(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q1 - C7,8,9

Niên thiếu cớ gì chẳng phong lưu


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan
Dịch thơ: Phi Thiên
.:Mục lục:.

7. Bất Thắng Hàn.

Giữa năm Tuyên Hoà thứ ba.

Vùng Trung Nguyên xảy ra một biến cố chấn động cả nước.

Biến cố này phát sinh rồi kết thúc, đã thay đổi rất lớn đến sự phân bố của các thế lực giang hồ, võ lâm, thậm chí là triều đình.

Phạm vi ảnh hưởng to lớn, liên luỵ đến rất nhiều nhân vật, có thể nói là xưa nay chưa từng có.

Trong sự biến này, quần hùng một đường ngược dòng đón gió thấu hàn mà lên, trải qua vô số biến cố và kiếp số mới rửa sạch trầm oan.

Cuối cùng, chấm dứt bên bờ sông Dịch Thuỷ giá lạnh.

Vì vậy, người đời gọi sự kiện này là “Nghịch thuỷ hàn”.

Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều, Thiết Thủ, Hoàng Kim Lân, Đường Khẳng, Lôi Quyển, Trầm Biên Nhi, Tức Hồng Lệ, Đường Vãn Từ, Phó Vãn Tình, Hách Liên Xuân Thuỷ, Cao Kê Huyết, Vưu Tri Vị, Lưu Độc Phong, Vô Tình, Cửu U Thần Quân, Ân Thừa Phong, Văn Trương…

Trong số bọn họ, có người vì vậy mà bị thương, có người vì vậy mà thương tâm, cũng có người vì vậy mà chết…

Phảng phất, trong u ám như có một đôi tay vô hình, đem vận mệnh của những người suốt đời không có mảy may liên quan cột chặt vào với nhau.

Nước sông cuồn cuộn.

Gió sông lạnh lẽo.

***

Mấy ngày trước.

Theo như thuộc hạ hồi báo.

Liên Vân trại xảy ra nội chiến.

“Cửu Hiện  Thần Long” Thích Thiếu Thương cụt tay bỏ trốn.

Nghe được tin tức này.

Phương tiểu hầu gia nở nụ cười.

Phó Tông Thư giăng lưới một năm, cũng đã đến lúc thu hoạch.

Cái gì mà Liên Vân trại, Huỷ Nặc thành.

Hắn quan tâm.

Chỉ là địa vị của “Hữu Kiều tập đoàn”ở kinh thành, trong chốn võ lâm.

Nói cho cùng.

Cố Tích Triều mưu hại Thích Thiếu Thương là vì công danh phú quý.

Phó Tông Thư phái Cố Tích Triều đi là vì nịnh bợ Sái Kinh.

Sái Kinh muốn tìm lại chứng cứ kia là vì muốn uy hiếp thiên tử thao túng chư hầu.

Nghĩ tới đây.

Hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Sái Kinh?

Lão thất phu đó.

Tính toán cũng giỏi lắm.

Thế nhưng ván cờ chỉ vừa mới bắt đầu.

Hươu chết về tay ai, còn chưa biết được.

Khi đó.

Hắn đang đứng trên toà lầu cao nhất của Thần Thông Hầu phủ.

Chỗ cao không khỏi rét lạnh.

Tên toà lầu, gọi là “Bất Thắng Hàn”.

Phương Ứng Khán lúc này, đã sớm có được sự giúp đỡ của Mễ công công trong cung đình, thành lập “Hữu Kiều tập đoàn”.

Xa xa.

Xanh, đỏ, vàng, trắng, bốn lầu một tháp đứng sừng sững dưới ánh trời chiều.

Mấy ngày trước, hắn vừa gặp qua chủ nhân của lầu tháp kia, Tô Mộng Chẩm.

Thế lực của “Hữu Kiều tập đoàn” mặc dù trải rộng khắp kinh thành, nhưng còn chưa đến lúc trở mặt với những thế lực võ lâm như Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phần Bán đường.

Ít nhất.

Hiện tại không được.

Mấy năm qua khổ tâm gầy dựng.

Chu toàn với hoàng thân quý tộc và quyền thần vương công.

Hắn, đã không còn là thiếu niên ngây thơ của ngày xưa.

Ví dụ như sự việc lần này.

Bên ngoài có mật thám của “Hữu Kiều tập đoàn” phân bố khắp nơi.

Trong có Mễ Thương Khung ở trong cung lo liệu mọi thứ.

Cho dù là gió thổi cỏ lay.

Cũng đều đúng lúc biết được.

Cho nên.

Lúc đám người Vô Tình đang trên đường quay về, Phương Ứng Khán đã biết Lưu Độc Phong chết, Vô Tình trọng thương.

Cho nên.

Hắn đã thấy Văn Trương dùng Kiếm Đồng uy hiếp Vô Tình.

Đồng thời hắn cũng nhìn ra, những chiếc ống trong tay Văn Trương chính là vũ khí cực kỳ lợi hại: “Sát thủ giản”.

Vô Tình không thể phóng ám khí.

Trong nháy mắt.

Phương Ứng Khán đã định ra tay.

Giết Văn Trương.

Thế nhưng.

Cuối cùng hắn không làm vậy.

Hắn là Phương Ứng Khán.

Thần Thông hầu.

Phương Ứng Khán.

Tất cả những gì hắn làm.

Đều phải vì “Hữu Kiều tập đoàn” mà dự tính.

Vì Thần Thông Hầu phủ mà dự tính.

Vì chính mình mà dự tính.

Lúc này giết Văn Trương, không thể nghi ngờ sẽ phải kết thù kết oán với bè đảng Sái Kinh, Phó Tông Thư.

Cho dù có cẩn thận.

Cũng khó tránh khỏi sót lại chút manh mối.

Mình vẫn, ít nhất là ở bề ngoài, biểu hiện dựa vào Sái Kinh.

Nếu như.

Ở sau lưng lão trở mặt.

Mình liệu có thể, có chắc nắm được thế cục tương lai hay không?


Phương Ứng Khán đã không ra tay.

Hắn đã không cần phải ra tay.

Bởi vì Văn Trương đã phóng ra ám khí.

“Cửu thiên thập địa, thập cửu thần châm”!

Nghe đồn rằng, đám châm này có uy lực “kinh thiên địa, khốc quỷ thần”.

Vậy Vô Tình?

Vô Tình đương nhiên không chết.

Bởi vì ám khí của Văn Trương đã bắn về hướng Lôi Quyển.

Lôi Quyển đột nhiên xuất hiện.

Trước mười sau chín, mười chín cây kim châm vô hình vô sắc gần như trong suốt, bắn vào mười chín tử huyệt của Lôi Quyển.

Châm phóng từ phía trước, nhưng có vài cây châm cũng đã không tiếng động đánh úp về phía sau Lôi Quyển.

Bỗng nhiên cả người Lôi Quyển đều lui vào trong áo lông cừu.

Mười chín cây châm, toàn bộ bắn vào áo lông.

Lôi Quyển từ trong áo lông lăn ra, một chỉ đánh vào giữa hậu tâm Văn Trương.

Cục diện đảo ngược.

Nguy cơ đã qua.

Phương Ứng Khán rời đi.

Hắn đã không cần phải nán lại chỗ này.

Trước khi đi.

Hắn nhìn về phía Lôi Quyển đang ôm Vô Tình trong lòng.

Nửa phần oán phẫn, nửa phần ghen tị.

Phương tiểu hầu gia lại không biết.

Ngay lúc hắn vừa xoay người rời đi.

Vô Tình đột nhiên liếc về hướng hắn đã ẩn thân.

Liếc mắt thật lâu.

***

Cố Tích Triều bắt đầu kế hoạch “Sát vô xá” không lâu sau, vẫn có một người bởi vì nghe tin Thích Thiếu Thương bị nạn mà chạy tới Liên Vân trại cứu viện.

Người nọ là người quen cũ của Thích Thiếu Thương.

Hắn là Vương Tiểu Thạch.

Nhưng không ngờ.

Hắn đã đến muộn.

Liên Vân trại đã cảnh còn người mất.

Thích Thiếu Thương bị thương bỏ trốn, hành tung bí ẩn, bày bố nghi trận, ám độ trần thương.

Vì vậy, Vương Tiểu Thạch không cách nào gặp được Thích Thiếu Thương, không thể đúng lúc vươn tay hỗ trợ.

Lúc đó gió thổi cỏ lay, phong thanh hạc lệ.

Quan binh bao vây đuổi bắt, truy sát đám người Thích Thiếu Thương.

Vương Tiểu Thạch đành phải tạm thời rời khỏi Liên Vân trại.

Nhưng hắn cũng không về nhà.

Hắn vốn là vì giúp đỡ bằng hữu mới rời nhà.

Hôm nay đã không giúp được.

Không bằng đã đến giang hồ liền xông vào một lần.

Chu du giang hồ.

Bốn biển là nhà.

Vì ngưỡng mộ danh Hoàng Hạc lâu mà hắn đến Hồ Bắc.

Ở đây.

Có thể nói là bước ngoặt suốt đời của hắn.

Hắn gặp Bạch Sầu Phi.

Cùng với Ôn Nhu, Lôi Thuần.

Bọn họ dong thuyền trên sông.

Thẳng hướng kinh thành.

8. Lá rơi biết thu.

Gió vàng vi vút,

Lớp lớp ngô đồng trút,

Nhấp chén rượu cay đà lướt khướt,

Tựa gối cửa song ngủ suốt.

Tử vi dâm bụt hoa tàn,

Tà dương rọi chiếu lan can,

Vừa lúc én đôi về tổ,

Đêm qua màn bạc se hàn.(1)

Cuối mùa thu.

Tiểu lâu Thần Hầu phủ.

Cúc đưa hương, bách hoa tàn.

Thiết Thủ rời khỏi Thần Hầu phủ đã hơn hai tháng.

“Thần Long bộ đầu” Thích Thiếu Thương đã quen dần với cuộc sống sinh hoạt của một bộ khoái.

Nhưng mà.

Chủ nhân của Tiểu lâu vẫn chưa thoát khỏi bóng ma cái chết của Kim Kiếm.

Y vốn là một người rất đa tình.

Dù rằng biệt hiệu của y là Vô Tình.

Ba Kiếm Đồng còn lại càng thương tâm, khổ sở.

Bọn họ và Kim Kiếm tình như ruột thịt.

Nhưng mà người chết đã chết.

Bọn họ càng lo lắng cho công tử.

Trận Nghịch Thuỷ Hàn, ngoại thương của công tử mặc dù nặng, nhưng nội thương lại càng nghiêm trọng hơn, bởi vì đau lòng cái chết của Lâm Yêu Đức, thân thể ngày càng sa sút.

Bọn họ thậm chí cũng nhìn ra ưu tư trong mắt Gia Cát Thần Hầu.

Lo lắng vô cùng.

Từ trên xuống dưới Thần Hầu phủ, mọi người đều vì Vô Tình mà ưu tâm không dứt.

Lúc này.

Lại có người đến cửa tặng lễ vật.

Là người nào?

Không phải ngày tết cũng không phải ngày lễ.

Lại ngay lúc này mà tặng lễ?

Tặng.

Lại là cái gì?

“Thật không biết chọn lúc.”

Hà Phạm vừa lầm bầm nhận lấy hộp gỗ từ tay người gác cổng, vừa lật trái lật phải nhìn thật tỉ mỉ.

“Người tới không nói gì sao?”

Vô Tình hỏi như vậy.

Hà Phạm gãi đầu, “Nghe người gác cổng nói, người nọ nói là cố nhân của công tử, cách biệt đã lâu, đặc biệt tặng lễ vật này, biểu đạt chút lòng thành, còn nói công tử nhìn thấy lễ vật sẽ biết.”

Vô Tình không hề hỏi người tặng lễ dáng vẻ như thế nào.

Dù sao cũng chỉ là chân chạy vặt thay người, hỏi vô ích.

Hộp được làm từ loại gỗ tử đàn thượng hạng, khắc trời khắc mây, điêu khắc vô cùng tinh xảo, chỉ cái hộp thôi, giá trị đã xa xỉ.

Quả nhiên là phong cách của hắn,

Vô Tình nghĩ.

Y đang muốn mở hộp gỗ.

Hà Phạm đứng một bên lại nói: “Công tử, liệu có cạm bẫy gì hay không?”

Vô Tình giương mắt.

Mắt của y rất đẹp.

Rất sáng.

Đen trắng phân minh.

Giống như ánh sao lộng lẫy.

Phảng phất mang theo ý cười.

Khiến cho cả người y thoạt nhìn chẳng phải lạnh, chẳng phải ngạo, cũng chẳng phải vô tình nữa.

Y cười nói với Hà Phạm.

“Không sao.”

Vì vậy.

Y mở hộp.

Trong hộp không có vật gì khác.

Chỉ có một hạt châu.

Đỏ thẫm như máu.

***

Nửa tháng trước.

Khởi nghĩa của Ma Ni giáo ở Giang Nam bị dập tắt.

Phương Tịch bại binh tự sát.

Tàn đảng phân tán khắp nơi.

Đám người Đồng Quán tìm khắp Mục châu, Thanh khê, Vạn Niên trấn, Động Nguyên thôn, nhưng không có kết quả gì.

Vốn là.

Hoàng đế Huy Tông thích hoa thạch trúc.

Nên lập “Tô Hàng Ứng Phụng cục” ở GiangNam.

Phái người đến các nơi vùng đông nam, vơ vét cây hoa thạch trúc và kỳ trân dị bảo trong dân gian.

Lại sử dụng thuyền lớn vận chuyển về Biện kinh, cứ mười thuyền lập thành một đội, gọi là “Hoa thạch cương”.

Quân đội Phương Tịch tổng cộng đã chiếm sáu châu năm mươi hai thuyền, uy vọng chấn động nửa vùng đông nam.

Đương nhiên.

Năm mươi hai thuyền và sáu châu đó, cùng với Hoa thạch cương chưa kịp chở đi, đều rơi vào tay Phương Tịch.

Hơn nữa Ma Ni giáo đã trải qua nhiều thời kỳ, nghe đồn rằng có nhiều kỳ trân dị bảo.

Cho dù Đồng Quán của cải vô cùng, quyền thế ngập trời cũng không khỏi ghé mắt.

Cứ cho rằng lương thực đã bị ăn sạch trong chiến tranh, nhưng còn trân bảo đâu? Vàng bạc đâu?

Lẽ nào lại biến mất vào hư không sao?

Vốn luôn là một con cáo già, Xu Mật sử – đại tướng quân – Đồng Quán Đồng đại nhân, lúc này, kinh ngạc nhìn hang động rỗng tuếch.

Lá cây rơi xuống trên vai lão.

Thế nhưng lão vẫn không hề hay biết.

Lúc này.

Đã qua Trung thu.

Có người đoán rằng, kho báu này đã được dời đi trước khi Phương Tịch tự sát.

Nhưng dời đi đâu?

Là ai đã tiếp quản, hay nên nói là thu nhận?

Ngay cả điều quan trọng nhất là cuối cùng ai đã bán đứng Phương Tịch cũng không biết.

Không ai biết.

9. Long huyết châu.

Gần nhất.

Trên giang hồ.

Vẫn lưu truyền một câu nói,

“Muốn giết Tô Mộng Chẩm, trước diệt Bạch Sầu Phi.”

Không ai biết.

Không.

Phải nói là rất ít người biết.

Người khởi xướng những lời này.

Thật ra là nàng.

Nghĩ đến đây, khoé môi nàng không khỏi gợi lên một nụ cười.

Khiến cho nàng càng nhìn càng đẹp hơn, càng tinh khiết hơn.

Nàng là Lôi Thuần.

Người ta khi đã trưởng thành.

Thường thường thích hồi tưởng một ít chuyện tình thời còn bé.

Nàng từ nhỏ đã có được thứ tốt nhất.

Y phục, đồ chơi, trang sức, châu báu…

Tất cả những thứ nàng sở hữu đều như thế…

Bao gồm cả… gã.

Khi đó cảm giác của nàng đối với gã là.

Gã thật rất giống một người.

Thế nhưng.

Nàng biết.

Trong mắt người nọ, trong ngực người nọ, căn bản không có mình tồn tại.

Có lẽ là bởi vì.

Từ trước khi gặp mình.

Đã có người chiếm trọn trái tim hắn.

Chỉ là.

Có lẽ ngay cả hắn cũng không biết.

Khi đó mê luyến của hắn đối với mình.

Sợ rằng chỉ là, vẫn là, đang đi tìm cái bóng của người kia.

Cho nên nàng cự tuyệt hắn.

Bởi vì nàng biết.

Mặc dù ngực hắn không có nàng.

Thế nhưng.

Cự tuyệt của nàng.

Vẫn sẽ trở thành vết thương nặng nhất trong lòng hắn.

Kiêu ngạo như hắn.

Tự mãn như hắn.

Tất nhiên không thể chịu được cự tuyệt như vậy, tổn thương như vậy.

E rằng.

Sẽ không thể gượng dậy nổi.

Thế nhưng xem tình hình bây giờ.

Không phải như vậy.

Hắn không những không bị thất tình phá huỷ.

Trái lại còn rực rỡ như mặt trời ban trưa.

Con người này.

Thật đúng là một nhân vật.

Nàng nghĩ như thế.

Nhưng đáng tiếc.

Hắn và nàng.

Cuộc đời này sẽ không có bất luận điểm nào chung.

Có lẽ nên nói.

Thật ra.

Hắn và nàng là cùng một loại người.

Nếu như không thể chiếm được thứ tốt nhất.

Thà rằng không cần.

Thà rằng huỷ diệt.

***

Tục truyền rằng.

Long huyết châu là bảo vật chí tôn của Ma Ni giáo.

Là một bảo vật độc nhất vô nhị có công hiệu đặc biệt đối với người luyện võ.

“Bác cổ chí” có viết: “Nếu đem châu này ngậm vào miệng, dung nạp hơi thở, dùng pháp thuật tu hành hỗ trợ, lập tức có thể nhìn thấy thiên đạo; nếu gặp máu, độc của nó lại có thể giết sạch ba đạo Thần Quỷ Tiên, có thể nói vạn năm khó cầu.”

Thế nhưng.

Vô Tình không thể tập võ.

Long huyết châu đối với y mà nói.

Lại có ích lợi gì?

Người tặng hạt châu này cho y.

Lại có mục đích gì?


Thần Hầu phủ.

Gia Cát Chính Ngã nhìn viên Long huyết châu trước mặt.

Nhíu mày.

Nhưng không nói gì.

Vô Tình ngồi đối diện với lão.

Một lát.

Gia Cát đặt câu hỏi:

“Là hắn?”

Vô Tình gật đầu:

“Là hắn.”

“Sao con biết chắc là hắn?”

“Bởi vì con rất hiểu hắn.”

“…Con vẫn không quên được chuyện năm xưa sao…”

“Nhai Dư… Không thể quên…”

Gia Cát thở dài.

“Năm xưa… Là ta trách lầm con… Cũng là… Nhìn lầm hắn…”

Vô Tình đột nhiên nói:

“Thế thúc đừng tự trách, sở dĩ Nhai Dư không thể quên, là bởi vì không dám quên.”

“Về phần Thiên Trùng…”

Vừa nghe đến tên này,

Sắc mặt Gia Cát buồn bã.

Vô Tình âm thầm thở dài.

Nhưng vẫn nói: “Nỗi khổ tâm của thế thúc đối với hắn, một ngày nào đó nhất định hắn sẽ hiểu.”

Lúc y nói lời này.

Giọng nói nhẹ nhàng.

Ánh mắt trong suốt.

Rất nhẹ.

Nhẹ như lông vũ bay.

Rất trong.

Trong như u mộng.

Đêm thu.

Một già một trẻ.

Một đèn hai chung.

Ngồi yên đối diện.

Nghe ngoài cửa sổ gió lùa qua tán cây.

Cùng nghĩ đến một người.

 ===================
(1) Đoạn thơ trên là bài “Thanh bình nhạc” của Án Thù. Bản dịch thơ sử dụng trong bài là của Phi Thiên huynh, cảm ơn huynh đã giúp đỡ :”>


2 comment:

Trả lời
tieu muoi muoi nói...
lúc 15:35 16 tháng 4, 2011

Ay da ay da,to mo ko biet Khan nhi noi cai ry voi Tinh nhi vay ta >//<. Suy nghi suy nghi,suy nghi ko ra di ngu ngay mai suy nghi tiep

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 02:46 13 tháng 9, 2011

hô hô
Khán ca, ta tò mò quá
tuy ta đã đọ rồi mà sao vẫn hồi hộp thế này
Tình nhi thiệt là, sắc mặt anh biến đổi thật đáng yêu nha

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)