(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q2 - C7,8,9

Vạn vật vô tình rồi cũng nguôi


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan
.:Mục lục:.

7. Ẩn Phong Nguyệt.

Hắc Quang Thượng Nhân là một cao thủ tuyệt đỉnh.

Nếu xét võ công.

Ngay cả nhân vật dày công tôi luyện như Mễ Thương Khung, gặp phải những kẻ hoá thân làm đạo gia tiên ban như vậy, cũng phải né tránh ba phần.

Gã vừa ra tay, giống như toàn bộ đen tối trong trời đất, toàn bộ bóng tối và hắc ám, cùng với tất cả năng lượng hắc ám đều tập trung lại.

Chỉ có hắc có thể đối kháng bạch.

Chỉ có đêm tối có thể thay thế ban ngày.

Chỉ có lực lượng của hắc ám mới có thể chống chọi ánh sáng.

Vô Tình trúng phải “Thiên hạ nhất bàn hắc”.

Tuy rằng trúng chưởng.

Nhưng y cũng mượn chưởng lực bay về phía sau hơn mười trượng.

Phía sau chính là sơn đạo.

Y vốn muốn mượn cơ hội này thoát thân.

Nhưng hiện tại không được.

Vô Tình chỉ cảm thấy bụng đau như xé, giống như có nghìn vạn thanh đao xỏ xuyên qua.

Mồ hôi lạnh lã chã rơi xuống.

Người cũng dần dần mất đi ý thức.

Y biết rõ mình bị thương rất nặng, nhưng lúc này lại vô kế khả thi.

Chợt thấy trước mắt có bóng trắng nhoáng lên.

Sau một khắc.

Y đã ngã vào một lồng ngực không tính rộng nhưng vô cùng quen thuộc.


Vô Tình vừa thấy người này, càng thêm mê muội.

Vì sao hắn lại xuất hiện vào lúc này?

Người nọ vận chỉ như gió, chớp mắt đã điểm bảy đại huyệt quanh thân y.

Trước khi hoàn toàn hôn mê.

Vô Tình nghe được hắn trầm thấp nói một câu:

“Nhai Dư thật không ngoan, chuyện nguy hiểm như vậy cũng dám làm.”

***

Phương Ứng Khán ôm Vô Tình bay ra khỏi vòng vây.

Chốc lát đã xuống tới chân núi.

May mà Thích Thiếu Thương và người của Kim Phong Tế Vũ lâu đã chặn đứng kẻ địch, cho nên không ai đuổi kịp.

Lúc này trăng sáng sao thưa.

Phóng mắt về phía kinh thành xa xa.

Chỉ có thể thấy ánh đèn thưa thớt.

Phương Ứng Khán cúi đầu.

Nhìn người trong lòng đang hôn mê, mặt trắng như giấy, hơi thở mong manh.

Hắn đánh giá tình huống.

Cuối cùng xoay người đi về hướng tây Thục Sơn.

***

“Phong Nguyệt sơn trang” là biệt viện của Phương Ứng Khán ở ngoại thành.

Toạ lạc cách chân núi Thục Sơn chừng một dặm về phía tây.

Mặc dù gọi là sơn trang, nhưng vô cùng lịch sự tao nhã.

So sánh với vẻ phong nhã hùng tráng của Thần Thông Hầu phủ, hay cổ kính trang nghiêm của Bất Giới trai trong kinh thành, phong cách nơi đây quả thật khác biệt rất xa.

Cả toà kiến trúc giấu mình trong cây cối rậm rạp.

Được tùng xanh, bách biếc, liễu lục, tre trúc thâm u che đậy.

Nếu như không chú ý.

Hầu như khó có thể phát hiện nơi này cư nhiên có chốn Bồng Lai.


Nhẹ nhàng đem người đặt lên giường.

Hai hàng lông mày thanh tú của Phương Ứng Khán nhíu chặt.

Việc quan trọng nhất hiện tại, là chữa thương cho Vô Tình.

Nhưng dùng cách nào, thật khiến cho người ta hao tâm tổn trí.

Vận công truyền nội lực?

Hoàn toàn không được.

Đối với một người không hề có nội lực như Vô Tình.

Nếu như là nội thương bình thường, có thể thử phương pháp khai thông, điều trị nội tức.

Nhưng “Thiên hạ nhất bàn hắc” của Hắc Quang Thượng Nhân lại là một môn công phu cực kỳ thâm độc.

Nói cách khác.

Đó là một loại năng lượng cực kỳ ác độc.

Người trúng chiêu này, lục phủ ngũ tạng trở nên cực kỳ yếu đuối.

Nếu tự mình điều tức hoặc người ngoài vận chuyển nội lực mà có chút sơ suất, sẽ lập tức vỡ vụn nội tạng mà chết.

Thỉnh thầy thuốc đến khám?

Vạn vạn không được.

Việc này phải thật bí mật, nếu như bị vây cánh Sái Kinh phát hiện.

Đại sự liền không ổn.

Trong lúc Phương Ứng Khán hết đường xoay sở.

Bỗng nhớ tới một người.

Hiện nay trong phủ của mình, cũng chỉ có Thuỷ Thanh Hàn là tinh thông y thuật nhất.

Nàng ta tuy là thuộc hạ chính quy của Địch Thiên Trùng, nhưng cũng sẽ không truyền việc này ra ngoài.

Hắn vội vàng gọi hạ nhân đến phân phó.

“Đi hầu phủ đón Nhạc di nương đến đây, nói bản hầu muốn ở đây cùng nàng mấy ngày.”


Sau khi hạ nhân rời đi.

Phương Ứng Khán xoay người nhìn về phía màn che.

Trong phòng tuy rằng thắp đèn, nhưng vẫn có chút hôn ám lờ mờ.

Vô Tình lẳng lặng nằm trên giường.

Hai mắt nhắm nghiền.

Môi trắng bệch như tuyết.

Nét mặt cũng mơ hồ hiện ra một tầng hắc khí.

Càng không giống như người sống.

Hơn nữa quang cảnh trong phòng.

Thê lương lại mang theo ba phần thê diễm.

Trong một khắc hoảng hốt.

Phương Ứng Khán phảng phất như thấy sinh mệnh vốn nhợt nhạt mỏng manh trước mắt đang từ từ tan biến.

Hắn đi đến bên giường ngồi xuống.

Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt không có chút huyết sắc.

Một giọt lệ.

Rốt cuộc rơi.

8. Quá tịch liêu.

Lục Phần Bán đường.

Gió nhẹ lướt qua song cửa, lay động vạt váy xanh nhạt như nước của Lôi Thuần.

Cũng thổi qua ánh mắt khinh sầu bạc oán của nàng.

“Mấy ngày nay, trong kinh thành gió mưa thật lớn.”

Nàng tiện tay nhặt lên một đoá tường vi bên song, nói với người bên cạnh như vậy.

“Ngươi xem, ngay cả hoa cũng úa tàn rồi.”

Đoá hoa chưa nở rộ, đã bị gió thổi rơi.

Giống như hồng nhan tuyệt sắc tuổi hoa điêu tàn.

Lưu lại cho nhân gian vô hạn kinh diễm cùng tiếc nuối.


Địch Phi Kinh giương mắt.

Đó là một đôi mắt đa tình mà diễm lệ.

Đồng tử sáng sủa, lông mi dài mà hơi cong.

Sắc bén, xinh đẹp, ưa nhìn.

Bất cứ lúc nào, đều khiến người ta động tâm.

Cử chỉ của hắn càng ôn văn ưu nhã, tiêu sái tự nhiên.

Khiến người cảm thấy thoải mái.

“Đã nhiều ngày, có rất nhiều cao thủ kinh thành bỗng nhiên mai danh ẩn tích.”

“Những người này, đa phần là thuộc hạ của Kim Phong Tế Vũ lâu.”

Mặc dù hắn đàm luận chuyện sống chết của phe đối địch.

Nhưng khi nói.

Cảm tình trong mắt hắn lại vô cùng phong phú.

Rất u buồn.

Lôi Thuần đang nhìn Địch Phi Kinh.

Một người văn nhược tuấn tú như nữ tử, ngay cả xương cổ cũng bị chặt gãy.

Lại khiến mọi người đều cảm thấy sâu xa khó lường.

Màn đêm buông xuống.

Quần hùng lực chiến Quan Thất.

Địch Phi Kinh cũng phải ở trước mặt các cao thủ xuất ra tuyệt chiêu của hắn.

Hắn vừa ra tay.

Chính là tuyệt chiêu xưa nay hiếm thấy “Đại khí tử cầm nã thủ pháp.”

Hắn vừa ngẩng đầu.

Liền có thể dùng thị lực phóng ra nội kình.

Nhưng mà.

Điều càng khiến người ta cảm thấy kinh khủng là, cho dù đối đầu với Quan Thất, Địch Phi Kinh dường như vẫn còn chưa tung hết sức.

Không bay thì thôi, đã bay sẽ bay thật cao.

Không kêu thì thôi, kêu một tiếng kinh hãi thế nhân.

Hắn, tuyệt đối là một người như vậy.

Mà cô độc và tịch mịch của hắn.

Cũng chỉ có nàng mới biết được.

Có lẽ nên nói.

Cô độc và tịch mịch của hai người bọn họ.

Chỉ có tương hỗ với nhau mới có thể nhận ra.

Mỗi lần nghĩ đến đây.

Lôi Thuần đều mơ hồ cảm thấy một chút ấm áp hoà cùng ngọt ngào.

Nàng khẽ mở đôi môi đỏ thắm, cười nói: “Đâu chỉ có người của Kim Phong Tế Vũ lâu… ngay cả Vô Tình công tử của Thần Hầu phủ cũng mất tích, sự kiện này, thật khiến cho người ta trở tay không kịp.”

***

Phong Nguyệt sơn trang.

Thuỷ Thanh Hàn cẩn thận chẩn mạch cho Vô Tình.

Lại kiểm tra sắc mặt của y.

Một lát mới nói: “Vô Tình công tử đã không còn lo ngại.”

Phương Ứng Khán thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nói: “Ngươi có cẩn thận khám kỹ không? Thân thể y luôn luôn suy yếu, chịu không được thương tích.”

Thuỷ Thanh Hàn thấy thái độ của hắn khác thường, dĩ nhiên lại lo lắng cho Vô Tình như vậy.

Trong lòng không khỏi đau xót.

“‘Sơn tự kinh’ của Hầu gia có thể áp đảo trời đất tạo hoá, trị liệu thương tích do Hắc quang đại pháp gây ra tự nhiên không phải nói suông.”


Hai người cùng đi ra khỏi phòng.

Thuỷ Thanh Hàn giao phương thuốc cho nha hoàn tuỳ thân đang chờ ở trong đình, lại căn dặn vài câu về cách sắc thuốc cũng như liều lượng.

Liền đi theo Phương Ứng Khán vào một viện khoá kín khác của sơn trang.

“Việc này nếu nhiều người biết, liền tăng thêm nguy hiểm. Nếu không cần thiết, ắt hẳn hầu gia cũng không gọi Thanh Hàn đến đây.”

Ánh mắt Phương Ứng Khán khẽ chuyển động, lộ ra một chút xấu hổ.

Nhưng thoáng qua liền biến mất.

Hắn cười nói: “Thanh Hàn còn đang trách ta ngày ấy ngăn cản ngươi đi cứu người kia?”

Thuỷ Thanh Hàn ngưng mắt nhìn tuấn dung phong thần như ngọc lại mang theo chút mỏi mệt của hắn.

“Hầu gia biết rõ Thanh Hàn thụ đại ân của công tử, lý do vào kinh hơn phân nửa là vì việc này…”

Nàng nức nở nói: “Công tử trách ta làm việc bất lợi chỉ là việc nhỏ, nhưng mà… nhưng mà…”

Phương Ứng Khán ôn hoà nói: “Nha đầu ngốc, ngươi cho rằng công tử nhà ngươi thực sự phải lòng tên họ Bạch kia sao?”

Thuỷ Thanh Hàn ngẩn ra.

Đã thấy trong ánh mắt Phương Ứng Khán mang theo vẻ đùa cợt.

Giọng nói lại nhuốm một chút phiền muộn.

“Hắn chẳng qua chỉ là quá tịch mịch mà thôi.”

Không đợi Thuỷ Thanh Hàn đáp lời.

Hắn lại hỏi: “Ngươi có mang ‘Nhạn quá tiêu tương’ đến đây không?”

Thuỷ Thanh Hàn hơi kinh ngạc: “Chẳng lẽ hầu gia muốn…”

Phương Ứng Khán thản nhiên nói: “Ta chẳng qua chỉ muốn thử xem ‘Nhạn quá tiêu tương’ có đúng như lời đồn, có thể làm người ta quên mất quá khứ trước kia hay không.”

9. Núi xanh xưa.

Lúc này là giữa hè.

Lá cây xanh ngắt một khoảng trời, trong ao hoa sen đủ màu khoe sắc, xinh đẹp mà thuần khiết.

Một cơn gió thổi qua, hoa lá đong đưa, sinh ra nghìn gợn sóng dập dờn.

Một người ngồi một mình trong Lăng Ba đình đọc sách.

Bởi vì đình nghỉ mát bốn phía đều có màn trúc tương phi buông xuống.

Gió nhẹ phất qua, bóng râm lay động, chiếu lên áo trắng của người nọ, loang lổ sáng tối.

Phương Ứng Khán nhìn bóng người thanh tuyển tuyệt tục phía xa kia.

Trong lòng không khỏi hoài nghi đây rốt cuộc là thực hay là mộng?

Nhạn quá tiêu tương của Thuỷ Thanh Hàn.

Quả nhiên là danh bất hư truyền.

Tương lai cho dù ngươi có oán ta hận ta.

Ta cũng sẽ không buông tay.


Hắn lặng lẽ đi vào trong đình.

Người nọ đọc sách vô cùng chăm chú, cho nên không hề phát hiện.

Vài sợi tóc phủ xuống bên má y.

Lại tăng thêm mấy phần mỹ lệ khả ái.

***

Đông Nam.

Mộng Thiên Nhai lâu.

Vẫn như cũ là hai người.


“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

“Muốn ngươi phải chết.”

Tôn Thanh Hà tà tà liếc hắn.

“Ngươi an bài cho ta nào là dâm dục nào là cướp của, nhiều tội danh nghiêm trọng như vậy, chỉ vì một câu nói khi xưa của ta?”

“Ngươi cho ta là người như thế nào, có thể vô duyên vô cớ bị một tên cuồng đồ như ngươi lăng nhục.”

Tôn Thanh Hà nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, không ngờ cũng là một loại phong tình.

Nhớ tới mình phải chịu oan uổng bị truy sát bao lâu nay, trong lòng tự nhiên cũng căm giận.

Ánh mắt liền dẫn theo vẻ ngoan tuyệt.

Gã hỏi: “Long Thiệt Lan đâu?”

“Nàng ta bất quá chỉ là mồi nhử mà thôi, ngươi đã tới, ta còn giữ nàng lại làm gì?”

Địch Thiên Trùng ác ý nói như vậy.

Tôn Thanh Hà cả giận: “Vậy còn Niếp Thanh? Hắn và ngươi không oán không thù, nhưng lại trúng ba chiêu ‘Thanh sơn y cựu tại chưởng trung’ của ngươi, ngươi đây là muốn gì?”

“Ai bảo hắn là bằng hữu của ngươi? Chỉ có thể trách hắn kết giao vô ý, lại không biết lượng sức vì ngươi ra mặt.”

Địch Thiên Trùng lúc này lại thản nhiên nói: “Ba chưởng đó vốn là để dành cho ngươi… Ngươi đều không phải luôn luôn rất kính ngưỡng Tra lão sao? Ta đây liền dùng công phu của lão giết ngươi, coi như là thành toàn cho ngươi.”

Lời còn chưa dứt.

Người của hắn đã động.

Hắn quả nhiên dùng tuyệt học của Tra Khiếu Thiên.

Chưởng phong kia không thể hình dung chỉ bằng hai chữ sắc bén.

Nó là một loại khí thế phô thiên cái địa.

Lại mang theo nỗi thương cảm núi xanh vẫn như cũ mà người xưa không còn.


Tôn Thanh Hà không né tránh.

Chịu liền chịu thôi.

Dù sao thì cũng không nhất định có thể giết được ta.

Đợi được gã phát hiện một chưởng của đối phương thực sự là muốn lấy mạng của gã.

Lúc này đã muộn.

Gã có muốn tránh cũng tránh không thoát nữa.


Nhưng mà chưởng này cũng không đánh trúng gã.

Bởi vì chỉ mới nửa đường.

Chưởng phong liền biến mất.

Nó đương nhiên không phải là vô duyên vô cớ biến mất.

Mà là có một người.

Thay Tôn Thanh Hà tiếp một chưởng này.

Lão hoá giải “Thanh sơn y cựu tại chưởng trung” của Địch Thiên Trùng xong.

Liền quay sang Tôn Thanh Hà quát lớn: “Sao ngươi không tránh?”

Tôn Thanh Hà lười biếng trả lời: “Ta không ngờ hắn thoạt nhìn nho nhã dịu dàng như tiểu cô nương, chưởng phong cư nhiên lại bá đạo như vậy.”

Người tới thiếu chút nữa tức chết.


Địch Thiên Trùng liếc thấy người này.

Kinh ngạc vô cùng.

Không ngờ rằng lão cư nhiên sẽ đến.

“Ông thật sự đến đây.”

Hắn nói.

“Cũng tốt. Chúng ta đã có rất nhiều năm chưa gặp mặt.”

Hắn dùng một loại ngữ điệu mang theo cảm tình vô cùng phức tạp xưng hô đối phương.

“Thần hầu… Sư phụ.”


Trên lầu Mộng Thiên Nhai.

Đứng giữa Địch Thiên Trùng và Tôn Thanh Hà.

Đương nhiên là Gia Cát Thần hầu, Gia Cát tiên sinh, Gia Cát Tiểu Hoa, Gia Cát Chính Ngã.

~~~~~~~~~~~~~

Lời tác giả:

*Nằm trên đất lăn lăn giãy giãy*: không chịu đâu~~~~~~~~~~

Mấy người bắt người ta viết JQ~~~ lại không cho người ta cho Tiểu Phương điều kiện sáng tạo~~~

Mấy người là một đám người xấu~~~

Ta muốn viết một câu chuyện thật cẩu huyết~~~

Muốn cho Tiểu Phương dùng Nhạn quá tiêu tương~~~

(Phương Ứng Khán: “cái gì quang minh lỗi lạc~~~ bản hầu có lúc nào từng quang minh lỗi lạc? Các ngươi tưởng ta là cùng một loại người với Tôn Thanh Hà Thích Thiếu Thương Vương Tiểu Thạch sao? Hừ!” Khuynh Thành cười gian~~~ mọi người: “Cút!!!”)

3 comment:

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 15:01 14 tháng 9, 2011

ai da
thấy anh Thiên Trùng làm hoành tráng, tưởng ảnh có gì với anh Bạch
ai dè là ảnh bị anh Tôn ám ảnh
trời đất, sao đệ tử đắc ý của Gia Cát tiên sinh toàn vị áp không vậy nè

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:49 15 tháng 9, 2011

Thiết Thủ với Lãnh Huyết có bị áp đâu :D

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 00:16 16 tháng 9, 2011

đã nói là "môn sinh đắc ý mà"
hai anh kia đâu có "đắc ý" đâu
là ta nói Vô Tình với Địch Thiên Trùng á
chứ anh Thiết mà bị áp...
nghĩ thôi đã thấy sợ rồi

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)