(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q1 - C37,38,39,40

Niên thiếu cớ gì chẳng phong lưu


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan
.:Mục lục:.

37. Lại tâm tình.

Tiểu lâu, một đêm nghe mưa xuân.

Đêm nay mưa xuân kéo dài, không tiếng động thấm nhuần vạn vật.

Nhưng mà.

Chủ nhân của Tiểu lâu lại không có tâm tình nghe mưa xuân.

Ba ngày ba đêm không ngơi không nghỉ, khiến Vô Tình mệt mỏi rã rời.

Thân thể vốn hết sức gầy yếu đã khó có thể chịu nổi.

Nhưng kế hoạch của y đã thành công.

Toàn bộ báu vật của Liêu quốc đã được cất giấu vào kho của Kim Phong Tế Vũ lâu.

Tương lai không xa, có thể dùng làm một khoản quân lương rất đáng kể.

Thế nhưng.

Mục đích ban đầu của mình khi định ra kế hoạch này, thật sự là vì thiên hạ sao?

Tưởng tượng đến Phương Ứng Khán vốn luôn tĩnh như xử nữ nổi trận lôi đình.

Vô Tình đột nhiên nghĩ mình rất nhỏ nhen.

Biết rõ ngay từ đầu là sai.

Biết rõ nhược điểm của Phương Ứng Khán nằm trong tay mình mới có thể ra quyết định nhằm vào Kim quốc.

Nếu như ngươi có thể thành thật thực hiện ước định của chúng ta, biết đâu…

Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại… Mà cũng phải, nếu không như vậy, ngươi sẽ không là Phương Ứng Khán.

Mặc kệ là vì thiên hạ hay là vì cái gì khác, nhất định phải khiến kẻ tự cho là tính hết mọi thứ như ngươi nếm thử mùi vị thất bại.

Bất luận như thế nào.

Vô Tình vĩnh viễn không thể quên một đêm mê loạn kia, cùng với những khuất nhục mà người nọ đã gây ra cho y.

Chuyện lần này, bỏ qua không nói đến quốc gia thiên hạ.

Cứ coi như là một lần trả thù nho nhỏ đi.


Đêm đã khuya.

Vô Tình dần dần chìm vào giấc ngủ.

Y đã quá mệt mỏi.


Mưa phùn sớm tạnh.

Một làn ánh trăng từ cửa sổ lọt vào.

Nghịch ngợm rình xem dung nhan tuyệt thế đang say ngủ của người sau màn.

Lại như một tấm áo nghê thường mông lung.

Nhẹ nhàng bao phủ lên người vị công tử thanh lãnh tuyệt tục ấy.


Vô Tình đột nhiên tỉnh.

Y mở mắt.

Dưới ánh trăng.

Mắt y trong suốt sáng bóng, rồi lại sâu thẳm vô cùng.


Trước khi lẻn vào Tiểu lâu.

Phương Ứng Khán đã suy nghĩ kỹ.

Bất kể Vô Tình phản ứng như thế nào.

Bất kể nghênh tiếp hắn là một phòng đầy cơ quan cạm bẫy hay là đầy sân ám khí.

Hắn đều không có ý định dừng lại.

So với lần trước càng thêm lớn mật.

Phương Ứng Khán nhìn chằm chằm Vô Tình chỉ mặc một lớp áo trong bên dưới lớp chăn mỏng.

Bất giác cổ họng có chút khô khốc.

“Lúc ngươi ngủ, chắc sẽ không ngậm ‘Nhất chi độc tú’ trong miệng chứ?”

“Hay là, trên người Nhai Dư còn giấu ám khí nào khác?”

Khi nói như vậy.

Đương nhiên hắn đã sớm bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Vô Tình.

Đôi môi ửng đỏ của Vô Tình mím lại thành một đường thẳng tắp.

Phương Ứng Khán thậm chí có thể cảm giác được người ở dưới thân đang khẽ run.

Đó là một loại phẫn nộ hiếm thấy toả ra.

Không chỉ là phẫn nộ.

Tự đáy lòng Vô Tình nổi lên một cảm giác kỳ lạ.

Hơn nữa hiện tại Phương Ứng Khán đang gắt gao đè lên người y.

Toàn bộ những ái muội và xấu hổ giống như thuỷ triều, ồ ạt tuôn trào vào trí nhớ.

Vô Tình hít sâu một hơi.

Y đã áp chế xấu hổ và giận dữ.

Đồng thời, y cũng cảm thấy tỉnh táo lại.

Vì sao tính cảnh giác của mình lại càng ngày càng kém như vậy?

Lẽ nào thật là vì mấy ngày nay quá mức mệt nhọc?

Rủ xuống mi mắt, Vô Tình tránh được ánh mắt tràn ngập dục vọng như lửa bỏng của Phương Ứng Khán.

Y lạnh nhạt nói: “Làm sao ngươi dám chắc?”

Phương Ứng Khán nở một nụ cười gần như tà mị.

“Bản hầu đương nhiên biết chắc. Bởi vì… Vừa rồi ta đã … lén kiểm tra.”

“Ngươi! Vô sỉ!!!”

“Nhai Dư không phải đã nói, trong thiên hạ, nếu nói đến đê tiện vô sỉ, ta mà xưng đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất sao?”

Gặp phải kẻ da mặt dày như vậy, ai cũng không có biện pháp…

Cho nên Vô Tình dứt khoát không nói chuyện nữa.

Y đã tức giận đến mức nói không nên lời.

Phương Ứng Khán buông tay ra.

Đối với hắn, Vô Tình mà mất đi ám khí.

Đã không thể trở thành bất luận một mối uy hiếp nào nữa.

38. Càng vô duyên.

Tay vừa buông ra, mặt Phương Ứng Khán đã lập tức trúng một cái tát vang dội.

“Cút đi!”

Phương Ứng Khán xoa mặt, không hề tức giận hỏi: “Nhai Dư muốn ta cút như thế nào?”

Cả người hắn đều đè ép xuống, khiến cho Vô Tình gần như hít thở không thông.

Thanh âm cám dỗ lại vang lên bên tai.

“Như thế này?”

Hắn thậm chí khẽ hôn lên má Vô Tình.


Cánh cửa muốn vĩnh viễn khoá chặt nơi tận cùng ký ức bỗng bị người đẩy ra, từng chút từng chút một.

Cảm giác xấu hổ và dơ bẩn vừa mới đình chỉ lại theo nhau ùa tới.

“Nhai Dư…”

Phương Ứng Khán thở dài.

Lời thầm thì nỉ non không ngừng quấy nhiễu bên tai Vô Tình.

“Ngươi thật sự là quá thông minh… Tất cả tất cả đều bị ngươi dự liệu, bị ngươi giành trước…”

“Vốn tưởng rằng dễ như trở bàn tay, cư nhiên lại không được gì cả.”

Hắn cười khổ nói: “Ta đây coi như là ‘làm mướn không công’ vậy.”

“Thế nhưng… Ta đã nhận lời, cũng đã thực hiện lời hứa ngày đó, vì sao Nhai Dư vẫn muốn ép sát từng bước?”

“Bản hầu cho rằng, Nhai Dư nhất định là giận ta lần trước đến mà không vào, chỉ ở ngoài cửa sổ nói chuyện. Cho nên lần này… Bản hầu mới trực tiếp vào trong.”

Lúc nói như vậy.

Tay của Phương Ứng Khán cũng bắt đầu trở nên không đứng đắn.

Vô Tình không cách nào ngăn lại.


Dục vọng của Phương Ứng Khán cháy bỏng.

Ôm trong tay thân thể mềm mại, lần đầu tiên tiêu hồn thực cốt, khiến hắn giống như thực tuỷ tri vị, nếm một lần là nhớ mãi, muốn dừng cũng không được.

Mặc dù lần đó Vô Tình bị “Tuý lưu hà” chi phối.

Nhưng lúc cuối cùng khi dược lực dần dần tan đi, Vô Tình trong lúc vô ý toát ra vẻ yếu ớt, lại khiến hắn càng thêm điên cuồng.

Hắn suýt chút nữa không để ý mọi thứ lần nữa xâm phạm con người gần như hoàn mỹ, giống như bạch mai trong tuyết kia.

Chỉ muốn làm cho y một lần nữa phát ra tiếng rên rỉ khiến người đãng phách…

Vô Tình nhìn ác ma giấu trong lớp vỏ bề ngoài mỹ lệ trước mắt.

Bỗng nhiên nói: “Ngươi đã phạm vào một sai lầm.”

Toàn bộ động tác của Phương Ứng Khán đều khựng lại.

Hắn đã ý thức được nguy hiểm.

Trong nháy mắt ngân quang loé lên.

Phương Ứng Khán nhanh chóng xoay người.

Màn che lay động, người đã ở dưới giường.


Phương Ứng Khán than thở.

“Ta không nên buông tay ra.”

“Dù ngươi buông tay ra, cũng có thể trước hết điểm huyệt của ta.”

Vô Tình lạnh lùng nói.

“Khắp nơi trong Tiểu lâu này đều là cơ quan… Ta thực sự lại ngốc đến như vậy…”

“Không cần tự trách mình, con người ai cũng có lúc sai lầm.”

Vô Tình làm như đang an ủi hắn.

Nhưng nửa câu sau của y đã không phải là an ủi:

“Huống hồ, dùng cách này cút đi cũng không tệ… Thân pháp mới vừa rồi đúng là xưa nay chưa từng thấy…”

“…”

Phương Ứng Khán chỉnh sửa lại y phục.

Vẻ mặt oan uổng.

“Nhai Dư cần gì pha trò. Kỳ thực cũng không thể trách ta… Bản hầu chỉ không muốn uổng phí cái hư danh kia thôi!”

Hắn dường như sực nhớ ra, lại nói: “Mà cũng không tính là hư danh. Dù sao Nhai Dư cũng đã là người của ta rồi…”

Sắc mặt Vô Tình hết đỏ lại trắng, ánh mắt càng thêm oán giận phẫn nộ.

Có bóng tối trong phòng che chở, Phương Ứng Khán cố ý làm như không thấy, tiếp tục nói những lời ân ái triền miên của hắn.

“Chỉ cần Nhai Dư biết, tất cả những gì bản hầu làm, đều là vì ngươi… Bất luận có phải gánh chịu tai tiếng như thế nào bản hầu cũng đều bình thản chịu đựng, vui vẻ chịu đựng…”


Giữa một đêm xuân ánh trăng mờ ảo như vậy.

Một người ở trước mặt ngươi, thâm tình chân thành nói tất cả những gì hắn làm đều vì ngươi.

Quả thật là một việc hạnh phúc nhường nào.

Vấn đề là: Vô Tình cảm giác như thế nào? Vô Tình có cảm giác gì hay không?

Đáp án là: có.

Bởi vì ám khí đã phóng ra.

Kim phiêu, ngân châm, thiết liên tử… Phi tiêu, ám tiễn, truy hồn đinh… Liễu diệp đao, tình nhân lệ, đạn chỉ hoàn, giao tiêu ti…

Ám khí mù trời mịt đất, như gió táp mưa sa ập về phía Phương Ứng Khán.


“Nhai Dư, ta thích ngươi.”

Đây là câu nói cuối cùng lúc Phương Ứng Khán nhảy ra khỏi cửa sổ.

39. Đi Đông Nam.

Sáng sớm.

Vô Tình rửa mặt chải đầu xong, ngồi trước bàn đọc sách.

Chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng thì thầm to nhỏ.

Lắng tai nghe, là Hà Phạm và Bạch Khả Nhi.

“Lúc công tử rửa mặt, ngươi nhìn chằm chằm cái gì vậy?”

“Cũng không có gì… Ta chỉ nghĩ trời lạnh như vậy, sao lại có muỗi…”

“Muỗi? Ngươi ấm đầu sao? Mùa xuân bắt đầu chưa được một tháng làm sao có muỗi?”

“Ta cũng nghĩ vậy… Thế nhưng vừa nãy ta rõ ràng thấy trên cổ công tử có mấy cái dấu đỏ… Chẳng lẽ không phải muỗi?”

“…”

Hai người chỉ lo nói.

Không biết ở trong phòng Vô Tình âm thầm nghiến răng nghiến lợi, rủa thầm người nào đó mấy nghìn lần.

Phảng phất như.

Lại nghe được hắn nói câu kia “Nhai Dư, ta thích ngươi.”

Vô Tình biết lời này thật ra cũng chưa nói hết.

***

Lôi Mị một tay chống má, nghiêng người nhìn Phương Ứng Khán:

“Tối hôm qua không ngủ ngon? Lại đến chỗ Lý Sư Sư?”

Phương Ứng Khán ngửa mặt nằm, không đáp.

Một lát.

Ngoảnh lại nói với nàng:

“Ngày mai theo ta ra kinh một chuyến.”

Lôi Mị hiểu ý:

“Đi gặp lão bằng hữu?”

Phương Ứng Khán mỉm cười, một tay ôm lấy vòng eo thon thả của Lôi Mị.

“Vẫn là A Văn ngươi thông minh.”

Lôi Mị nằm trong lòng hắn, sóng mắt lưu chuyển.

“Ngươi không sợ Mễ công công nhân cơ hội đoạt quyền?”

“Biết rõ còn hỏi.”

“…”

“Điều duy nhất ta lo lắng… chỉ có…”

“Cái gì?”

“Không có gì.”

***

Hành trình đi Đông Nam của Phương Ứng Khán, ngoại trừ truy đuổi Vương Tiểu Thạch, còn có mục đích nào khác, người ngoài không biết được.

Chỉ biết hắn sẽ không vội vã hồi kinh.

Mà Lôi Mị theo hắn rời kinh, sau khi đánh nhau với đám người Vương Tiểu Thạch một trận, liền lập tức rời đi.

***

Địch Thiên Trùng dùng thìa bạc múc tổ yến trong chén ngọc.

Chén như dương chi.

Tay so với chén càng trắng.

“Ngươi cư nhiên thực sự tới.”

“Thiên Trùng huynh cho rằng tiểu đệ không dám tới?”

Địch Thiên Trùng lười biếng liếc hắn một cái. “Thiên hạ này có chuyện ngươi không dám làm sao?”

Thìa bạc một lần nữa rơi vào trong chén.

Địch Thiên Trùng đột nhiên ra tay.

Nói là ra tay.

Kỳ thực chỉ là cách không phất một cái.

Tuy là nhẹ nhàng phất một cái.

Nhưng bên trong lại mang theo sát chiêu sắc bén vô cùng.

Tuy là sát chiêu sắc bén.

Nhưng lại khí độ đoan trang.

Giống như thần tiên.


Kể từ trận Đoạn Hồn cốc nọ.

Rất ít người nhìn thấy Địch Thiên Trùng tự mình ra tay.

Đồn rằng võ công của hắn đã sớm đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hoá.

Nhưng ngày hôm nay hắn lại ra tay.

Mục tiêu là Phương Ứng Khán.

Phương Ứng Khán lại không hề tránh né chống cự.

Hắn đang suy nghĩ cái gì?


Tay của Địch Thiên Trùng dừng lại cách mặt Phương Ứng Khán nửa tấc.

“Vì sao không tránh?”

“Tránh ngươi làm gì?”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không dám giết ngươi? Hay là… Ngươi cho rằng với sức của ta không giết được ngươi?”

“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

“Thu hồi bộ dáng vô lại đó của ngươi lại, ta không phải Thành Nhai Dư. Đường đường là Thần Thông hầu ngự phong, cũng không sợ mất mặt hay sao.”

“… Kỳ thực, Ứng Khán chỉ không hiểu vì sao Thiên Trùng huynh lại muốn giết ta?… Chẳng lẽ là… Vì cái chết của Bạch Sầu Phi?”

Địch Thiên Trùng đã thu tay lại.

Hắn lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuấn tú như trăng đêm thu, như hoa xuân sớm của Phương Ứng Khán.

Nếu lúc đó Địch Thiên Trùng vẫn ở lại Biện Lương,

Biết đâu Bạch Sầu Phi sẽ không phải chết,

Cục diện hẳn là khác biệt rất lớn.

Lúc đầu, Địch Thiên Trùng để Thuỷ Thanh Hàn lưu lại kinh thành, chính là vì thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ Bạch Sầu Phi.

Không ngờ, trước trận đánh Phong Vũ lâu, Phương Ứng Khán đã sớm một bước khống chế Thuỷ Thanh Hàn.

Lại dùng Lôi Mị một kích giết Bạch Sầu Phi.

“Vô luận như thế nào, cái chết của hắn, ngươi không thoát được can hệ.”

“Người chết đã chết… Thiên Trùng huynh chớ quá đa tình.”

Phương Ứng Khán ngẩng đầu, trên gương mặt tú mỹ lộ ra vẻ giảo hoạt.

“Ứng Khán vốn tưởng rằng… Người Thiên Trùng huynh muốn giết nhất lúc này… Hẳn là Tôn Thanh Hà.”

40. Dứt bi thương.

Kinh thành phồn hoa, một đêm trăng.


Đao của Quan Thất chém về phía Dương Vô Tà.

Vừa rồi gã đã liên tiếp chiến đấu với bảy đại cao thủ, đều không dùng đao.

Cũng không hề dùng tới binh khí.

Thế nhưng hiện tại gã lại dùng đao.

Một đao này.

Không chỉ là mênh mông đại độ, khí khái phi phàm.

Ánh đao như mộng.

Ý đao khinh liên.

Ngay cả bóng đao cũng mang theo phong tình vạn chủng.

Tuyệt thế thanh diễm.

Dương Vô Tà tránh không được, đỡ không được, chống không được.

Bởi vì… đây chính là “Kim phong tế vũ hồng tụ đao”.

Đây chính là đao pháp tuyệt thế của Tô Mộng Chẩm.

Tô Mộng Chẩm đã truyền “Hồng tụ đao pháp” cho Quan Thất lúc nào?

Đúng lúc chỉ mành treo chuông.

Một người phi thân tới.

Giương tay quát lớn: “Dừng tay!”

Thủ pháp phóng ám khí của y chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung.

“Quang minh chính đại”.

Y dĩ nhiên là.

Vô Tình.

Quan Thất hét một tiếng.

Phát ra phi kích.

Quấn lấy mũi ‘Minh khí’ kia của Vô Tình.

Đồng thời.

Một đao phá không bay tới.

Thẳng hướng Vô Tình.

Trong một nháy mắt đao rời khỏi tay.

Quan Thất duỗi ngón tay bắn ra một chỉ trên thân đao.

Đó là chiêu lợi hại nhất trong “Tam chỉ đạn thiên”: “Kinh mộng”.

Đó là “Kinh mộng chỉ” của Bạch Sầu Phi.

Vô Tình nhanh chóng xoay mình hạ xuống.

Một đao này, làm sao né được?

Một chỉ này, làm sao tiếp được?

Đao lạc, kiếm khởi.

Hai người, hai thanh kiếm.

Một thanh kiếm “Si”.

Một thanh kiếm “Thác”.

Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà đã lướt xuống mái hiên.

Song kiếm hợp nhất.

Chặn được một đao.

Nếu không có hai người đúng lúc liên thủ.

Có phải Vô Tình sẽ chết dưới một đao này hay không?


Từ lúc Quan Thất ném đao cho đến Vô Tình thoát hiểm.

Gần như là một cái chớp mắt.

Nhưng mà ngay khoảnh khắc một đao kia rời tay.

Trong góc tối con hẻm đột nhiên có ánh đỏ thoáng hiện.

Mũi nhọn đỏ rực bùng cháy.

Huyết quang mãnh liệt.

Lúc hai người Thích Tôn tiếp được một đao.

Tia sáng kia cũng đã biến mất không thấy nữa.

Chỉ là lúc đó mọi người đều bị một đao của Quan Thất chấn kinh.

Ai cũng không từng lưu ý.

Không.

Ít nhất cũng có một người lưu ý.

Đó là một người mặc áo trắng vẫn cúi đầu.

Hắn đương nhiên cũng bị “Kinh mộng đao” của Quan Thất khiến cho giật mình.

Chỉ là.

Tại khoảnh khắc mọi người đều nín thở ngưng thần.

Hắn đã dùng đuôi mắt còn thanh tú hơn giai nhân.

Nhẹ nhàng mà quét về phía mảnh hồng quang kia.

***

Cỗ kiệu nhỏ đi ngang qua ngõ Thanh Thạch dẫn về Thần Hầu phủ.

Vừa mới trải qua một trận đại chiến tuyệt đỉnh, tuyệt đại, tuyệt thế.

Vô Tình hầu như kiệt sức.

Thuở thiếu thời.

Vô Tình từng gặp gỡ Quan Thất ở Tầm Mộng viên.

Khi đó bên người y còn có một Đường Liệt Hương.

Mà nay.

Kinh hoa như trước, giai nhân mịt mờ.

Kiếp này e rằng khó mà gặp lại.

Một lần nữa nhìn thấy Quan Thất.

Vô Tình bỗng nhiên nhớ tới ngày xưa.

Đó thực sự là một đoạn hồi ức vô cùng tốt đẹp của Vô Tình.

Cho nên.

Y căn bản không hề có ý định giết Quan Thất.

Nhưng y lại bị chiến hoả cuốn vào, thân bất do kỷ.

Mới vừa rồi.

Y tận mắt thấy Phương Ứng Khán đâm Quan Thất một kiếm.

Một kiếm kia.

Khiến cho thiên địa biến sắc.

Một khắc kia.

Phương Ứng Khán càng giống một bậc thần ma hơn là một con người.


Không biết vì sao.

Khoảnh khắc nhìn thấy Quan Thất biến mất vào hư không.

Tự đáy lòng Vô Tình bỗng nhiên cảm thấy tịch diệt.

Kỳ thực không chỉ có bản thân y.

Tâm tình của mọi người dường như cũng đồng thời huyễn hoá, tịch diệt.

Chuyện đêm nay.

Phảng phất như là một giấc mộng đã qua, giống như đã từng gặp gỡ.

Rốt cuộc là thực là ảo, là mộng là tỉnh, nhất thời không ai có thể nói rõ ràng.


Cỗ kiệu khi đến gần ngõ hẻm bỗng nhiên ngừng.

Bởi vì trong hẻm có người.


Bóng người trong kiệu khẽ nhúc nhích.

Nhưng không hề có ý hiện thân gặp mặt.

Phương Ứng Khán từ bên ngoài xuyên qua khe mành.

Cũng đã mơ hồ nhìn thấy một góc áo trắng.

Tảng sáng đầu hè không khí thấp lạnh ẩm ướt xuyên thấu trong kiệu ngoài kiệu.

“Nhai Dư, ngươi… Không có việc gì chứ?”

“… Gã đã bị điên, tiểu hầu gia tội gì phải làm vậy.”

“Quan Thất tuyệt đối không thể sống.”

Ngữ khí quyết tuyệt, không để đường lui.

Phương Ứng Khán quả nhiên là Phương Ứng Khán.

Vô Tình cảm thấy đau xót.

Không muốn cùng hắn nhiều lời.

Lập tức chuyển động cỗ kiệu rời đi.

Hai hàng lông mày Phương Ứng Khán nhíu lại.

“Nhai Dư chậm đã.”

“Lời ta nói với ngươi trước khi rời kinh, ngươi còn nhớ rõ?”

Bình minh chưa lên, sắc trời tờ mờ chưa sáng tỏ.

Cỗ kiệu của Vô Tình như một toà điện thờ.

Mà Phương Ứng Khán giống như đang chờ đợi thần linh ban cho đáp án.

Cỗ kiệu dừng lại.

Một lúc lâu.

Vô Tình buồn bã nói.

“Ngươi nói… Ngươi thích ta.”

Phương Ứng Khán hoan hỉ, nhịn không được tiến lên một bước.

“Nhai Dư quả nhiên nhớ kỹ.”

Trong giọng nói còn dẫn theo chút ngượng ngùng.

“Không biết Nhai Dư có nguyện cùng ta chung đường?”

Trong kiệu truyền ra giọng nói băng thanh ngọc khiết của Vô Tình.

“Có thể.”

Đây xác thực là giọng của Vô Tình.

Phương Ứng Khán không dám tin vào tai mình.

Nhưng sau một khắc, hắn tin.

Màn kiệu không biết bao thuở đã vén lên.

Vô Tình ngồi ngay ngắn.

Thanh nhu khiến cho người ta khó phân biệt giờ này khắc này, là thiên thượng hay nhân gian?

“Ta có một điều kiện.”

“Ngươi đáp ứng rồi, chúng ta có thể cùng đường.”


Đây đã là cực hạn của Vô Tình, là một lần nhượng bộ lớn nhất trong đời y.

Ở trong lòng y âm thầm nghĩ.

Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, cũng là của ta.

Phương Ứng Khán bỗng nhiên nở nụ cười.

“Ta biết ngươi muốn cái gì.”

“Thế nhưng, ta không thể đáp ứng.”

Ngưng mắt nhìn Vô Tình khó có thể che giấu yếu đuối cùng ủ rũ.

Nụ cười dần dần tắt lịm.

“Nếu như… Đương sơ… Khi ta vừa mới vào kinh, khi ta lần đầu tiên… ngươi có thể nói với ta điều kiện như vậy, Phương Ứng Khán nhất định sẽ vui vẻ chấp nhận…”

“Đáng tiếc, ngươi đã không phải là Phương Ứng Khán năm xưa.”

Khi nói những lời này, trên mặt Vô Tình đã không có một tia cảm xúc.

Mọi tình cảm đều đã bị y thu hồi.

Y, lại là Vô Tình.

Phương Ứng Khán lại nở nụ cười.

Cười như mây bay trong mộng, trong mộng mây bay, mộng như nhân sinh, mộng như mộng.

“Ta của hôm nay, đã không thể, lại càng không nguyện buông.”

“Ta muốn có cả thiên hạ.”

“Cũng muốn có ngươi.”

“Ta không tin không thể đạt được cả hai. Chỉ cần là thứ ta muốn, nhất định phải có được.”


Lúc cỗ kiệu đi vào Thần Hầu phủ.

Vô Tình nghe được Phương Ứng Khán xa xa vọng lại.

“Nhai Dư, ta muốn cho ngươi biết, năm xưa, là ngươi sai rồi.”

Lúc này.

Ánh ban mai đã bừng sáng.

3 comment:

Trả lời
Tâm Tâm nói...
lúc 07:51 25 tháng 6, 2011

Bộ thứ nhất xong rồi, xin cho hỏi bộ thứ 2 đã có/xong chưa và tên là gì a? 8D

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:35 25 tháng 6, 2011

Bộ thứ 2, thứ 3 đều đã xong rồi. Bộ 2 là Vạn vật vô tình giai khả hưu và bộ 3 là Nhất tiếu kham tiêu vạn cổ sầu ^^

Trả lời
Tâm Tâm nói...
lúc 19:58 25 tháng 6, 2011

Đa tạ.

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)