(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q1 - C4,5,6

Niên thiếu cớ gì chẳng phong lưu?


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

4. Bóng trích tiên.

Không ai sinh ra đã là anh hùng hoặc kiêu hùng.

Khi còn bé, Phương Ứng Khán tâm cao khí ngạo.

Hắn tư chất thông minh, ngộ tính cực cao, vợ chồng Phương Cự hiệp vô cùng yêu thương hắn.

Cho nên, hắn luôn luôn được nuông chiều từ bé, có thể nói là nhận được nghìn sủng vạn ái vào một thân.

Bởi vì hắn tuấn mỹ và kiêu ngạo, khiến cho không ít nữ tử cùng trang lứa đều sinh lòng ngưỡng mộ.

Mà tài hoa và khí chất của hắn, lại càng khiến cho không ít hiệp nữ trên giang hồ vì vậy mà khuynh tâm.

Hắn khi đó mặc dù chỉ là một thiếu niên ngây ngô, nhưng cũng không hề động dung vì những nữ tử như vậy.

Cho đến có một lần, Phương Cự Hiệp đi kinh thành, Phương phu nhân bởi vì luôn luôn dung túng cưng chiều hắn, nên đã để hắn ra ngoài du ngoạn.

Khi đó…

Hắn gặp một nữ tử.

Chính xác mà nói, là một nữ hài.

Đôi mắt của nữ hài, rất trong suốt, phảng phất như hắn từng nhìn thấy trong mơ, rất quen thuộc…

Lập tức cảm giác tiếp theo của hắn chính là: nàng và nghĩa mẫu giống nhau!

Mặc dù nàng khi đó chỉ là một tiểu cô nương, nhưng loại khí chất so với sương còn đẹp, so với tuyết còn trong, như hương mai lẫn trong sương, phong lưu thắng tuyết, hầu như khiến Phương Ứng Khán khuynh đảo.

Đáng tiếc, lần đầu tiên luyến ái của hắn, không có thành công.

Nữ hài kia dường như chuyện gì cũng nghe theo hắn, thế nhưng bỗng nhiên uyển chuyển cự tuyệt hắn.

Cự tuyệt hắn rất nhẹ nhàng, tuyệt đối không làm tổn thương hắn.

Lý do là, nàng đã sớm có hôn ước.

Phương Ứng Khán có vẻ như hoàn toàn không bị tổn thương.

Nhưng sự thật là thương tâm và thất bại khiến hắn đã từng một lần nghĩ đến cái chết.

Bởi vì hắn thấy tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình đều đã bị chà đạp.

Người như hắn cho tới bây giờ hễ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sao lại có thể bị người cự tuyệt?

Nhưng mà hắn lúc này còn chưa biết nguyên nhân thật sự khiến mình bị cự tuyệt.

Bởi vì ngay cả nữ hài tử kia cũng không biết.

Vì sao lại cự tuyệt một người như hắn?

Hay là bởi vì nàng nghĩ, ánh mắt hắn nhìn nàng, giống như là đang xuyên qua nàng nhìn một người khác?

Người này, có phải như lời hắn nói, rất giống nghĩa mẫu Hạ Vãn Y của hắn?

Hay là…

…….

Đã trải qua một lần bị ái tình đả kích, Phương Ứng Khán vào kinh, dưới sự giúp đỡ của nghĩa mẫu, chủ quản Thần Thông Hầu phủ.

Dụng ý của Phương phu nhân đơn giản chỉ là mong muốn hắn đem tâm trí chuyên chú vào sự nghiệp, mà quên đi tình sầu ái toả.

Đương nhiên, nếu như huệ chất lan tâm như Hạ Vãn Y có thể biết được ái tử của mình vài năm sau này, sẽ mang đến cho kinh sư, cho võ lâm, cho thiên hạ tai hoạ gì, chắc hẳn, vô luận như thế nào, nàng cũng sẽ không để Phương Ứng Khán vào kinh.

Sau khi vào kinh.

Hắn gặp được y tại Tam Điểm đường, có lúc cũng theo Gia Cát tiên sinh ra vào vườn thượng uyển hoàng cung.

Khi đó, Phương Ứng Khán bởi vì võ công trác tuyệt mà cùng với thiếu niên Thiết Thủ song song trở thành nhân tài cao thủ mới của cung đình: “Ban Thiết Thủ, Đoạn Huyết Hà”…

Mà khi đó, Thành Nhai Dư đã mất đi khả năng đứng thẳng, đã trải qua nhiều chuyện mà lẽ ra tuổi của y không nên trải qua, thậm chí đã nhìn thấu thế gian tang thương. Đã vô tình.

Thành Nhai Dư vô tình.

Vô Tình vô tình.

Bọn họ gặp nhau trong cung lần đầu tiên.

Y dùng ánh mắt băng lãnh nhìn hắn một cái.

Ánh mắt vẫn trong suốt như trước, chỉ là ngây thơ rực rỡ của năm đó, đã không còn sót lại chút gì.

Hắn từng lặng lẽ lẻn vào Tam Điểm đường.

Mục đích, chỉ là muốn cùng y, đơn độc gặp một lần, chỉ là muốn nghe y nói mấy câu.

Kết quả, hắn nhìn thấy, chính là nàng đưa cho y củ sen và quả long đảm, hắn nghe được, chính là tiếng tiêu của y hoà cùng nàng…

Từ đó, Phương Ứng Khán quả nhiên dốc toàn tâm toàn lực gây dựng sự nghiệp, không hề do dự, cuối cùng trở thành “Phiên thủ vi vân phúc thủ vũ, đàm tiếu tụ thủ kiếm tiếu huyết” Thần Thông hầu.

Hắn nghĩ tâm của mình đã trống rỗng hơn phân nửa, lại bị một ít xa lạ gì đó len vào.

Mười ba tuổi năm ấy, hắn mất đi rất nhiều, nhưng cũng chiếm được rất nhiều.

5. Vô Địch mất.

Vô Tình biết Hình bộ đã phái Truy Mệnh đi bắt Vô Địch công tử.

Vô Tình thậm chí biết kẻ đứng sau màn thao túng Hình bộ chính là Sái Kinh.

Y rất muốn báo cho Truy Mệnh, không thể đi.

Chí ít cho đến khi thế thúc trở về.

Đáng tiếc, mọi việc đã muộn.

Truy Mệnh đã đến Đoạn Hồn cốc.

Vô Tình lực bất tòng tâm…

Lúc Truy Mệnh trở về, cả người đều sa sút chán nản.

Hắn không thể quên dưới ánh trăng, thiếu niên áo trắng nọ cầm trong tay ngọc tiêu, vẻ mặt cô đơn, thổi một khúc “Phá trận tử” tiêu điều.

Không chỉ bởi vì Vô Địch công tử là người đầu tiên từ hơn mười năm nay lấy hai tay nhanh hơn hai chân.

Mà còn bởi vì thái độ của hắn thấy chiêu sát chiêu, gặp nguy không loạn, vĩnh viễn trầm tĩnh ứng biến.

Nhất là.

Thiếu niên kia dường như có một loại khí chất thanh linh, căn bản không thuộc về những kẻ tục tằng nơi trần thế.

Nếu như… Không phải là phần thân dưới của hắn bất ổn, người phải chết hẳn là mình.

Thế nhưng… hắn thực sự đã… đã chết sao?

***

Trước khi Thành gia xảy ra thảm kịch, vợ chồng Thành Đình Điền đã từng tới Tam Điểm đường, đồng thời cũng đã gặp được Địch Thiên Trùng.

Bọn họ đối với hắn rất là thân thiết hiền lành.

Phàm là bất cứ ai, đã từng gặp qua hắn, hầu như đều rất có thiện cảm.

Đối với việc này, Gia Cát tiên sinh cũng rất vui mừng.

Nhưng Địch Thiên Trùng chưa đến Thành gia, cũng chưa từng thấy qua con trai độc nhất của Thành gia.


Ít lâu sau, Gia Cát tiên sinh mang về một đứa trẻ.

Tuổi của đứa trẻ này không chênh lệch lắm so với hắn.

Nhưng hai chân đứa trẻ đã tàn phế.

Địch Thiên Trùng lúc này mới biết, Thành gia gặp thảm hoạ diệt môn, người duy nhất còn sống sót chính là ái tử của vợ chồng Thành Đình Điền: Thành Nhai Dư.

Bởi vì hắn rất thích Thành thúc thúc và Thành thẩm thẩm.

Nên đối với cái chết của bọn họ hắn cảm thấy rất thương tâm, rất đau khổ.

Nhưng mà, ngay từ đầu Địch Thiên Trùng đã không thích Thành Nhai Dư.

Không biết là bởi vì khi nhìn thấy Thành Nhai Dư thì nó đã tàn phế.

Hay là bởi vì Gia Cát tiên sinh đặc biệt quan tâm đứa trẻ này.

Mà cũng có thể là không vì nguyên nhân nào cả.

Dù sao thì không thích cũng là không thích.

Có đôi khi, Địch Thiên Trùng lại dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn Thành Nhai Dư.

Ánh mắt kia, còn mang theo vẻ coi thường.

Hắn lúc đó, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.

Sau đó, lại xảy ra một việc ngoài dự đoán của mọi người.

Một ngày nọ.

Địch Thiên Trùng biết Gia Cát Chính Ngã có ý thu nhận Nhai Dư làm đồ đệ.

Vừa nghĩ đến việc phải trở thành sư huynh đệ với một kẻ tàn phế, Địch Thiên Trùng liền buồn bực không hiểu nổi.

Nghĩ đến Thành Nhai Dư sau này sẽ dính lấy sư phụ, Địch Thiên Trùng lại phiền muộn không gì sánh được.

Vậy thật không xong.

Hắn muốn nói rõ với sư phụ, hắn không muốn đứa trẻ tàn phế này làm sư đệ của mình.

Nói đi liền đi.

Lúc đi ngang qua hoa viên, hắn lại nghe được Đại Thạch Công và Ca Thư Lại Tàn bàn luận.

Tuy rằng khoảng cách khá xa.

Tuy rằng chỉ nghe được vài câu.

Tuy rằng bọn họ phát hiện được hắn lập tức chuyển sang nói chuyện phiếm pha trà.

Nhưng mà mấy câu đối với Địch Thiên Trùng mà nói, không nghi ngờ lại là sét đánh giữa trời quang.

Khiến cho trong lòng hắn, vốn chỉ không thích Thành Nhai Dư, thoáng cái liền trở thành oán hận.

Hắn không có đi tìm Gia Cát tiên sinh.

Mà là trực tiếp đi gặp Thành Nhai Dư.

Lúc Gia Cát tiên sinh chạy tới, chân của Địch Thiên Trùng đã bị thương.

Chính hắn tự thương mình.

Sử dụng kiếm.

May mà Gia Cát tiên sinh chữa trị đúng lúc, cho nên vẫn có thể đi lại.

Thế nhưng, sau này cũng không thể tu luyện công phu phần thân dưới được nữa.

Một tháng sau, Địch Thiên Trùng lặng lẽ rời khỏi Tam Điểm đường.

Từ nay về sau, thành Biện Lương không còn tung tích của hắn.

Không ai biết rốt cuộc hai đứa trẻ đó đã nói với nhau những gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Có người hỏi Thành Nhai Dư chuyện ngày hôm đó, hỏi Địch Thiên Trùng vì sao lại tự làm hại mình, y chỉ lắc đầu, cũng không trả lời.

Ngay cả Gia Cát tiên sinh tự mình hỏi y, y cũng chỉ im lặng.

Vì vậy,

Gia Cát tiên sinh nói với y: “Ngươi hài tử này, thật quá vô tình.”

Ngay cả thế thúc cũng nói như vậy, như vậy… Hay là mình thực sự vô tình?

Y đã nghĩ như vậy.

6. Tuyệt Diệt vương

Mùa đông năm Tuyên Hoà thứ nhất.

“Tuyệt Diệt vương” Sở Tương Ngọc trốn khỏi “Thiết Huyết đại lao” ở Thương Châu.

Tiên đế Triết Tông khi băng hà mới gần hai mươi lăm tuổi, mà lại không có con nối dõi, không thể làm gì khác hơn là chọn một người thừa kế đại vị trong số các huynh đệ của mình.

Lúc bấy giờ trong số các con trai của Tống Thần Tông, người có thể kế thừa ngôi vua có năm vị: Thân vương Triệu Tất, Đoan vương Triệu Cát, Sân vương Triệu Hu, Giản vương Triệu Tự, Mục vương Triệu Ti. Hướng thái hậu công bố di mệnh của Triết Tông, lập Đoan vương Triệu Cát làm Thái tử.

Lúc đó, rất nhiều đại thần trong triều đều cho rằng “Đoan Vương ngả ngớn”, không thích hợp trị vì thiên hạ.

Trong đó.

Thê Lương vương Trưởng Tôn Phi Hồng và Thân vương gặp lần đầu đã thân quen, đối với Triệu Tất có tình nghĩa “đồng sinh cộng tử”. Cho rằng Thân vương rất có chí lớn, kinh luân đầy bụng, có thể chống giặc ngoại xâm, chỉnh đốn dân sinh.

Vốn là lớn nhỏ có trật tự, đại thần Chương Đôn cũng cho rằng lập quân chủ nên lập Thân vương.

Nhưng mà mặt khác.

Đám người Hàn Trung Ngạn, Sở Tương Ngọc lại âm thầm ủng hộ Giản vương.

Giản vương Triệu Tự mặt mũi tuấn tú, tướng mạo oai phong, lại thêm trời sinh tính tình mềm mỏng, thái độ làm người thông minh, biết thời thế dễ khống chế.

Đáng tiếc, bất luận là Thân vương hay Giản vương, cũng không thể lấy lòng Hướng thái hậu, cuối cùng Đoan vương Triệu Cát ung dung lên ngôi.

Thân Vương bỏ mạng, Giản Vương bỏ trốn.

***

Đại Quan năm thứ nhất.

Sái Kinh trở thành tể tướng, được hoàng đế sủng ái, lập ra “Đảng Nhân Bi”.

Lúc này giáo chủ Ma Ni giáo Phương Tịch khởi binh ở Mục Châu, thông đồng với Sở Tương Ngọc, phái ra ba sát thủ hành động độc lập, mưu sát Huy Tông, nhưng thất bại vì Phương Cự Hiệp và Gia Cát tiên sinh cản trở.

Lúc đó.

Gia Cát tiên sinh đã dẹp yên đồng bọn của Sở Tương Ngọc ở kinh sư, hợp lực bắt sát thủ Tiêu Kiếm Tăng.

Phương Cự Hiệp cho rằng giết hoàng đế cũng không đủ để xoay chuyển thời cuộc, ngược lại còn làm tăng thêm khủng hoảng, nên quyết không đồng ý người trong võ lâm nhúng tay vào triều chính, tại lúc chỉ mành treo chuông, chặn giết “Thiên Đạo Vô Thân” Cừu Khôi Khôi, cứu một mạng của Huy Tông.

Huy Tông cảm động và khắc ghi ơn cứu mạng, nên sắc phong Phương Cự Hiệp làm Thần Thông hầu, tuy nhiên họ Phương không màng quyền danh, nhất mực từ chối, khiến cho hầu phủ ban thưởng không người ở, nhà cửa lạnh lẽo.

Cho đến khi Phương Ứng Khán vào kinh.

Sái Kinh có ý định chiêu nạp, tiến cử với Huy Tông, đem tất cả phong thưởng ban cho Phương Cự hiệp chuyển sang Phương Ứng Khán.

Mà Huy Tông cũng có ý mượn sức của Phương Ứng Khán, bảo vệ kinh đô và vùng lân cận, nhất là đối phó với một gã sát thủ còn lại kia.

Tên sát thủ này vẫn ẩn núp trong bóng tối, không giết được Huy Tông thì không cam tâm.

***

Sở Tương Ngọc trốn đi, đã uy hiếp nghiêm trọng đến hoàng đế Triệu Cát.

Hắn phái Thiết Thủ của Tứ Đại Danh Bộ truy tìm.

Trước đến Thương châu.

Tróc nã Sở Tương Ngọc.

Thiết Thủ vừa đến Thương châu, liều gặp lão trại chủ của “Nam trại” là Ngũ Cương Trung, thiếu thành chủ của “Bắc thành” là Chu Bạch Vũ, “Tiên Tử Nữ Hiệp” Bạch Hân Như, bèn xuất phát cùng đám người này, qua Hổ Vĩ khê, đi đến “Liên Vân trại” ở Xích Luyện phong đuổi bắt Sở Tương Ngọc.

Đương nhiên.

Bọn họ gặp phải trại chủ của Liên Vân trại, tức “Cửu Hiện Thần Long” Thích Thiếu Thương cản đường.

Quan hệ của Thích Thiếu Thương và Sở Tương Ngọc không đơn giản.

Lúc Sở Tương Ngọc khởi nghĩa, Thích Thiếu Thương từng kính phụng tôn là chủ công.

Lúc này.

Mặc dù Thích Thiếu Thương biết Sở Tương Ngọc dã tâm bừng bừng, mưu đồ quyền thế, nhưng vẫn giúp gã chạy trốn,

Chặn đánh Thiết Thủ và đám người truy kích Sở Tương Ngọc.

Trận chiến này.

Thiết Thủ dùng mưu trong mười chiêu đánh thắng Thích Thiếu Thương, bức mọi người của “Liên Vân trại” rời đi.

Cuối cùng Sở Tương Ngọc bị mọi người vây công mà chết.

Thiết Thủ và Thích Thiếu Thương trải qua trận chiến này, ngưỡng mộ tài năng, khâm phục lẫn nhau, trở thành tri kỷ.

Bởi vì “Tuyệt Diệt vương” đã chết, bí mật của gã cũng không thể tìm về.

Vợ chồng Thân vương chết bất đắc kỳ tử….

Giản vương Triệu Tự lưu vong….

Hướng thái hậu lâm triều nửa năm thì bệnh chết một cách kỳ lạ…

Đương kim thiên tử tuyệt đối không muốn bí mật này phơi bày trước thiên hạ.

Ai có được bằng chứng, nhất định có thể đoạt ngôi thiên tử khống chế chư hầu!

Sở Tương Ngọc mặc dù đã chết, nhưng vẫn còn Thích Thiếu Thương!

Vì vậy.

Quyền tướng Phó Tông Thư đặc biệt sai nghĩa tử Cố Tích Triều tiếp cận “Liên Vân trại”.

Hy vọng có thể biết được bí mật còn sót lại của cuộc chính biến cung đình năm đó….

 ===================

1 comment:

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 02:22 13 tháng 9, 2011

đọc lại mà vẫn thấy hay quá đi thôi
nàng ơi, ta iu nàng nhìu lắm, cảm tạ nàng nhìu lắm
ta thích nhất Phương Vô a

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)