(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q1 - C31,32,33

Niên thiếu cớ gì chẳng phong lưu


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan
.:Mục lục:.

31. Thấy Huyết hà.

Năm Tuyên Hoà thứ năm.

Chớm xuân năm nay, gió vẫn lớn và tuyết vẫn rất dày.

Đồng thời, mang theo cái rét còn hơn cả mùa đông năm rồi.

Ngày ấy tuyết vừa mới ngưng, đã có sương mù.

Sương mù mang theo mùi máu tanh ẩm ướt, rất lâu cũng không tiêu tan.

Trận chiến ở pháp trường đó, tổn thất thật thảm trọng, trong lịch sử võ lâm tại kinh sư có thể nói là xưa nay chưa từng thấy.

Chết đã chết, trốn đã trốn, thế lực Khai Phong phủ dường như lại đứng trước sự chia cắt mới.

Vô Tình không có tự mình tham dự trận chiến này.

Trận chiến này thật thảm liệt, kiếm khí tung hoành, xá tử vong sinh, Vô Tình cũng cảm động lây.

“Bất Đinh Bất Bát” chết, Chu Tiểu Yêu chết, máu của Thiên Cơ Long Đầu Trương Tam Ba nhuộm đỏ cả một vùng…

Huyết hà.

Máu chảy thành sông.

Máu chảy thành sông liên miên bất tận, mang theo sắc đỏ tanh tưởi, một dòng rực rỡ, đã phải dùng rất nhiều cái chết để đổi lấy.


Giữa tuyết sắc mênh mông.

Một đồ vật cũng rực rỡ vô cùng đang nằm ở nơi đó.

Nó từng là “ám khí” mà Đường Thất Muội đã đỡ giùm gia phụ.

Nó thật ra chỉ là một cái tua kiếm bằng tơ tằm.

Một tua kiếm đỏ rực!

Vô Tình nhặt nó lên.

Y biết tua kiếm này là của ai.

Phảng phất như tận mắt thấy người kia cười, thấy cục diện do một tay hắn khéo đưa đẩy, dẫn đến kết cục không thể vãn hồi.

Vô Tình cảm thấy thật bi ai.

Ở nơi nào đó trong ngực thậm chí âm ỉ đau.

Từ lâu đã nhìn thấu hắn là loại người gì, ôm mục đích gì.

Vậy mà phẫn nộ, oán hận của mình lúc này, vì sao lại sâu sắc như vậy, quyết liệt như vậy?

“Trên đời này rốt cuộc còn có ai là không bị ngươi bán đứng? Không bị ngươi phản bội?”

“Phương Ứng Khán, lòng của ngươi, quá độc ác.”

“Hay là, ngươi căn bản là không có tim?”

Y vung tay.

Ném tua kiếm về phía một hình bóng đỏ thẫm vừa xuất hiện.

Đỏ đến huyễn lệ, đỏ khiến cho người ta chói mắt.

Bóng đỏ cất tiếng nói:

“Ngươi nói sai rồi.”

“Ta vốn, cũng có tim.”

“Chỉ bất quá, rất lâu trước đây, ta trao tim ta cho một người… Mà y, lại nhẫn tâm vứt bỏ.”

Vô Tình nghe những lời này.

Bỗng nhiên cảm thấy mình rất buồn cười.

Đã từng nghĩ rằng, tự hứa rằng, vĩnh viễn không muốn gặp lại người này, vĩnh viễn không muốn nghe đến tên của hắn.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác vi phạm.

Mình đối với hắn, đến tột cùng là hận, hay là còn gì khác?

Cho dù là thân bất do kỷ, nhưng thật ra vẫn có thể làm như không nghe không thấy.

Không phải sao?

Không.

Sai.

Sẽ không.

Y biết.

Mình vĩnh viễn sẽ không trốn tránh đạo nghĩa, trốn tránh trách nhiệm.

Ngay từ đầu, y đã lựa chọn.

Y lựa chọn chính nghĩa.

Lựa chọn thiên hạ thương sinh.

Mà Phương Ứng Khán lựa chọn, lại là một con đường hoàn toàn tương phản với y.

Bọn họ, càng đi càng ngược lại, càng đi càng xa…

Nếu đã là đạo bất đồng, cũng chỉ có thể bất tương vi mưu.

Cho dù là thiên hồi bách chuyển, cũng chỉ có thể đại ái vô tình mà thôi.

Y nghĩ như vậy.

Lúc này.

Phương Ứng Khán bỗng nhiên di chuyển.

Hắn muốn tiếp cận y.

Nhưng mà cử động của hắn đã nằm trong dự liệu của Vô Tình.

Y đem luân y lùi về phía sau, tạo ra hai lằn vết thương thật sâu trên mặt tuyết.

Không biết tuyết có đau hay không?

Khoảng cách giữa bọn họ không đến một trượng.

Khiến cho bọn họ càng thêm thấy rõ đối phương.

Vô Tình vẫn như cũ.

Áo trắng thanh lãnh.

Ánh mắt của y càng lạnh lẽo.

Thứ bị tầng tầng băng tuyết bao phủ, chính là tim y.

Phương Ứng Khán cũng thường xuyên mặc áo trắng.

Mà hôm nay áo trắng đã đổi thành sắc đỏ diễm lệ, lại khiến hắn dù là nói cười rạng rỡ, vẫn tăng thêm một phần sát ý.

Quanh thân Phương Ứng Khán tựa như toả ra một loại khí tức vô cùng cường đại.

“Lời này lại từ miệng ngươi nói ra, Nhai Dư không cảm thấy hơi quá đáng sao?”

“Khiến ta trở nên như thế này, chẳng lẽ không phải là ngươi sao?”

Vô Tình ngồi ngay ngắn.

Ánh mắt sắc bén như đao.

Cách đó không xa.

Phương Ứng Khán đang chờ y trả lời.

32. Sơn tự kinh

Biểu hiện của Phương Ứng Khán.

Khiến Vô Tình phát hiện hắn thật khác với ngày thường.

Ngay từ đầu y đã phát hiện.

Cách ăn mặc của Phương Ứng Khán thay đổi, lời nói cử chỉ khác thường.

Khiến Vô Tình càng cảm nhận sâu sắc, đây là một loại biến hoá phát ra từ nội tâm đối phương.

Thần Thông hầu trước kia ôn hoà hữu lễ lại phong độ hào hoa.

Mà Phương Ứng Khán hôm nay không chỉ lời nói trực tiếp thậm chí còn có phần táo bạo.

Ngoại trừ một lần chủ mưu “ngoài ý muốn” đã lâu kia,

Phương Ứng Khán ở trước mặt Vô Tình vẫn luôn sắm vai một nhân vật thành thật nhiệt tình mang theo một chút ngây thơ trẻ con và tuỳ ý.

Mỗi lần hắn xuất hiện, hoặc là dụ dỗ, hoặc là khiêu khích, có thể đường đột, có thể vô lễ…

Nhưng hắn sẽ không trực tiếp đặt câu hỏi như vậy.

Lẽ nào đây mới thực sự là Phương Ứng Khán? Đây mới là bản chất hắn vẫn cất giấu không muốn người đời biết được?

Hay là, đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Phương tiểu hầu gia luôn luôn khiêm tốn hoà nhã bỗng nhiên trở nên bừa bãi lệ liệt?

Đối với việc này Vô Tình có một loại cảm giác bất an mơ hồ.

Thế cho nên y không trả lời vấn đề Phương Ứng Khán.

Thế cho nên ánh mắt vốn như ánh đao của y, chợt mang theo một chút mông lung.

Nhưng y vẫn nói.

Chỉ có điều, không phải trả lời cho vấn đề kia.

Y căn bản không muốn trả lời vấn đề của Phương Ứng Khán, cho dù làm như vậy nhìn qua giống như đang trốn tránh.

Y chỉ hỏi lại.

Một vấn đề khác:

“Hoàng thượng phái Triệu Lương Tự đi sứ Kim quốc không về, e rằng mật thám thuộc hạ của Tiểu hầu gia đã từ bộ tộc Nữ Chân quay về đến Biện Kinh rồi phải không?”

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Rồi lại long trời lở đất.

Trong nháy mắt.

Vô Tình cảm giác được loại khí tức chung quanh Phương Ứng Khán đột nhiên bành trướng, lan tràn.

Thậm chí y cảm thấy bị áp bức.

Một loại cảm giác áp bức vô cùng quỷ dị.

Trên mặt Phương Ứng Khán hoàn toàn không còn một chút ý cười.

Thay vào đó là sát khí tràn ngập mà trước nay chưa từng thấy.

Hầu như là dữ tợn.

“Làm sao ngươi biết được?”

Trong một khắc.

Trên gương mặt như tuyết ngọc của Phương Ứng Khán xuất hiện vùng kim sắc mờ mờ ở hai bên thái dương, giống như có một nguồn chất lỏng màu vàng kim lưu chuyển bên dưới da thịt, cuộn trào mãnh liệt.

Con ngươi của hắn cũng biến thành màu vàng kim.

Tất cả những điều này.

Đúng như Vô Tình suy đoán.

Y phát ra một tiếng thở dài hầu như không người nghe được.

Một tiếng than nhẹ.

“Thì ra Sơn tự kinh đã thật sự rơi vào tay ngươi.”

“Ngươi nóng lòng đến mức phải đi luyện một quyển kinh thư đã bị bóp méo?”

“Ngươi thực sự đã đợi không nổi nữa?”

Phương Ứng Khán nghe vậy, lập tức ngẩn người.

Trong khoảnh khắc thất thần đó.

Trong mắt hắn, trên mặt hắn, vùng kim sắc đã nhanh chóng biến mất.

Nhất thời.

Thần sắc lại khôi phục như thường.

Sau đó, hắn lại hỏi.

“Rốt cuộc Nhai Dư làm sao mà biết được?”

Tuy rằng trang phục và vẻ ngoài của hắn vẫn không thay đổi, nhưng cái loại kinh diễm sát lệ ban đầu, đã bị khí chất ôn nhu tôn quý tản ra từ bên trong thay thế.

Cảm giác áp bách bức người kia cũng không biết đã tiêu tan từ lúc nào.

Mấu chốt, quả nhiên là “Sơn tự kinh”.

Vết xe đổ của sư thúc, rốt cuộc vẫn không làm ngươi tỉnh ngộ.

Những lời này, Vô Tình chỉ tự nói với mình.

Còn lời mà y nói với Phương Ứng Khán là: “Mọi chuyện ở đây đã xong, tiểu hầu gia hiện tại hẳn là trở lại Hầu phủ, hoặc là đến Tướng phủ của Sái tướng phục mệnh. Ngươi đi rồi còn quay lại, có lẽ là vì muốn tìm thứ này.”

Nói đoạn, tay trái y giương lên, một khối ngọc đỏ như máu kẹp giữa mấy ngón tay, mặt trên mơ hồ có thể thấy được một chữ “Phương”.

Sắc mặt Phương Ứng Khán thay đổi.

Vô Tình lại nói tiếp: “Ta ở trong rừng phát hiện được thi thể thám tử của ngươi, lại tìm được khối huyết ngọc này, chỉ biết ngươi nhất định có thể quay lại.”

“Cho nên Nhai Dư cố ý ở chỗ này chờ ta xuất hiện?”

“Đó là đương nhiên, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta tới đây là để tưởng niệm người chết, hay là đến nhặt cái tua kiếm bị đứt của ngươi?”

Lần này đến phiên Phương Ứng Khán thở dài.

Mình có bao nhiêu lâu không nhìn thấy được Vô Tình bén nhọn sắc sảo như vậy?

Vì sao ở trước mặt mình y luôn vô tình như thế này?

Hắn nghĩ, cảm thấy có chút tổn thương.

Sau đó hắn lại cẩn thận hỏi.

“Không biết Nhai Dư có gì phân phó?”

Vô Tình dường như rất vừa ý với biểu hiện của Phương Ứng Khán.

Y gõ nhẹ lên tay vịn luân y, không biết mỗi một gõ, trái tim của Phương tiểu hầu gia sẽ thót lại một cái:

“Ta chỉ muốn ngươi, cố gắng hết sức, kéo dài thời gian Kim quốc diệt Liêu.”

33. Lòng đều biết.

Nếu như lần đầu tiên Vô Tình nhắc tới “Sơn tự kinh”, Phương Ứng Khán chỉ sửng sốt.

Vậy thì hiện tại Phương tiểu hầu gia chính là hoàn toàn ngẩn người.

Hắn đang suy nghĩ.

Nghĩ một vấn đề.

Vô Tình vừa nói cái gì?

Suy nghĩ của hắn nhanh chóng quay ngược lại.

Nhanh như chớp.

Hắn xác nhận mình không hề nghe lầm.

Cho nên.

Hắn chỉ có thể tiếp tục nghe thêm nữa.

“Trước đây, thánh thượng không để ý đến lời khuyên can của thế thúc và chư vị đại nhân, cố ý ký kết ‘Hải thượng chi minh’ với Kim quốc, ước định cùng nhau chinh phạt nước Liêu.”

“Sau đó, Đồng Quán thống lĩnh hai mươi vạn quân tiến về phương Bắc phạt Liêu, tấn công Yến kinh, tự cho là xuất quân bất ngờ, không ngờ lại bị Liêu quân nghênh chiến, bị đánh cho tan tác, lại bị Liêu quân truy kích tới Lô Câu kiều, hai mươi vạn đại quân hầu như bị diệt sạch.”

“Năm ngoái, Kim chủ xuất binh công phá Yến kinh, vừa lúc Yến vương Gia Luật Thuần chết vì bệnh, Liêu quốc trên dưới vô lực chống lại xâm lược, Thiên Tộ Đế vì trận chiến này mà trốn vào trong núi, bởi vậy, Liêu quốc chỉ còn trên danh nghĩa, thực tế đã suy vong.”

Nói đến đây, Vô Tình ngừng lại một chút.

“Tuy rằng Liêu quốc diệt vong là kết cục đã định, nhưng hiện nay dù sao vẫn còn một hơi tàn. Chỉ cần một ngày Thiên Tộ Đế chưa đầu hàng, Liêu quốc xem như một ngày chưa bị diệt. Cho nên, ta muốn thế lực của ‘Hữu Kiều tập đoàn’ an bài tại vùng Yến Vân hãy ra sức đối phó với Kim quốc, ngăn cản Kim quốc diệt Liêu.”

Nói xong, Vô Tình nhìn vẻ mặt thay đổi không ngừng của Phương Ứng Khán.

“Thế nào? Không đồng ý?”

Phương Ứng Khán đau khổ nói: “Nhai Dư cho rằng ta là thần tiên hay sao? Có thể bất chấp núi sông cách trở khống chế Hoàn Nhan A Cốt Đả?”

Mặt Vô Tình sa sầm.

“Triệu Lương Tự đi sứ Kim quốc, Hoàn Nhan A Cốt Đả đột nhiên làm trái quy ước trước đó, kiên trì đem khu vực Yến kinh trả lại cho triều đình chúng ta, nhưng không đồng ý đem Doanh châu, Bình châu, Loan châu đồng thời trả lại.”

“Hoàn Nhan A Cốt Đả còn biện giải rằng ba vùng đó là do Lưu Nhân (cha con Lưu Nhân Cung, Lưu Thủ Quang thuộc nhà Hậu Lương) và Hậu Đường (nhà Hậu Đường 923-936 thời Ngũ đại Thập quốc) cung hiến cho Khiết Đan (nhà Liêu), chứ không phải là do nhà Hậu Tấn cắt nhường.”

“Kim quốc dĩ nhiên là đã mơ ước mười sáu châu Yến Vân từ lâu… Chẳng qua… Thứ lý luận sắc bén mà A Cốt Đả dùng để tiếp đãi Triệu Lương Tự thật ra rất giống phong cách của một người nào đó.”

“Việc đã đến nước này, tiểu hầu gia vẫn còn muốn diễn kịch hay sao?”

Phương Ứng Khán nghe một câu cuối cùng lạnh như băng, không mang theo chút cảm tình cũng không chút phập phồng, cảm giác như lòng bị kim đâm.

Không ngờ Vô Tình đối với hành động của Hữu Kiều tập đoàn ở phương Bắc rõ như lòng bàn tay.

Dạo gần đây mình quá mức chuyên chú vào thế lực kinh thành, đã không để ý đến phương diện này.

Bọ ngựa bắt ve, không biết phía sau còn có chim hoàng tước rình rập.

Nhìn gương mặt như phủ hàn sương của Vô Tình, Phương Ứng Khán khẽ nghiêng mặt, tỏ vẻ thương cảm nói: “Từ trước tới nay Nhai Dư chưa từng nói với ta nhiều như vậy… Bản hầu thật hy vọng chúng ta lúc này là đang cùng nhau ngắm tuyết uống rượu, đánh đàn ngâm thơ, chứ không phải bàn luận những thứ sát phong cảnh như thế này…”

Nói đến đây, giọng điệu của hắn chợt thay đổi, trở nên sắc bén,

“Thế nhưng ngươi mới vừa rồi chẳng phải đã nói trên đời này không có người nào là không bị ta phản bội, bán đứng? Ngươi không sợ ta lật lọng? Không sợ ta ‘minh tu sạn đạo, ám độ trần thương’?”

Vô Tình đang nhìn một tầng tuyết mỏng trên cành cây phía xa xa.

“Đương nhiên rất có thể, thế nhưng, lần này ngươi sẽ không như vậy.”

Phương Ứng Khán giật mình.

Hắn rất mong đợi những lời tiếp theo của Vô Tình.

Nhai Dư, trong lòng ta, ngươi khác với những người khác… Chính ngươi… cũng biết phải không?

“Hoãn lại thời gian Kim quốc diệt Liêu, đối với ngươi cũng không phải là hoàn toàn không có lợi. Dù sao đây cũng là vấn đề khiến ngươi lo lắng đã lâu.”

“Lấy tình thế hiện nay xem ra, vây cánh của Sái Kinh trải khắp triều đình và giang hồ, thế lực thâm căn cố đế, khó mà diệt trừ. Vùng đông nam lại thuộc về Khiếu Thiên vương, một khi Liêu quốc diệt vong, thế cục Tống Kim biến động, ngươi liệu có nắm chắc tuyệt đối, có thể đối phó hết thảy hay không?”

Nghe xong lời này Phương Ứng Khán nhất thời thật muốn cất tiếng cười to.

Đến tột cùng là mình đánh giá thấp Vô Tình, hay là Vô Tình đánh giá cao mình?

“Vô Tình công tử quả nhiên là nhân vật tuyệt thế, bản hầu tự cho là tính hết mọi sự, lại bị ngươi nhất nhất nói toạc ra.”

Phương Ứng Khán lạnh lùng nói.

“Cũng được. Bản hầu hứa với ngươi. Dù sao thì Liêu quốc sớm muộn gì cũng bị Kim tiêu diệt, không ngại kéo dài hơn tàn một đoạn thời gian.”

Lúc hắn nói như vậy, sắc mặt bất định, ánh mắt nhưng vẫn khoá chặt trong mắt, trên nét mặt Vô Tình.

“Vô Tình thay con dân Đại Tống đa tạ tiểu hầu gia.”

Sắc mặt y như nước lặng, ánh mắt như gương.

Phương Ứng Khán nhìn vào mắt y thật lâu.

Đều nói Phương Ứng Khán ta mây mưa thất thường, thay đổi thất thường,

Duy nhất chỉ có ngươi…

Ta hứa hẹn rồi, sẽ không đổi ý.

Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không? Có biết hay không?

Nhìn một hồi.

Phương Ứng Khán đột nhiên không nói một câu, xoay người liền đi.

Khinh công của hắn rất tốt.

Hồng bào tung bay, trong nháy mắt đã cách xa hơn mười trượng.

Vô Tình thở dài một hơi.

Mắt thấy thân ảnh đỏ rực huyễn lệ kia đã đi xa khỏi tầm nhìn.

Đầu ngón tay trượt xuống.

Huyết ngọc nằm trong lòng bàn tay y.

Chỉ nghe được y thì thầm:

“Ta biết.”

Tình sâu nặng mấy phần, lòng đó đây tự hiểu.

1 comment:

Trả lời
Anonymous nói...
lúc 03:57 25 tháng 6, 2011

"Về phần Vô Tình.

Hắn thật ra rất muốn nhìn một chút cái ngày mà Triệu Tống vương triều diệt vong.

Người này sẽ có biểu hiện ra sao?

Bất quá.

Đến lúc đó.

Hắn tuyệt đối sẽ không để Vô Tình có cơ hội cự tuyệt mình nữa.

Phương Tiểu Hầu gia nâng chén rượu nơi tay.

Ngửa đầu uống cạn.

Quăng chén."

~~~>> thích thích quá cơ :D

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)