứng Khán.

Mà lại lệnh cho Thuỷ Thanh Hàn đem hạt châu đưa đến Thần Hầu phủ.

Hắn biết với trí tuệ của Vô Tình.

Cho dù trúng độc cũng có thể tìm ra cách phá giải.

Nhưng hắn vẫn đem Long huyết châu đưa cho Vô Tình.

Nguyên nhân?

Đương nhiên là có.

Phương Ứng Khán nóng lòng luyện thành “Ô nhật thần thương.”

Tất nhiên sẽ muốn có Long huyết châu.

Bất luận là lừa cũng tốt, đoạt cũng được.

Chắc chắn Phương Ứng Khán sẽ phải trở mặt với Thần Hầu phủ.

Mà nếu như Phương Ứng Khán có thể bình tĩnh.

Tạm thời không chủ động cướp đoạt Long huyết châu.

Thì vẫn còn Vô Tình.

Phương Ứng Khán có thể đợi.

Nhưng Vô Tình lại không đợi được.

Vô Tình cần có Luyến nghê thường của Phương gia để giải độc.

Huống chi.

Muốn có được sức mạnh của Long huyết châu để gia tăng công lực.

Còn có một cách khác.

Hay có lẽ nên nói.

Là một con đường khác.

Địch Thiên Trùng đương nhiên biết cách này.

Hơn nữa.

Hắn tin chắc rằng Phương Ứng Khán cũng biết.

Hắn hiểu rõ thái độ làm người của Phương tiểu hầu gia.

Nên đã lấy một loại tâm tình cũng như tư thái thưởng thức kịch vui.

Để xem vở kịch này.


Ngày đó.

Chính là ngày Phương Ứng Khán luyện công đến thời khắc mấu chốt.

Kết quả.

Chuyện nên xảy ra.

Đã xảy ra.

Không nên xảy ra.

Cũng đã xảy ra.


“Thật không ngờ… Ngươi cuối cùng lại thật sự dùng Luyến nghê thường giải độc cho y.”

Tuổi trẻ anh tuấn Khiếu Thiên vương lẩm bẩm một mình.

1 comment:

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 03:12 13 tháng 9, 2011

ôi, thương Tình nhi quá

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)