(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q2 - C4,5,6

Vạn vật vô tình rồi cũng nguôi


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan
.:Mục lục:.

4. Toái Cửu Hoa.

Hàng năm giữa hè, Sái Kinh đều sẽ đến Cửu Hoa các ở Thục Sơn để nghỉ hè.

Cho nên.

Mùa hè ở Thục Sơn luôn luôn náo nhiệt.

Nhưng mà Thục Sơn ngày hôm đó, lại rõ ràng mang theo vẻ tiêu điều.

Có lẽ nên nói.

Đó kỳ thực không phải là tiêu điều.

Mà là sát khí.

***

Ý định ban đầu của Vô Tình là một mình giết Sái Kinh.

Nhưng thuộc hạ của Sái Kinh rất đông đảo.

Y lại e sợ lão già đó thay mận đổi đào, dùng thủ đoạn để che tai bịt mắt người đời.

Vì vậy y hẹn với Thích Thiếu Thương.

Có cao thủ của Kim Phong Tế Vũ lâu hỗ trợ.

Hẳn là càng chắc chắn.

Tên chiến lược hành động của bọn họ.

Đã gọi là “Toái Hoa.”

Kế hoạch này thiên y vô phùng, áp dụng trên thực tế tuyệt đối có thể giết chết được Sái kinh.

Lấy kế sách của Vô Tình công tử, hơn nữa sắp xếp an bài chu đáo chặt chẽ, hầu như có thể nói là không có sơ sót.

Thế nhưng.

Trước khi hành động lại nảy sinh vấn đề.

Ngày thứ nhất.

Truyền ra tin tức Sái Kinh bị bệnh nhẹ, tạm hoãn xuất hành.

Vô Tình không cho là đúng.

Ngày thứ hai.

Không có bất luận động tĩnh nào.

Vô Tình lại truyền tin cho Thích Thiếu Thương: thủ tiêu kế hoạch.

Nhận được tin tức.

Thích Thiếu Thương đứng ở đỉnh Hồng lâu vò nát tờ giấy.

Bột giấy đều bị gió thổi bay đi.

Không để lại dấu vết.

***

Tuy rằng y bịt kín mặt.

Nhưng vẫn mặc bạch y.

Cho dù là đi ám sát.

Cũng vẫn như cũ bạch như vậy, ngạo như vậy, lãnh như vậy, tuyệt thế như vậy.

Ngoài cửa sổ.

Nắng chiều treo nghiêng.

Giống như một buổi thịnh yến khiến người đời ghé mắt.


Báo cho Phong Vũ lâu huỷ bỏ kế hoạch.

Không có nghĩa là y đình chỉ hành động ám sát Sái Kinh.

Ba ngày qua.

Tuy rằng tình báo thay đổi liên tục.

Nhưng Vô Tình không thể đợi thêm nữa.

Y đã đợi không được.

Nhưng y cũng không muốn Kim Phong Tế Vũ lâu vì vậy mà bị hao tổn, suy yếu thực lực.

Đó là Tô Mộng Chẩm đã để lại, Vương Tiểu Thạch đã giao phó.

Tuyệt đối không thể chịu bất luận tổn thất, hy sinh nào.

***

Ca dương nhạc khởi.

Chưa đến nửa đêm.

Sái Kinh dựa vào ghế thái sư bằng gỗ tử đàn điêu khắc tinh mỹ.

Hai mắt khép hờ.

Tự tại hưởng thụ không khí mát lành trong núi.

Đối với lão mà nói.

Tuý sinh mộng tử hay đào sinh vân diệt cũng chỉ là phong cảnh thoáng qua.

Chỉ cần nắm chắc quyền thiên hạ.

Lo gì anh hùng không về tay?

***

Y chỉ dự định phóng một mũi ám khí vào lão tặc kia.

Một kích tất trúng.

Tuyệt đối không sơ xuất.

Lúc này.

Chính là thời cơ tuyệt hảo.

Bỏ qua.

Đã khó có thể tìm lại được.

Ngay trong nháy mắt ám khí rời khỏi tay.

Tâm tình của Vô Tình trầm xuống.

Bởi vì y đột nhiên nghe được một mùi hương.

Một mùi hương rất nồng nàn, rất dễ chịu, rất đặc biệt.

Mùi hương khiến cho y chấn động.

Lệch tay một chút.

Khiến cho mũi ám khí vốn đã ước hẹn với Sái Kinh, không tới Hoàng Tuyền không gặp mặt thoáng cái… trật mục tiêu.

Tuy chỉ là đường tơ kẽ tóc.

Nhưng liền trở thành nỗi hối tiếc suốt đời của Vô Tình.

Đồng thời.

Khoảnh khắc cành cây khẽ nhúc nhích.

Hành tung của y đã bại lộ!

5. Chiến Thục Sơn.

Mạng của mỗi người chỉ có một cái.

Muốn giết một người không phải là chuyện rất khó.

Thế nhưng Sái Kinh lại là một người rất khó giết.


Một kích nếu không trúng.

Cần phải lập tức rút lui.

Nhưng mà.

Đã lui không được nữa.


Sáu đạo kiếm quang vung lên.

Trong bóng đêm Thục Sơn vốn là hoãn ca mạn vũ.

Như điện.

Như võng.

Vô Tình tiện tay bứt lấy một nắm lá cây, phóng ra.

Y chưa bao giờ câu nệ hình thức của ám khí.

Vào tay y.

Hoa cỏ cây cối đều có thể đả thương người.

Thế nhưng vài chiếc lá xanh tươi.

Chẳng qua chỉ có thể làm đòn mở đầu.

Dưới tình thế hiểm ác như vậy.

Có thể thật sự đối phó với kẻ địch.

Đương nhiên phải là ám khí thật sự.

Y cũng đang lưu ý.

Người trẻ tuổi nhất trong “Thất tuyệt thần kiếm”, nhưng cũng là lợi hại nhất, La Thuỵ Giác còn chưa ra tay.

Y cần phải, nhanh chóng, lập tức, làm một việc.

Rút lui!

Ám khí phá không.

Với đủ chủng đủ loại đủ hình dạng.

Có lượn vòng.

Có di động lên xuống.

Cư nhiên có thể vòng qua cành cây lá cây, tự bay tìm kiếm kẻ địch.

Mà mục đích chỉ có một.

Đột phá kiếm trận.

Có thể không?

Có thể!

Nếu như không có ánh hào quang rực rỡ như một nghìn thái dương kia.

Vô Tình hẳn là đã xông ra khỏi vòng vây rồi.

Một cái “Thái dương quang mang”.

Đủ để biến khoảnh rừng cây nơi Vô Tình đang ẩn nấp thành tro bụi trong nháy mắt.

Huống chi là “một nghìn thái dương”!

Trong khoảnh khắc.

Đêm tối dường như trở thành ban ngày.

Thậm chí còn sáng hơn ban ngày!


Đối mặt với một cường địch âm trầm, lãnh khốc, tàn nhẫn như Thiên Hạ Đệ Thất.

Đổi lại là người khác có lẽ đã không chống đỡ nổi nữa.

Huống chi sau lưng còn có Thất tuyệt thần kiếm!

Vô Tình nên làm gì bây giờ?

Lúc này.

Lại có một tia kiếm quang sáng lên.

Khác với Thất tuyệt thần kiếm chính là.

Tia kiếm quang vừa xuất hiện.

Liền cắt đứt đêm tối triền miên.

Giống như một mối tình si thất lạc giữa những tháng năm nuối tiếc.

“Si”!

Nhìn thấy kiếm quang.

Vô Tình bỗng thấy ngực ấm áp.

Lại lạnh lẽo.

Hắn đúng là vẫn tới.

Y đã kéo Kim Phong Tế Vũ lâu vào cuộc!

Nhưng tình huống nguy cấp, cũng không cho y suy nghĩ nhiều.

***

Vừa nhận được thư của Vô Tình báo huỷ bỏ kế hoạch.

Thích Thiếu Thương liền rõ ràng.

Vô Tình đã hạ quyết tâm, muốn phải đơn độc hành động.

Y không muốn liên luỵ đến Kim Phong Tế Vũ lâu.

Thích Thiếu Thương đương nhiên không thể để Vô Tình một mình tác chiến.

Nhưng hắn cũng không muốn làm trái ý Vô Tình.

Cho nên chính hắn tới.

Một người.

Một thanh kiếm.

Bạch y che mặt, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Thích Thiếu Thương vừa xông lên.

Liền một kiếm chống lại sáu đạo kiếm quang.

Sáu cao thủ tuyệt đỉnh dùng kiếm: “Kiếm Thần” Ôn Hoả Cổn, “Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện, “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu, “Kiếm Quái” Hà Nan Quá, “Kiếm Ma” Lương Thương Tâm, “Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu.

Trong lúc nhất thời.

Kiếm khí tung hoành khắp Thục Sơn.

Thế nhưng, lúc này.

Thích Thiếu Thương bỗng nhiên sinh ra một cảm giác.

Lại có địch xâm phạm.

Kẻ địch đến.

Là La Thuỵ Giác.

Lúc này Vô Tình đã tránh được công kích của Thiên Hạ Đệ Thất.

Mắt thấy Thích Thiếu Thương lâm vào vòng vây của Thất tuyệt thần kiếm.

Y làm một việc.

Bắn ra.

Vô Tình không có nội lực.

Cho nên cái búng tay bắn ra của y cũng không phải là “Đạn chỉ thần công”.

Nhưng so với Đạn chỉ thần công còn hiệu quả, hữu dụng.

Đó kỳ thực là một ám khí “nhìn không thấy”.

Bởi vì nó trong suốt.

Nó cũng không phải bắn về phía La Thuỵ Giác đang tập kích Thích Thiếu Thương.

Mà là bắn lên bầu trời.

6. Nguyệt hoa dẫn.

Hiện tại là ban đêm.

Trên trời có ánh trăng.

Ánh trăng rất sáng.

Ám khí của Vô Tình bắn lên trời.

Tự nhiên liền bị ánh trăng chiếu sáng không sót chút gì.

Ám khí kia vừa tiếp xúc với ánh trăng.

Phảng phất giống như hấp thu tinh hoa của trăng.

Cư nhiên liền phình ra.

Hơn nữa phình ra rất nhanh.

Càng lúc càng lớn.

Đây chỉ là trong nháy mắt.

Sau một khắc.

Nó liền bùng nổ.

Một phần nhỏ bắn về phía Thiên Hạ Đệ Thất và bao hành lí của hắn.

Phần lớn còn lại.

Bay về phía La Thuỵ Giác đang định rút kiếm.


La Thuỵ Giác vốn đang định xuất ra “Mộng trung kiếm” đánh về phía Thích Thiếu Thương.

Lại nghe có tiếng xé gió sau tai.

Thật giống như có một đàn ong mật côn trùng gì đó lao về phía gã.

Cái gì vậy?

Gã chỉ phải quay lại, rút kiếm.

Nghênh hướng ám khí phía sau.

Thực sự là nhiều vô kể.

Quả thật lần đầu nhìn thấy!


Chỉ có Vô Tình biết.

“Nguyệt hoa dẫn” thật ra chỉ là huyễn ảnh.

Sẽ không thực sự đả thương người.

Nếu không thì.

Lúc nãy y bắn ám khí này về phía Sái Kinh, chẳng phải là vạn sự đại cát?

Cho nên.

Nguy cơ của bọn họ kỳ thực còn chưa hoá giải.

Nguy cơ vẫn là nguy cơ.


Đang ở khoảnh khắc đó.

Bên trong Cửu Hoa các đột nhiên vọng ra một tiếng thét kinh hãi!

Đây rõ ràng là giọng của Sái Kinh.

Bởi vì Vô Tình nhất thời phân tâm thất thủ mà Sái Kinh thoát được một kiếp.

Lại nhờ sự yểm hộ của cao thủ bên người vội vội vàng vàng trốn vào Cửu Hoa các.

Lúc này vì sao lại hét lên như vậy?

Chẳng lẽ còn có người nào khác gây bất lợi cho lão?

Những cao thủ hộ vệ Sái Kinh ở đây nhất thời đều biến sắc.

Thiên Hạ Đệ Thất đã phi thân lao về phía trong các.

Nhưng trước khi đi.

Gã còn không quên bổ sung một chiêu “Sầu cực quyền” về phía Vô Tình.

Đó là một bước tiến nữa của “Cừu cực chưởng”, mỗi một quyền xuất ra đều mang theo sầu kình, đủ để giống như một dòng xuân thuỷ bắn tung toé khắp bốn phương đông nam tây bắc, đem địch nhân đánh chìm dìm chết mới thôi.

Vô Tình chỉ phải phát ra một vòng ám khí mới.

Ngay lúc y chuyên chú đối phó với “Sầu cực quyền”.

Một người.

Đã lặng lẽ không tiếng động lẻn đến gần.

Toàn thân gã đen tuyền.

Hắc Quang Thượng Nhân!

Gã vừa xuất hiện.

Liền xuất ra “Hắc quang đại pháp”.

Mục đích là một chiêu đoạt mạng.

Không cho sống sót.

Bởi vì nguyên tắc của gã luôn luôn là: nếu không phải vạn bất đắc dĩ, quyết không động thủ. Một khi động thủ, nhất định không để người sống.

Một chưởng này.

Vô Tình không thể tránh được.

Mặc dù y rõ ràng cảm giác được nguy hiểm đang ập về phía mình.

Ngay trong nháy mắt đó y thi triển khinh công tuyệt đỉnh “Lưu phong sở cập” lắc mình né ra.

Thế nhưng.

Đạo hắc quang kia.

Đã đánh trúng bụng y.

Vô Tình không có nội lực hộ thể.

Một đòn này.

Suýt nữa làm y mất mạng.

Y kêu lên một tiếng đau đớn.

Nương theo chưởng lực, bay về phía sau hơn mười trượng.

Bên kia Thích Thiếu Thương thấy Vô Tình thụ thương.

Nhất thời đỏ mắt.

Kiếm quang xuất nhập như rồng.

Trong vòng mười trượng, đều bị kiếm phong của hắn bao phủ.

Ngay cả La Lão Yêu luôn luôn tàn nhẫn cũng không dám quá mức đến gần.

Thích Thiếu Thương đột phá kiếm trận, đang định tương trợ Vô Tình.

Đã thấy một cái bóng trắng lướt qua, thân pháp phiêu dật, khinh diệu ưu mỹ.

Người nọ lăng không bay về phía Vô Tình, lướt xuống một cái, liền nhẹ nhàng ôm lấy y.

Dưới ánh trăng.

Chỉ thấy hai mắt người áo trắng nọ thanh minh như nước.

Lúc này lại mang theo ba phần ngoan tuyệt.

Thích Thiếu Thương và hắn bốn mắt nhìn nhau, trong lòng giật mình.

Thấy hắn ôm Vô Tình vào lòng, hiển nhiên là xuất thủ cứu người, nhưng trong tâm Thích Thiếu Thương lại bất giác nghi hoặc.

Người nọ cứu Vô Tình, liền không chần chờ.

Xoay người lao về hướng chân núi.

Trong nháy mắt đã không thấy vết tích.

Thích Thiếu Thương đang định tái chiến.

Lại thấy trên núi không biết bao thuở có thêm hơn mười người bịt mặt, đang chiến đấu với thuộc hạ của Sái Kinh.

Một người ở phía sau nhỏ giọng nói nhanh: “Lâu chủ đừng lo, xem người nọ đối với Thành công tử cũng không có ác ý, chúng ta nên nhanh chóng rút lui khỏi đây thì hơn.”

Nghe giọng nói.

Là Tôn Ngư.

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)