(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q1 - C10,11,12

Niên thiếu cớ gì chẳng phong lưu


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan
Dịch thơ: Tần và Phi Thiên
.:Mục lục:.

10. Tận cuộc vui.

Hữu hạn kiếp người phút chốc qua,

Bỗng đâu ly biệt dạ xót xa,

Rượu đây ca đấy chớ nề hà.

Phóng mắt non sông mong bạn cũ,

Gió mưa hoa rụng tiếc xuân qua,

Chẳng thà yêu người trước mắt ta. (*)

Đời người ngắn ngủi lại đau khổ.

Nên phải tận hưởng lạc thú trước mắt.

Giữa lúc Phương Ứng Khán đang hành lạc.

Hắn vừa nạp thêm một tiểu thiếp.

Mặc dù hắn chưa chính thức thành thân.

Thế nhưng.

Cũng vẫn không cản trở việc hắn nạp thiếp.

Nếu như không tính nha hoàn thư đồng bên trong phủ và tình nhân mỹ nữ bên ngoài.

Tính đến giờ.

Đây là phòng thiếp thứ sáu của hắn.

Tất nhiên.

Có thể lọt được vào mắt hắn.

Đương nhiên không phải phẩm chất bình thường.

Có thể khiến hắn vừa ý.

Không thể không là dung nhan khuynh quốc, tuyệt đại giai nhân.

Cho nên.

Ngay từ ngày đầu tiên Nhạc Trầm Ngư vào phủ.

Tiểu hầu gia liền giả vờ cáo bệnh.

Từ chối tất cả tiệc rượu ca hát xã giao phóng túng bên ngoài.

Hắn cho rằng.

Người ta sống trên đời này.

Chỉ tốt với bản thân mình.

Cái gì mà thề non hẹn biển sống chết có nhau?

Ai biết là tình nồng ý mật hay là tình hư ý giả!

Lý tưởng của hắn.

Là cưỡi mây đạp gió một tay che trời.

Cuộc sống của hắn.

Là ngửa tay hô mây úp tay làm mưa.

Đáng tiếc.

Trời không chiều lòng người.

Giữa lúc Phương tiểu hầu gia và tiểu thiếp mây mưa, điên long đảo phượng.

Chuyện tốt đột nhiên bị cắt đứt.

Ngoài cửa có người bẩm báo.

Bất luận kẻ nào lúc đang làm loại chuyện này đột nhiên bị cắt đứt đều sẽ nổi trận lôi đình, nộ không thể át, tức sùi bọt mép.

Phương Ứng Khán cũng không ngoại lệ.

Nếu như lúc này người đứng ngoài cửa của hắn là tỳ nữ nha hoàn thư đồng tiểu tư trong phủ.

Hắn nhất định sẽ thưởng cho một cái Huyết Hà Thần Chỉ trực tiếp tiễn gã (hoặc nàng) ra đi.

Nhưng mà,

Người bẩm báo lại là Mạnh Không Không.

Một trong “Bát Đại Đao Vương”, Mạnh Không Không.

Hắn luôn luôn yêu thích, tin tưởng, coi trọng Mạnh Không Không.

Vì vậy.

Hắn chỉ phải kiềm chế dục hoả, cố nén lửa giận hỏi một câu.

“Chuyện gì?”

Mạnh Không Không dường như có vẻ căng thẳng.

Cho nên giọng nói không dõng dạc như lúc bình thường.

“Lôi Thuần Lôi tiểu thư của Lục Phần Bán đường nghe nói tiểu hầu gia thân thể không khoẻ, nên đến viếng thăm.”

Lôi Thuần?

Nàng ta?

Phương Ứng Khán thoạt nghe liền cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng hắn dù sao cũng là Phương Ứng Khán.

Chỉ thoáng qua.

Vẻ mặt lại như thường.

Hắn ngẫm lại.

Không đúng.

Chỉ một người Lôi Thuần đã có thể khiến Mạnh Không Không căng thẳng như vậy?

Như vậy “Bát Đại Đao Vương” chẳng phải rất không ra hồn?

Truyền ra ngoài chẳng phải khiến cho người ta chê cười?

Quả nhiên.

Hắn còn chưa mở lời.

Giọng nói của Mạnh Không Không lại vang lên.

“Vô Tình công tử của Thần Hầu phủ nghe được tiểu hầu gia gần đây ôm bệnh, đặc biệt đến bái kiến.”

Ngoài cửa.

Mạnh Không Không một bên lau mồ hôi lạnh trên trán, một bên chờ chủ tử lên tiếng.

Một lát sau.

Trong phòng mới truyền ra giọng nói lười biếng của Phương Ứng Khán.

“Đã biết.”

***

Lôi Thuần nhìn Vô Tình ngồi đối diện.

Vô Tình cũng nhìn nàng.

Hai người cứ như thế nhìn nhau.

Phảng phất thời gian.

Như thể đã qua mấy nghìn năm.

“Thành công tử.”

Lôi Thuần cười thật ngây thơ, thanh lệ như mộng.

Tựa như nàng thật ra là một tiên nữ lạc xuống nhân gian.

Vô Tình khẽ gật đầu.

Nhìn như vô lễ.

Trên thực tế.

Đã là rất nể mặt Lôi Thuần.

Không thể nói rằng Vô Tình đối với Lôi Thuần không có hứng thú.

Dù sao Lôi Thuần cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Chỉ cần là nam giới.

Sẽ cảm thấy có hứng thú với nàng.

Nhưng mà.

Vô Tình luôn luôn sẽ không quen ứng đối với nữ tử.

Nhất là.

Nữ tử giống như Lôi Thuần.

Lúc Phương tiểu hầu gia từ nội viện vội vã đi ra.

Thấy chính là Vô Tình công tử “lãnh ngạo tuyệt tục, thanh linh xuất trần” và Lôi đại tiểu thư “ngộ tuyết vưu thanh, kinh sương canh diễm”.

Hai người ngồi đối diện.

Hai người nhìn nhau.

Hai người đều không nói lời nào.

Bầu không khí vô cùng đặc biệt, vô cùng kỳ diệu.

____

(* Bài này là “Hoán Khê Sa” của Án Thù, bản dịch thơ là của Tần, cảm ơn Phi Thiên huynh và Tần đã giúp đỡ ^^)

11. Thuỷ Thanh Hàn.

Phương Ứng Khán nhìn hai người trước mặt.

Bỗng nhiên nở nụ cười.

Người đời vẫn nói “Hồng nhan nhất tiếu, khuynh đảo chúng sinh.”

Mà một nụ cười của Phương tiểu hầu gia.

Cũng có thể khuynh đảo hết thảy thiếu nữ tuổi xuân thì trên thế gian.

Quả nhiên là “Bậc công tử phong nhã giữa đời ô trọc, là người trong mộng của muôn vàn thiếu nữ chốn thâm khuê.”

Lôi Thuần cũng cười.

Nàng đứng dậy.

Hướng Phương Ứng Khán vén áo thi lễ.

“Phương tiểu hầu gia gần đây có khoẻ, không biết quý thể đã khỏi hẳn chưa?”

“À, bệnh nhẹ, bệnh nhẹ mà thôi. Mấy ngày nay đã khá hơn nhiều rồi. Làm phiền Lôi đại tiểu thư nhớ tới, Phương mỗ khắc ghi trong lòng.”

Lúc hắn nói những lời này, tuy rằng đối diện với Lôi Thuần, nhưng lại làm như vô ý liếc nhìn Vô Tình một cái.

Vô Tình cũng đang nhìn hắn và Lôi Thuần.

Dùng đôi mắt sắc bén mà bình tĩnh của y.

Đôi mắt còn đẹp hơn so với bất kỳ ánh mắt mỹ lệ như thu thuỷ của nữ tử nào.

Phương Ứng Khán tuy chỉ liếc nhìn một cái.

Nhưng vẫn không tránh khỏi động lòng.

Đường nhìn của Lôi Thuần chuyển từ mặt của Phương Ứng Khán sang mặt của Vô Tình.

Lại từ mặt của Vô Tình chuyển sang mặt Phương Ứng Khán.

Nàng như nhận ra được điều gì.

Nàng nghĩ sự hiện diện của mình ở đây có phần dư thừa.

Vì vậy.

Nàng lập tức cáo từ.

Phương Ứng Khán giữ lại không được, chỉ phải mỉm cười đưa tiễn.

Trước khi đi.

Lôi Thuần nói.

Nàng ngâm một câu thơ:

“Hận cũ treo đầu ngọn đậu, mộng mười năm, bấm tay mà giật mình.”

Ngâm xong.

Nàng quay lại nói với Vô Tình:

“Thành công tử, thật không ngờ lại là ngươi.”

Dứt lời.

Nàng đã đi.

Bỏ lại một câu nói không đầu không đuôi như vậy.

Là có ý gì?

Vô Tình mặt không biểu cảm.

Cũng không biết y có hiểu ý trong lời của Lôi Thuần hay không.

Phương Ứng Khán ho khẽ một tiếng.

Mỉm cười với Vô Tình.

Trong lúc nhất thời.

Hắn lại trở lại là Thần Thông hầu Phương Ứng Khán.

Hồn nhiên trong sáng còn mang theo nét ngây ngô trẻ con:

“Vô Tình công tử, Ứng Khán thất lễ rồi.”

***

Lôi Thuần đương nhiên không phải đến thăm bệnh.

Bởi vì Phương Ứng Khán căn bản là không có bệnh.

Nàng là phụng mệnh đến mời Phương Ứng Khán tham gia cuộc đàm phán của Lục Phần Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu.

Thái độ của Phương Ứng Khán đối với việc này rất rõ ràng.

Đương nhiên hắn sẽ đi.

Vô Tình lại càng không phải tới thăm bệnh.

Y căn bản không quan tâm Phương Ứng Khán bệnh hay không bệnh.

Y quan tâm.

Là Thuỷ Thanh Hàn.

Thuộc hạ đắc lực của Khiếu Thiên vương.

Thuỷ Thanh Hàn.

Theo lệnh của Khiếu Thiên vương.

Lẻn vào kinh thành.

Phụng mệnh Khiếu Thiên vương.

Đưa Long huyết châu đến Thần Hầu phủ.

Thế nhưng.

Tìm Thuỷ Thanh Hàn.

Vì sao phải đến Thần Thông Hầu phủ?

Có lẽ nên nói là.

Vô Tình cũng không phải đến tìm Thuỷ Thanh Hàn.

Mà là đến thăm dò một món đồ của Phương Ứng Khán?

Dù sao y đến vì lý do gì cũng không quan trọng.

Quan trọng là…

Người đã đến.

Làm sao đối phó?

Phương Ứng Khán đương nhiên có cách của hắn.

Hắn đột nhiên cúi người.

Nói nhỏ vào tai Vô Tình một câu.

Chỉ một câu.

Gương mặt Vô Tình vốn tái nhợt đột nhiên ửng hồng lên.

Từ trắng chuyển hồng.

Lại từ hồng chuyển trắng.

Rốt cuộc.

Khôi phục bình thường.

Y ngẩng đầu.

Gắt gao nhìn thẳng Phương Ứng Khán.

Nếu như ánh mắt có thể giết người.

Phương Ứng Khán đã sớm bị giết chết một vạn lần.

Thế nhưng Phương tiểu hầu gia vẫn còn hồn nhiên không hay biết.

Hắn cười tươi như một con cáo già vừa phát hiện được hang thỏ.

Ít nhất.

Ở trong mắt Vô Tình.

Là như vậy.

Lúc Phương Ứng Khán quay về phòng.

“Nhạc Trầm Ngư”, hay có lẽ nên nói là Thuỷ Thanh Hàn đã rửa mặt chải đầu đổi mới hoàn toàn.

Chỉnh sửa tóc mây.

Không tô son phấn.

Ngại son phấn làm mờ nhan sắc.

Người cũng như tên.

Thuỷ Thanh Hàn tất nhiên là thanh tú vô cùng, bề ngoài xinh đẹp nội tâm thông minh.

Phương Ứng Khán bước vào.

Nàng mỉm cười đón chào:

“Công tử.”

Nàng xưng hô với Phương Ứng Khán như vậy.

“Thanh Hàn rất muốn biết, rốt cuộc công tử đã nói với Vô Tình điều gì?”

Phương Ứng Khán không trả lời.

Mà hỏi ngược lại nàng một câu:

“Ngươi hẳn là biết công dụng của Long huyết châu?”

Thuỷ Thanh Hàn ngẩn ra.

Nàng đương nhiên biết rõ công dụng của Long huyết châu.

Nói cách khác.

Nàng biết Khiếu Thiên vương lệnh nàng đến kinh thành chấp hành nhiệm vụ lần này.

Nhưng nàng vẫn không rõ.

Vì sao chủ thượng phải đưa Long huyết châu cho Vô Tình.

Vì sao Vô Tình lại vì một câu nói của Phương Ứng Khán.

Mà phản ứng mạnh như vậy.

12. Tuý lưu hà

Vô Tình không ngờ rằng.

Phương Ứng Khán lại nói ra câu nói kia.

Y nghĩ.

Ngày hôm nay đi Thần Thông Hầu phủ.

Là sai lầm lớn nhất trong đời mà mình phạm phải.

Thậm chí.

So với sai lầm mà y mắc phải ba ngày trước còn nghiêm trọng hơn.

Y trúng độc.

Mỗi ngày vào lúc hoàng hôn là phát tác.

Đến nay đã ba ngày.

Thông minh uyên bác như Gia Cát Chính Ngã mà cũng không biết nguồn gốc của loại độc này.

Chỉ có thể khẳng định được ba điều:

Thứ nhất, đây là độc.

Không phải cổ.

Thứ hai, loại độc này.

Giấu trong Long huyết châu.

Thứ ba, loại độc này.

Chuyên dùng để đối phó Vô Tình.

Ở Thần Hầu phủ, có rất nhiều người đã từng tiếp xúc với Long huyết châu.

Gia Cát tiên sinh, ba Kiếm Đồng…

Ngay cả Thích Thiếu Thương cũng từng cầm nó.

Thế nhưng những người khác hoàn toàn không có việc gì.

Người trúng độc.

Chỉ có Vô Tình.

Lời này nói ra quả thật có chút buồn cười.

Đường đường là người đứng đầu Tứ Đại Danh Bộ.

Là Vô Tình công tử danh chấn thiên hạ.

Vậy mà cũng sẽ trúng độc!

Hơn nữa bởi vì khinh địch mà trúng độc!

Thật ra việc này cũng không buồn cười chút nào.

Thế gian vạn vật luôn có tương sinh tương khắc.

Luôn luôn là quy tắc đã định.

Có câu là “Người thông minh suy nghĩ nghìn điều, tất cũng có lúc bỏ sót.”

Dù sao Vô Tình cũng không phải là thần.

Y cũng có nhược điểm.

Y biết Nhạc Trầm Ngư chính là Thuỷ Thanh Hàn.

Cũng biết Long huyết châu là do Thuỷ Thanh Hàn phái người đưa tới.

Càng biết Thuỷ Thanh Hàn kia đang ở Thần Thông Hầu phủ.

Người nọ.

Hẳn là đã liên kết với Phương Ứng Khán.

Nếu như một ngày thành sự.

Thế lực của bọn hắn sẽ thật đáng sợ.

Đủ để thiên hạ phải điên đảo.

Cho nên y tới Thần Thông Hầu phủ.

Nghĩ rằng dù không thể giải độc.

Ít nhất cũng có thể tìm ra một vài manh mối.

Nhưng mà y không ngờ.

Phương Ứng Khán lại có thể vô lễ như thế.

Thật là vô lại!

Một người dù thông minh đến đâu nếu rơi vào tình huống xấu hổ như vậy cũng rất khó xử lý.

Mà nhạy cảm, tinh tế, yếu đuối như Vô Tình lại càng như vậy.

Thế nhưng.

Ngẫm lại tình hình lúc đó.

Nếu có người thứ ba nghe được.

E rằng sẽ đứng về phía Phương tiểu hầu gia.

Bởi vì hắn chẳng qua chỉ nói có một câu:

Không cần tìm Thuỷ Thanh Hàn, ta có thể giúp ngươi.

***

Giang Nam.

Lá phong đỏ như lửa.

Sương mù nhuộm đẫm.

Ráng chiều như say.

Một mình uống rượu.

Nhiệm vụ của Thuỷ Thanh Hàn hoàn thành rất thuận lợi.

Tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay của mình.

Hiện tại.

Thần Hầu phủ.

Nhất định là vô cùng rối loạn.

Ngay cả Gia Cát Chính Ngã.

Nhất định cũng sẽ không biết nguồn gốc loại độc kia.

Vô Tình.

Thành Nhai Dư.

Nghĩ đến người nọ lúc này hẳn là đang “hưởng thụ” lễ vật do mình đặc biệt chuẩn bị.

Thanh niên áo trắng nở nụ cười.

Bề ngoài của hắn rất tuấn tú.

Nhưng nụ cười của hắn lại vô cùng tàn khốc.

Lợi dụng Long huyết châu tu luyện nhiều năm như vậy.

Trong thiên hạ không có ai hiểu rõ đặc tính của hạt châu này hơn hắn.

Đối với người tu luyện nội công, nó có công hiệu kỳ diệu.

Mà đối với người bình thường không biết võ công nó chỉ như một hạt châu bình thường.

Những ai hiểu biết Long huyết châu đại khái sẽ biết điều này.

Long châu gặp máu, có thể sinh ra độc giết sạch quỷ, thần, tiên.

Nói cách khác.

Chất độc của Long huyết châu.

Phải có máu mới được.

Hơn nữa.

Đó là độc “Kiến huyết phong hầu”.

Người trúng độc.

Dù là thần tiên cũng khó cứu.

Nhưng nếu không gặp máu.

Nó chỉ là một hạt châu bình thường mà thôi.

Có thể tuỳ ý sử dụng.

Có cách nào khiến cho Long châu không gặp máu mà sinh độc hay không?

Người khác không thể.

Nhưng hắn có thể.

Bởi vì hắn là Địch Thiên Trùng.

Trước khi Thuỷ Thanh Hàn đi.

Hắn đã tôi luyện Long huyết châu.

Khiến cho nó thay đổi một chút.

Đối với hầu hết tất cả mọi người mà nói.

Nó hoàn toàn không có thay đổi gì.

Ngoại trừ.

Người luyện qua “Phá khí thần công”.

Vô Tình đã luyện qua “Phá khí thần công”.

Mà bởi vì “Phá khí thần công” không phải nội công.

Chỉ là một môn công phu có thể kích phát tiềm lực bên trong cơ thể con người.

Hiện nay người tu tập qua môn công phu này.

Ngoại trừ sư phụ của Vương Tiểu Thạch là Thiên Y cư sĩ.

Cũng chỉ có Vô Tình.

Thế nhưng việc này quan hệ gì với Long huyết châu?

Có quan hệ.

Hơn nữa quan hệ rất sâu.

Bởi vì Long châu đã trải qua sự tôi luyện của Địch Thiên Trùng,

Nếu người tu tập “Phá khí thần công”.

Một khi tiếp xúc với Long huyết châu.

Dù cho chỉ cầm trong tay.

Cũng sẽ lập tức trúng độc.

Lúc độc này phát tác.

Khiến cho người trúng độc bị lửa dục thiêu đốt.

Nó thúc giục dục vọng nguyên thuỷ nhất ở sâu bên trong nội tâm của mỗi người.

Mà đáng sợ hơn chính là.

Nó khiến cho người trúng độc tay chân mềm nhũn, không thể cử động, không cách nào tự giải quyết.

Mà bởi vì… loại độc này chỉ phát tác vào lúc hoàng hôn mỗi ngày.

Cho nên.

Hắn đặt cho loại độc này một cái tên rất thơ, rất êm tai:

Tuý lưu hà.

4 comment:

Trả lời
nadung37 nói...
lúc 01:29 11 tháng 4, 2011

Lần đầu của tỉ tỉ đã như thế mà bay đi. Anh Khán vô lại, em thật yêu anh!

Trả lời
tieu muoi muoi nói...
lúc 16:10 16 tháng 4, 2011

Choi oi,sao ma no....wa zay ta,Khan nhi ah a dung la ko biet kiem che nha,chi chi len tren 2 a nay ay ay o dau zay nang,hok le o ngoai duong ha,tai ta doc khuc tren thay co cau ghi la "duong nhu han da quen mat day la dau duong thanh Bien Luong". Tuong tuong xit mau mui,tam biet nang ta di truyen mau day

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 18:52 17 tháng 4, 2011

Ờ... ai xui xẻo nhìn thấy thì anh Khán cho một cái Huyết Hà Thần Chỉ là xong mừ... ảnh đâu cần quan tâm ở đâu

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 03:03 13 tháng 9, 2011

ối anh ơi là anh ơi, em mất máu nặng rồi
anh thật ko biết thương hương tiếc ngọc là gì
Tình nhi, sao anh lại nói ra câu đó, câu đó là câu tieeud Hầu gia thích nghe nhất đó

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)