(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q2 - C1,2,3

Vạn vật vô tình rồi cũng nguôi


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan
.:Mục lục:.

1. Mộng như mộng.

Quan Đông lạnh khủng khiếp.

Cho dù là giữa hè vẫn khiến người ta cảm thấy rét run tận đáy lòng.

Lại thêm sông núi hoang vu cùng với đất đai cằn cỗi.

Tất cả, đối với một kẻ trốn chui trốn nhủi ở Kim quốc hơn hai mươi năm như Giản vương Triệu Tự mà nói, quả thật chính là hai mươi năm ác mộng.

Lão không thời không khắc nào là không nghĩ tới việc quay về Đại Tống.

Thuở thiếu thời xa xỉ phù hoa.

Giống như một nguồn sáng mê người không ngừng hấp dẫn lão.

Kim quốc muốn lợi dụng thân phận vương gia của lão, lão đương nhiên là biết rõ.

Người Kim luôn mơ ước nam triều phồn hoa, muốn đưa lão lên làm một con bù nhìn.

Nhưng mà lão sao lại không muốn mượn binh lực của Kim quốc để đoạt lại những thứ vốn có khả năng thuộc về lão?

Hai mươi năm qua, lão chỉ dựa vào giấc mộng đó mà tồn tại.

Mỗi người đều có một giấc mộng.

Mỗi người đều có lúc tỉnh mộng.

Ngay khoảnh khắc Triệu Tự cảm thấy trong phòng có bóng người chợt loé.

Trên cổ lão đã có một vết máu.

Đau nhức chỉ là trong nháy mắt.

Đến khi hạ nhân hầu hạ lão đưa đến bữa trưa.

Lại phát hiện Giản vương Triệu Tự đã lặng lẽ chết từ lâu.

Chết trong một thành nhỏ cách xa Biện Lương nghìn dặm.

Chết bên trong lãnh thổ của bộ tộc Nữ Chân Kim quốc.

Cho đến hết đời.

Lão cũng không thể lần nữa nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa ca vũ thái bình của Đại Tống.

***

Cùng lúc đó.

Đồng dạng cách xa thành Biện Lương nghìn dặm, vùng Đông Nam.

Nữ tử từ từ tỉnh dậy.

Đầu tiên đập vào mắt nàng là màn gấm chăn thêu.

Nàng phảng phất trong một khắc lại nhớ tới tiểu trúc Long Đầu.

Nhớ tới nhà của chính mình.

Trong đỉnh đốt Long tiên hương.

Thơm ngát một gian phòng đồng thời cũng là thơm ngát một thế giới.

Nàng khó tin nhìn xung quanh gian phòng mình đang ở.

So sánh với gian phòng “Đông Phương Tri Chu” dơ bẩn, chật hẹp kia, ở đây không khác gì tiên cảnh, thiên đường.

Lúc đó, mình bị lão già chết tiệt Chiêm Tấu Văn điểm huyệt đạo nhét vào trong ngăn tủ.

Sau đó, cái tên háo sắc khoác lác “Động Phòng Chi Châu” Thiên Vạn Niên dẫn theo thuộc hạ vào phòng.

Sau đó nữa, Phong Tử Châu và người của nàng đánh lén, giết chết “Đông Phương Tri Chu”…

Sau đó sau đó…

Chuyện xảy ra sau đó, vì sao mình không nhớ rõ?

Đến tột cùng trong ngăn tủ kia có cái gì? Có cạm bẫy gì?

Nàng ôm đầu, vắt óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra.

Cho đến khi cửa phòng bị mở.

Một người đi vào.

Hắn đương nhiên là đi.

Thế nhưng không hiểu sao Long Thiệt Lan lại nghĩ hắn kỳ thực là “lướt” vào.

Có lẽ nên nói.

Là bay vào.

Giống như từ trên trời giáng xuống.


“Long nữ hiệp, Long cô nương.”

Người nọ cười, mang theo vạn chủng phong tình không thể hình dung.

Khiến cho trong nháy mắt, Long Thiệt Lan nhớ tới một người.

Người đứng đầu “Tứ Đại Danh Bộ”.

Vô Tình.

Mặc dù Vô Tình rất ít cười.

Mặc dù tướng mạo của bọn họ cũng không có mấy chỗ tương tự.

Nhưng loại khí chất khả dĩ dễ dàng lật úp thiên hạ, cái loại mỹ này, có thể khiến mọi người hít thở không thông.

“Tôn Thanh Hà đang tìm ngươi.”

“Gã nằm mơ cũng nghĩ không ra, ngươi lại ở chỗ này.”

Long Thiệt Lan nghĩ mình đã bị mất đầu lưỡi.

Mỗi cử mỗi động của người này, mỗi tiếng nói mỗi hành vi, thậm chí mỗi chữ mỗi câu.

Đều mang theo một loại ma lực nhiếp hồn.

Khiến nàng nghẹn lời nhìn trân trối.

Vô số nghi vấn đồng loạt nảy lên.

Nàng lại chỉ có thể ở trong lòng len lén nghĩ.

Người này là ai vậy? Hắn có mục đích gì?

Tôn Thanh Hà? Không biết hiện tại gã ra sao rồi?

Vết thương trên mặt kia liệu có thể khép lại? Có thể bị sẹo hay không?

Thiết Thủ Thiết Du Hạ cùng mình đi Đông Nam phá án, lúc này không biết đang ở nơi nào?

2. Dứt phong lưu.

Mọi người đều biết Tôn Thanh Hà đắc tội Khiếu Thiên vương.

Giang hồ đồn rằng: Tra Khiếu Thiên đối với Tôn Thanh Hà hết sức tình nghĩa, đối xử như con, đặc biệt nâng đỡ, yêu quý vô cùng.

Không ngờ Tôn Thanh Hà lại không biết điều, không tự trọng, hoang dâm vô sỉ, mới khiến lão đành lòng đoạn tuyệt giao tình, diệt trừ bại hoại, tạ tội thiên hạ vân vân…

Lời đồn sôi sục sục sôi, tất cả mọi người đều biết, Tôn Thanh Hà nợ Khiếu Thiên vương tình, cũng nợ Khiếu Thiên vương nghĩa.

Mà ngay cả Hữu Tảo Sinh, người ghi lại “Giang hồ nhàn thoại”, cũng ghi chép như vậy.

Thật ra.

Người người đều nói Tra Khiếu thiên nghĩa khí ngút trời, tạo phúc võ lâm, là Phật sống của thiên hạ bá tánh vạn nhà.

Nhưng nếu Tra Khiếu Thiên thật đúng là tốt như lời đồn, tại sao lại cấu kết với kẻ xấu, bè đảng vô số, so với những kẻ làm ác trong quan trường còn như cá gặp nước?

Lão nếu như thật sự nhân từ như đồn, tại sao lại cậy mạnh hiếp yếu? Địa vị của lão trong chốn võ lâm chính nghĩa thì ít quỷ ma thì nhiều này lại cao như vậy?

Mà quan trọng hơn là.

Trong chốn võ lâm rất ít người biết.

Khiếu Thiên vương kỳ thực đã không phải là Tra Khiếu Thiên nữa.

Tân “Khiếu Thiên vương” sau khi tiếp quản đại quyền, cũng từng chiêu dụ Tôn Thanh Hà.

Hắn rất trực tiếp: mặt đối mặt đàm phán với Tôn Thanh Hà.

Mà Tôn Thanh Hà lại càng trực tiếp: gã lập tức khai ra điều kiện của mình.

Kết quả cuộc nói chuyện là.

Khiếu Thiên vương thề phải lấy tính mạng của Tôn Thanh Hà.

Tôn Thanh Hà bắt đầu hành trình lẩn trốn.

Tại Nghĩa Bạc Vân thôn, Tôn Thanh Hà từng nói với hai vợ chồng Ngôn Tiêm, Vu Tình.

Nhưng gã chỉ nói một phần nguyên nhân rời khỏi Tra Khiếu Thiên.

Còn nguyên nhân thật sự khiến gã bị truy sát, lại chỉ có gã và “đương nhiệm” Khiếu Thiên vương biết.

Tôn Thanh Hà tung hoành một đời, phong lưu phóng khoáng.

Nhưng thái độ làm người của gã lại thường khiến người đời chỉ trích.

Chọc người mắng.

Bị người xa lánh.

Hầu như mọi hiểu lầm và thị phi, đều cùng gã dây dưa không dứt.

Nhất là một khi liên quan đến nữ nhân, gã lại càng là ngôn hành suy đồi, táng đức vô sỉ, bại hoại không bằng cầm thú.

Đối với những lời như thế, gã đã sớm nghe mãi thành quen, không đáng kể gì.

Cho đến có một ngày.

Gã gặp một người.

Một khắc đó.

Kẻ luôn luôn tự cho mình là thanh cao như Tôn Thanh Hà cư nhiên cảm thấy chấn động.

Lúc đó tim của gã dường như nhảy ra ngoài.

Bởi vì đối với gã mà nói.

Bản thân người kia là một sự mê hoặc khó có thể chống cự.

Duy nhất làm gã cảm thấy có chút ngạc nhiên chính là.

Người kia cư nhiên là một nam nhân.


Thời gian tạm lưu lại kinh thành.

Thích Thiếu Thương đã từng vô cùng kinh ngạc nói: “Ngươi thực sự nói như vậy? Khó trách hắn phát anh hùng thiếp khắp thiên hạ, một đường đuổi giết ngươi.”

Tôn Thanh Hà nghe vậy cười khẩy.

Không sai.

Mình lúc đó xác thực là cuồng ngôn.

Nhưng mà.

Không đồng ý thì thôi.

Việc gì mà phải cố chấp như vậy, kích động như vậy?

Gã vẫn như cũ làm theo ý mình, ngang dọc giang hồ, tiêu dao tự tại.

Gã đã nói gì?

***

Thập Bát Tinh sơn.

Hai người.

Một ngồi một đứng.


“Trước đây ngươi theo Tra lão, vì lão vào sinh ra tử. Hiện tại, lão đã đi về cõi tiên, ngươi là một nhân tài, không bằng lưu lại, tiếp tục phụ tá ta.”

Nét mặt Tôn Thanh Hà thoáng hiện vẻ cô đơn, nhưng vẫn rất cao ngạo.

“Lúc ta vừa xuất đạo, xác thực rất kính trọng Tra Khiếu Thiên. Trên giang hồ, rất ít người có thể làm được như lão. Mặc dù đối với hành vi của lão có một số việc ta không thể lý giải, có một số việc khó có thể dễ dàng tha thứ, nhưng ta vẫn bội phục lão, đó là điều vĩnh viễn không thay đổi… Ngươi dựa vào cái gì mà yêu cầu ta phụ tá?”

Sau đó.

Gã nhướng mày, nói tiếp: “Không bằng ngươi đi theo ta.”


Địch Thiên Trùng mặt không biến sắc.

Đối với kẻ trước mặt này, hắn đã rất nhường nhịn.

Trên đời này, dù sao chỉ có một Tôn Thanh Hà.

Hắn chậm rãi nói : “Nếu Tôn đại hiệp chịu ở lại Đông Nam, bất luận điều kiện gì, chúng ta đều có thể tiếp thu.”

Tôn Thanh Hà không khỏi động dung.

“Bất luận điều kiện gì? Thực sự?”

“Nếu Tôn công tử có điều kiện, cứ nói đừng ngại.”

Tôn Thanh Hà liền cười có phần tà ác.

Lời gã nói ra càng thêm “tà ác”.

“Tốt lắm, chỉ cần ngươi chịu làm người của ta, lấy ta làm chồng, Tôn mỗ liền phụng ngươi là chủ.”

~~~~~~~~

Oa ha ha ha…. Anh Tôn thật là ngầu~

3. Khiến người tiếc.

Thần Hầu phủ.

Tiểu lâu.

Vẻ mặt Thích Thiếu Thương hết sức nghiêm túc.

Thân là lãnh tụ của võ lâm bạch đạo, thủ lĩnh của đàn long giang hồ, hiếm có sự việc gì có thể khiến hắn căng thẳng như thế.

Đối với bản thân hắn mà nói.

Cho dù là trong trận “Nghịch Thuỷ Hàn” năm xưa, cũng rất ít thời gian hắn tỏ ra căng thẳng.

Hiện tại trên đời này, người có thể khiến hắn căng thẳng vốn đã rất ít lại càng thêm ít.

Không có mấy người.

Vô Tình tuyệt đối là một người trong đó.

Mặt khác.

Giang Nam Phích Lịch đường Lôi Quyển, là người có thể khiến Thích Thiếu Thương xông vào dầu sôi lửa bỏng, tuyệt không hối hận.

Thiếu phu nhân Tức Hồng Lệ của Hách Liên phủ, cũng là nỗi hổ thẹn và nuối tiếc suốt đời của Thích Thiếu Thương.

Ngoài ra, còn có một người…

Trải qua một thảm kịch tàn khốc.

Tự cho là đã tôi luyện thành thép.

Nhưng mà nửa đêm vẫn giật mình tỉnh giấc chỉ vì ánh mắt đùa cợt của y trong mộng.

Hết thảy giống khoảnh khắc phù vân.

Chỉ là lúc đó tuổi trẻ khinh cuồng.

Thích Thiếu Thương đã không thể, cũng không muốn nhớ lại thêm nữa.


Vô Tình dùng một đôi mắt sáng đánh giá sắc mặt Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương lấy lại bình tĩnh mới nói: “Ngươi xác định phải làm như vậy?”

“Sái Kinh gây hoạ cho quốc gia đã lâu, nhất định phải nhân cơ hội này diệt trừ… Vô luận hiểm ác đáng sợ như thế nào, Vô Tình đều muốn thử một lần.”

Y lạnh lùng nói tiếp: “Ta đã nói nhiều như vậy, Thích huynh vẫn còn do dự?”

“Việc này nếu bị Thần hầu biết được… Thiếu Thương e rằng tiên sinh sẽ trách tội.”

“Huống chi, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết hiện nay cũng không ở kinh thành, nếu Thành huynh vì vậy mà có gì sơ suất, Thích mỗ chết vạn lần cũng không chuộc được tội.”

Vừa nghĩ đến Gia Cát Thần hầu, Thích Thiếu Thương liền cảm thấy giống như ngồi trên thảm chông.

Nghe nói oán niệm của Thần hầu rất là khủng khiếp!

“Thế thúc đã đi xuống miền nam từ hôm trước, trong vòng nửa tháng sẽ không trở về.”

Thích Thiếu Thương hầu như nhảy dựng lên.

“Cái…Cái gì… Thần hầu cuối cùng cũng rời kinh…”

Vô Tình lộ ra vẻ mặt “Chứ ngươi nghĩ tại sao ta lại đợi đến lúc này mới ra tay.”

“Huống hồ, Thiết Thủ đang ở Sơn Đông, Truy Mệnh đi Lạc Dương, Lãnh Huyết đang trên đường quay về kinh, nếu thế thúc thực sự biết việc này, có trách phạt… Bọn họ không biết gì hết sẽ không bị liên luỵ.”

Thích Thiếu Thương oán thầm: ngươi biết rõ Thần hầu sẽ trách tội, còn muốn làm như vậy?

Những lời này, bảo hắn nói ra miệng khẳng định là hắn không dám.

Tính tình của Vô Tình hắn cũng không phải không biết.

Thường ngày lạnh như băng sương, cứ như một người được tạc ra từ tuyết.

Thế nhưng một khi chọc giận y, hậu quả thực sự chịu không nổi.

Tuy rằng Thích Thiếu Thương vẫn nghĩ Vô Tình khi tức giận cũng rất là xinh đẹp.

Nhưng hắn vẫn không có can đảm chọc giận y.

Một người bề ngoài yếu ớt nhu nhược, bên trong lại cố chấp quật cường như vậy.

Luôn luôn khiến cho người ta hết sức thương tiếc.

Khiến mọi người không nỡ để y phải chịu bất luận uỷ khuất gì.


Thích Thiếu Thương trầm ngâm nói: “Việc này thật sự quá mức nguy hiểm, không bằng để ta và các huynh đệ trong lâu đi, ngươi hành động bất tiện…”

Vô Tình lạnh lùng cắt đứt: “Thì ra Thích lâu chủ coi thường ta tàn phế, nếu là như vậy, thứ lỗi Vô Tình đã đường đột.”

Sắc mặt y trầm xuống.

“Khả Nhi, tiễn khách!”

Không đợi Bạch Khả Nhi lên lầu.

Thích Thiếu Thương cuống quít nói: “Thành huynh biết rõ ta không phải ý này….”

Hắn một khi bối rối, lời nói cũng trở nên lắp bắp.

“Tất cả theo lời ngươi, đúng như kế hoạch của ngươi, ba ngày sau, Thích mỗ và Thành huynh cùng đến Thục Sơn.”

Không ngờ, hắn còn chưa nói xong.

Vô Tình đã ‘phù’ một tiếng, bật cười.

Khiến cho Thích Thiếu Thương cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Lại thấy Vô Tình nghiêm mặt nói: “Nhai Dư biết Thích huynh nhất định sẽ nhận lời.”

Nói xong, y còn nháy đôi mắt đen trắng phân minh trong như nước.

Thích Thiếu Thương nhất thời trố mắt nghẹn lời.

Thì ra mình lại trúng kế.

1 comment:

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 23:07 13 tháng 9, 2011

Thích bánh bao xuất hiện rồi
tèng téng teng
sao ko cho anh đơn phương tình nhi nhể

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)