(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q1 - C34,35,36

Niên thiếu cớ gì chẳng phong lưu


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan
.:Mục lục:.

34. Kim Ngân Kính.

Vốn là.

Phương Ứng Khán dự định sau khi kết thúc “sự kiện pháp trường” sẽ lập tức đi chặn đường giết Vương Tiểu Thạch.

Dẫu cho không phải thừa “thắng” truy kích, chí ít cũng là rèn sắt khi còn nóng.

Hơn nữa hắn còn có thể nhân tiện đoạt được Thương Tâm Tiểu Tiễn.

Thế nhưng kết quả.

Vô Tình lại xuất hiện, còn cầm tín vật chưa kịp thu hồi của gã mật thám kia.

Cứ như vậy.

Phương Ứng Khán bị buộc phải thay đổi kế hoạch ban đầu.

Đối với việc này.

Hắn rất bực tức.

Rất giận dữ.

Rất phẫn nộ.

Người chọc giận hắn là Vô Tình,

Nhưng kẻ phải chịu rủi ro lại là người khác.

Ngay cả đồ vật cũng theo đó rủi ro.

Phương Ứng Khán vừa hồi phủ.

Liền đập nát toàn bộ đồ trưng bày bài biện ở tiền sảnh thiên sảnh đông sảnh tây sảnh.

Giận cá chém thớt toàn bộ từ trên xuống dưới từ hộ vệ thư đồng nha hoàn thị thiếp…

Ngay cả Bát Đại Đao Vương Nhậm Lao Nhậm Oán cũng không người nào may mắn thoát nạn.

Không ai dám hỏi rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Thậm chí không ai dám lên tiếng.

***

Thần Hầu phủ.

Ứng Tri Tỉnh đường.

Tuy rằng Phương Ứng Khán đã đáp ứng yêu cầu của mình.

Nhưng mà đã qua nửa tháng, Hữu Kiều tập đoàn vẫn chậm chạp không có động tĩnh.

Rốt cuộc hắn đang mưu tính điều gì?

Vô Tình phải thừa nhận, muốn Phương Ứng Khán kiềm chế Kim quốc, chẳng khác gì bảo hổ lột da.

Mà hậu quả của việc bảo hổ lột da, y cũng rất rõ ràng.

Nhưng hiện tại, Vô Tình không còn thời gian để lo lắng nhiều như vậy.

Một khi Liêu quốc bị diệt, lá chắn nơi biên cảnh phương bắc của Đại Tống sẽ hoàn toàn biến mất.

Khi đó, Kim quốc chắc chắn tiến quân thần tốc, xâm lấn non sông Hoa Hạ.

Trước đó khi điều đó xảy ra, việc mà y có thể làm, chỉ có cố gắng hết sức kéo dài để ngày này tới chậm một chút.

Phương Ứng Khán mặc dù tức giận, mặc dù không cam lòng, nhưng hắn hiện tại nhất định là đang cười nhạo, vì cố gắng của Vô Tình chẳng qua chỉ là uống rượu độc để giải khát.

Sự thật là như vậy.

Lúc này, chỉ có thể giải cơn khát trước mắt rồi tính tiếp.

Trong lúc y trầm tư.

Lãnh Huyết vội vã tiến vào:

“Đại sư huynh, đã nhiều ngày, trong kinh thành dường như xuất hiện rất nhiều người Liêu.”

“Tuy rằng bọn họ đã dịch dung cải trang, nhưng vẫn có thể tra ra manh mối, ta đã phái lão Ngư, tiểu Dư phân công bố trí nhân thủ, một khi gió thổi cỏ lay liền có thể lập tức hành động.”

Người Liêu?

Bọn họ xuất hiện, có liên quan tới Phương Ứng Khán hay không?

***

Ngoại ô thành Biện Lương.

Rừng rậm.

Hai thân ảnh yểu điệu một vàng một trắng nhẹ nhàng bay xuống.

Khoảnh khắc đáp xuống đất.

Chỉ thấy mềm mại uyển chuyển.

Khi xoay người lại.

Đã thấy mắt ngọc mày ngài.

Đó là hai vị nữ tử tuyệt sắc tuổi chừng đôi mươi.


“Kim Ngân Song Kính, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Hai cô gái đồng thời nhìn về phía người vừa nói.

Đồng thanh hỏi: “Ngươi biết chúng ta?”

“Khoan nói hai vị quận chúa là hoàng thân quốc thích, chỉ riêng việc hai vị là mỹ nữ hàng đầu Liêu quốc, cũng đã khiến tâm trí bản hầu hướng tới.”

Hai nữ nhân nghe được lời ấy, dung nhan hoà hoãn một chút, nhưng vẫn lộ vẻ nghi hoặc.

Nữ tử áo vàng đặt câu hỏi trước:

“Chẳng lẽ các hạ là trọng thần mà hoàng đế Tống quốc luôn luôn tin cậy, Thần Thông hầu Phương Ứng Khán?”

Phương Ứng Khán thu quạt lại, nụ cười trên môi càng thêm dễ mến.

“Chính là kẻ bất tài này. Nếu bản hầu đoán không sai, vị này chắc là quận chúa ‘Kim Kính Vô Ngôn’?”

Tĩnh Vô Ngôn lạnh lùng nói: “Ngươi đã được thiên tử Tống quốc nể trọng, vì sao lại giúp đỡ Đại Liêu chúng ta?”

Phương Ứng Khán cười cười: “Nếu bản hầu nói là vì khuynh đảo bởi dung nhan khuynh quốc thiên tiên của hai vị quận chúa, hai vị có tin hay không?”

Lúc này, vị muội muội vẫn chưa lên tiếng Tĩnh Vô Duyên bèn quát: “Phương Ứng Khán, ngươi thật lớn mật, dám đối tỷ muội chúng ta buông lời đùa giỡn! Chúng ta cũng không phải đám nữ tử hạ tiện trong phủ của ngươi, sao ngươi dám vô lễ như vậy!”

Phương Ứng Khán nghiêng mặt hướng nàng liếc mắt, khẽ mỉm cười.

“Ngân Kính quận chúa lần đầu tiên đến Đại Tống, sao lại biết trong phủ của ta đều là những nữ tử hạ tiện? Chẳng lẽ quận chúa đã sớm có ý với bản hầu?”

“Ngươi!…”

Tĩnh Vô Duyên nhất thời không tìm được lời lẽ phản bác, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng.

Tĩnh Vô Ngôn liếc nhìn muội muội một cái, nói: “Phương tiểu hầu gia, tỷ muội chúng ta lần này đến Tống quốc, không phải để nghe những lời lẽ khinh bạc của ngươi, có chuyện gì tốt nhất nói mau, đừng lãng phí thời gian.”

“Tốt. Quận chúa quả nhiên dứt khoát. Vậy bản hầu cũng nói thẳng… Xin hỏi Thiên Tộ Đế ở đâu?”

Hai nàng đồng thời giật mình.

Sắc mặt Tĩnh Vô Ngôn sa sầm:

“Tiểu Hầu gia hỏi vậy là ý gì?”

35. Kế hoãn binh.

Ánh mắt Phương Ứng Khán di chuyển qua lại giữa hai cô nương.

Ngoại trừ màu sắc trang phục bất đồng, tướng mạo đôi tỷ muội song sinh này không khác nhau mảy may.

Chẳng qua tỷ tỷ Tĩnh Vô Ngôn ôn nhu trầm tĩnh, muội muội Tĩnh Vô Duyên hoạt bát yêu kiều.

Nhưng chỉ cần các nàng mở miệng, liền rất dễ phân biệt.

“Thứ cho ta nói thẳng, trải qua trận chiến Yến Kinh, quý quốc tổn thất nặng nề, mà Kim quốc, sau khi thắng trận sĩ khí liền tăng vọt, đang muốn nhất cử tiêu diệt quý quốc. Nếu Kim quốc khởi binh vào lúc này, nhị vị cho rằng quý quốc còn có thể giữ được tấc đất còn sót lại sao?”

“Đó cũng là do Tống quốc các ngươi lật lọng trước, cùng Kim quốc ký kết ‘Hải Thượng Chi Minh’ gì đó, mới khiến chúng ta hai mặt thụ địch. Người Tống các ngươi thất tín bội nghĩa, thật ghê tởm!”

Tĩnh Vô Duyên cuối cùng cũng có cơ hội trả lời lại một cách mỉa mai.

“Lời ấy của quận chúa sai rồi, mười sáu châu Yên Vân vốn là quốc thổ của Đại Tống ta. Còn nữa, kết minh với Kim quốc là ý của Hoàng thượng, hạ thần sao có quyền can thiệp? Nói đến bội bạc… Hai nước Tống Liêu từ thời Thái Tổ đã nhiều lần chinh chiến, chỉ lấy binh đao giao tiếp, cho tới bây giờ làm sao có tín? Lại làm sao có nghĩa gì đáng nói?”

Tĩnh Vô Duyên còn chưa mở miệng, Tĩnh Vô Ngôn đã tiếp lời: “Tiểu hầu gia nói không sai, lúc này còn nói gì đến chuyện bội bạc. Đại Liêu ta xưng hùng ở phương bắc trăm năm, nhưng lại vì một trận Yến Kinh thất bại thảm hại… Trước mắt chỉ có một đường vong quốc… Nhưng không biết các hạ đối với việc này đến tột cùng có cao kiến gì?”

Phương Ứng Khán nhướng mày.

“Hoàn Nhan A Cốt Đả dũng mãnh hiếu chiến, nhất định sẽ nhân dịp thừa thắng đem quân bao vây diệt trừ các vị, trước mắt gã đã đóng quân giữa kinh thành, chiến sự vô cùng cấp bách, lấy binh lực hiện nay của quý quốc… Quận chúa cũng chắc cũng rõ, không cần bản hầu phải nhiều lời.”

“Mà nay, muốn ngăn cản Hoàn Nhan A Cốt Đả phái binh, chỉ có một cách…”

Tĩnh Vô Ngôn đột nhiên nói: “Tiểu hầu gia chẳng lẽ có thể thuyết phục hoàng đế Tống quốc xuất binh phạt Kim, vây Nguỵ cứu Triệu?”

Nàng thoáng mang theo chút khinh miệt nói tiếp: “Với tính lật lọng thất thường của người Tống các ngươi, bản cung nghĩ cũng có thể lắm. Nhưng mà, Tống quốc binh tướng tuy nhiều, lại là một đám bất tài ô hợp, lâm trận khiếp đảm, không hề quy củ… Dù là phát binh, cũng chỉ vô ích.”

Phương Ứng Khán khẽ thở dài: “Vô Ngôn quận chúa, bản hầu cũng không phải có ý đó. Nếu thánh thượng chịu xuất binh phạt Kim, thì đã không có hoà ước ‘Hải thượng chi minh’ kia rồi.”

Thấy hai nữ nhân lộ ra vẻ mặt ngờ vực, Phương Ứng Khán đặt ngón tay lên môi mỉm cười nói: “Ý của bản hầu là… Nếu Hoàn Nhan A Cốt Đả chết, Kim quốc tất phải tạm dừng chiến sự, quý quốc liền có cơ hội tĩnh dưỡng, chẳng lẽ không phải là một kế hoãn binh tuyệt diệu hay sao?”

***

Tuyên Hoà năm thứ năm. Mùa xuân.

Kim chủ Hoàn Nhan A Cốt Đả bệnh chết một cách kỳ lạ.

Đệ đệ hắn là Hoàn Nhan Thịnh lên ngôi.


Phương Ứng Khán luôn luôn rất có tự tin.

Chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, nhất định có thể làm được.

Cho dù là hứa với Vô Tình.

Cho dù là Liêu quốc diệt vong chậm lại một năm hai năm, thì đã sao?

Hắn  không tin chỉ một Thần Hầu phủ có thể đủ sức xoay chuyển trời đất.

Huống hồ, lấy một cái mạng của Hoàn Nhan A Cốt Đả để đổi lấy một nửa kho báu của hoàng thất Liêu quốc.

Việc buôn bán này chỉ có lời chứ không lỗ, tội gì không làm?

Về phần hoàng đế mới đăng cơ của Kim quốc, Hoàn Nhan Thịnh kia… Phương Ứng Khán rất có tự tin gã sẽ đáp ứng được điều kiện mình đặt ra.

Còn Vô Tình.

Hắn thật ra rất muốn nhìn một chút, cái ngày mà vương triều Triệu Tống diệt vong.

Người nọ sẽ có hành động kinh người nào?

Bất quá.

Đến lúc đó.

Hắn tuyệt đối sẽ không để Vô Tình có cơ hội cự tuyệt mình nữa.

Phương tiểu hầu gia nâng chén rượu trên tay.

Ngửa đầu uống cạn.

Quăng chén.

36. Thế sự khó lường.

Kim Phong Tế Vũ lâu.

Trước khi Vương Tiểu Thạch rời kinh, đã quyết định lâu chủ kế nhiệm.

Người nọ là một kỳ tài hiếm thấy trong võ lâm và trên giang hồ, cũng là một nhân vật tuyệt thế từng một lần rơi vào vạn kiếp bất phục, sau khi thất bại lại hồi phục, bị dồn vào chỗ chết rồi lại tái sinh.

Người nọ cũng là người quen cũ, bằng hữu tốt của Vương Tiểu Thạch:

“Cửu Hiện Thần Long” Thích Thiếu Thương.

Trận “Nghịch Thuỷ Hàn” kia, hầu như đã khiến Thích Thiếu Thương mất đi mọi thứ:

Tri kỷ, huynh đệ, bằng hữu, còn có… Hồng Lệ.

Người đã chết sẽ không sống lại.

Tức Hồng Lệ cũng đã gả cho Hách Liên Xuân Thuỷ.

Mà Thích Thiếu Thương vẫn còn sống.

Bi thương đến mức tâm hắn đã chết lặng.

Nhưng thân xác hắn lại chưa chết.

Cho nên, hắn chỉ có đem ý chí tinh thần gửi gắm vào việc hắn muốn làm.

Vì vậy, trong một quãng thời gian, “Độc Thủ” Thích Thiếu Thương tạm thay thế cho “Thiết Thủ” Thiết Du Hạ.

Trước khi Vương Tiểu Thạch đến Thần Hầu phủ cầu kiến Gia Cát tiên sinh.

Thích Thiếu Thương vốn đã dự định lặng lẽ rút lui.

Nhưng hoàn cảnh lại đẩy hắn lên vị trí lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu.


Lại nói tiếp.

Đây chính là lần đầu tiên Thích Thiếu Thương và Vô Tình gặp mặt kể từ khi hắn kế nhiệm Kim Phong Tế Vũ lâu.

Gia Cát Thần Hầu luôn luôn coi trọng Thích Thiếu Thương,

Bởi vì Thích Thiếu Thương có một loại khí chất kỳ lạ.

Một loại khí chất như kiếm ra khỏi vỏ.

Mũi nhọn mặc dù toả ra bốn phía, nhưng lại như ngọc như nước, như có một loại ấm áp tiềm tàng.

Mà Vô Tình lại luôn luôn không thích Thích Thiếu Thương,

Ít nhất trước mặt người khác là như vậy.

Cho nên lúc Dương Vô Tà báo với Thích Thiếu Thương rằng Vô Tình công tử đến Phong Vũ Lâu có chuyện quan trọng cần thương lượng, hắn nhất thời cảm thấy không quen.

Vô Tình cư nhiên lại chủ động đến thăm.

Chắc là trời sắp đổ mưa.

Chuyện quan trọng? Sẽ là…

Trước lúc ra khỏi phòng, Thích Thiếu Thương còn cố ý soi gương.

Hắn mặc trường bào bằng vải thô màu nguyệt bạch, viền bằng vải bố màu bạc.

Hoàn hảo, cũng coi như là phong độ tiêu sái…

***

Thần Thông Hầu phủ.

Lại là ao cá đó.

Người trong phủ thường hay nói thầm với nhau.

Phương tiểu hầu gia ngoại trừ thích trân bảo hiếm lạ, mỹ nhân tuyệt sắc, e rằng thích nhất chính là ao cá đó.

Bất kể xuân hè nóng lạnh, cứ vài ngày lại tự mình cho cá ăn, đồng thời không để cho ai tới gần.

Mấy con cá bảo bối này của hắn, dường như còn hơn hẳn những thứ khác…

Đương nhiên, những lời này đều chỉ là bọn hạ nhân xì xầm to nhỏ, vạn vạn không thể để tiểu hầu gia hoặc đám người Bát Đại Đao Vương nghe được.

Hậu quả như thế nào, tất cả mọi người đều biết.

Nghĩ đến thủ đoạn bấy lâu nay của tiểu hầu gia, mọi người đều rất sợ hãi.


Dường như hắn đang nói chuyện với bầy cá.

Nhưng mà cá cư nhiên lại biết nói.

Đây là loại cá gì vậy?!


Vẻ mặt Phương Ứng Khán hết sức âm trầm:

“Vừa mới tiếp nhận đã bị cướp?”

“Người của chúng ta áp tải hàng hoá đi chưa được mười dặm đã….”

“Đã điều tra ra là ai làm chưa?”

“Hiện tại đang tra… Những người đó mặc áo trắng che mặt, ra tay đều rất thuần thục, trong đó có một người kiếm pháp tuyệt diệu, đại đa số chúng ta đều bị hắn đánh ngã.”

“Kiếm pháp… Người nọ có phải cụt một tay hay không?’

“Dạ không. Người nọ hai tay đầy đủ, nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Tay trái của hắn dường như không linh hoạt lắm…”


Lúc này, ngay cả lông mày của Phương Ứng Khán cũng nhíu lại.

Nhìn qua không hề có nét trẻ con, chỉ cảm thấy thâm trầm sâu sắc.

“Ngươi đi đi. Phái người tiếp tục điều tra. Phải cẩn thận.”

Giọng nói vang vọng giữa ao trầm thấp đáp lời: “Dạ”

Bầy cá tản đi.

Phương Ứng Khán nheo lại mắt.

Thật đúng là ngoài dự liệu.

Vịt đã luộc chín cư nhiên lại bay mất!

Ngoài ngươi ra, còn có thể có ai…

Ngoài ngươi ra, còn ai dám!

Hắn siết chặt nắm tay.

Tay hắn vốn đang cầm một bát đựng thức ăn cá.

Vậy mà bát ngọc trong tay cũng hoá thành bột mịn.

4 comment:

Trả lời
Tiểu Tâm nói...
lúc 07:32 25 tháng 6, 2011

Anh Khán! Anh đúng là "thiên hạ đệ nhị không ai dám xưng đệ nhất mặt dày vô sỉ" mà! XDD Nhưng kết cục cũng chịu thừa nhận, nói ra 1 câu "vàng ngọc" nhất: “Nhai Dư, ta thích ngươi.”

P/s: anh Khán vừa "tỉnh tò" đã "được" Tiểu Dư "ban" cho một trận mưa ám khí làm "đính ước", quá hạnh phúc còn gì! XDD

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 22:18 13 tháng 9, 2011

chậc chậc
anh đúng là vô sỉ mà

Trả lời
Hoa Quả Sơn nói...
lúc 21:15 26 tháng 10, 2011

Ta phục anh Khán quá. Ta càng nghĩ càng thấy câu " đẹp trai không bằng trai mặt" thật chí lý.

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 06:05 27 tháng 10, 2011

Ừ, mà anh Khán là vừa đẹp chai vừa chai mặt đó =)))

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)