(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q2 - C10,11,12

Vạn vật vô tình rồi cũng nguôi


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

10. Sự chẳng vẹn toàn.

Đối với lời của Tôn Thanh Hà.

Tuy rằng Gia Cát Tiểu Hoa cảm thấy tức giận, nhưng cũng có phần đồng tình.

“Từ nhỏ hắn đã như vậy.”

“Bề ngoài có vẻ điềm đạm, nhưng thực ra bên trong lại hiếu thắng hơn bất cứ ai.”

Lần này.

Đến phiên Địch Thiên Trùng tức chết.

Gia Cát Chính Ngã thật sự đứng trước mặt mình.

Nhưng nhất thời.

Hắn lại không tìm được lời nào để nói.

Không ngờ rằng lần nữa gặp mặt.

Lại là trong một hoàn cảnh như thế này.

***

Từ thời khắc Vô Tình tỉnh lại ở Phong Nguyệt sơn trang.

Y liền phát hiện mình bị một đám nha hoàn người hầu vây quanh.

Bọn họ không chỉ cẩn thận chăm sóc cuộc sống sinh hoạt áo cơm hàng ngày của y.

Những lúc nhàn hạ, còn kể cho y nghe đầu đuôi chuyện y đến sơn trang điều dưỡng.

Thì ra.

Mình là vì cơ thể ốm yếu nhiều bệnh nên mới bị đưa tới nơi này.

Khi những người đó đề cập đến thân phận của y, y cũng có chút giật mình.

Nhưng điều càng khiến y hoảng hốt hơn.

Là vị công tử cao quý khi cười mang theo ba phần trẻ con hai phần ngại ngùng kia.

Y nhớ rõ khi vừa tỉnh lại.

Đã thấy hắn canh giữ ở bên giường.

Tất cả mọi người đều nói với y.

Bởi vì khi phát bệnh y bị sốt cao.

Cho nên mới quên mất những chuyện trước kia.

Quên mình là ai.

Mặc kệ bọn họ nói thật hay nói dối.

Chí ít Vô Tình biết.

Giờ khắc này.

Bản thân y đang ở tại Phong Nguyệt sơn trang.

***

Ta mong rằng có thể dùng cách này để giữ ngươi lại.

Thế nhưng.

Khi biết ngươi thực sự đã quên hết tất cả.

Vì sao ta lại nghĩ.

Lẽ nào những thứ đã biến mất trong trí nhớ ngươi.

Cũng bao gồm cả ta sao?

Như vậy… Cũng tốt…

Nếu như cả đời ngươi vẫn không nhớ lại được.

Vậy thì ở lại chỗ này suốt đời đi.

Ít nhất… ngươi sẽ là của riêng một mình ta.

***

Hắn cầm lấy một vật cho y xem.

“Còn nhớ nó không?”

Đó là một bức tượng gỗ.

Vô Tình không hề động tĩnh.

Chỉ nhìn thoáng qua.

Liền lắc đầu.

“Đây là năm xưa ta đến nhà ngươi chơi, Nhai Dư đã tặng ta làm vật đính ước.”

Trong nháy mắt, mặt y ửng hồng.

Lông mày cũng nhíu lại.

Y vươn tay cầm lấy tượng gỗ kia.

Lại bị Phương Ứng Khán nhân cơ hội nắm lấy, không giãy ra được.

“Ngay cả nó cũng bị Nhai Dư quên, ta quả thật rất thương tâm.”

“…”

“Đúng rồi, ngày hôm qua ngươi đọc sách gì vậy?”

Nghe Phương Ứng Khán hỏi như vậy.

Trong ánh mắt mờ mịt của Vô Tình có một tia dao động chợt lướt qua.

Nhưng y vẫn không trả lời.

Ngoài cửa sổ trăm hoa đua sắc.

Hoa quế vừa chớm nở, càng khiến cho hương thơm triền miên khắp vườn.

Y thấy một đôi hồ điệp bay qua.

Bèn si ngốc nhìn.

Phương Ứng Khán thấy sắc mặt y có vẻ uể oải, liền hỏi: “Nhai Dư cảm thấy mệt mỏi rồi?”

Sau đó bế Vô Tình khỏi ghế dựa.

Phương Ứng Khán chậm rãi vào phòng ngủ, đặt y nằm trên giường.

Tuy là tiết trời nắng nóng, nhưng vẫn kéo một tấm chăn lụa giúp y phủ thêm.

Động tác mềm nhẹ, hết sức cẩn thận.

Vô Tình vốn tuỳ ý để mặc hắn bế vào trong,

Nhưng lúc Phương Ứng Khán cẩn thận đắp chăn.

Y nghiêng đầu đi.

Gương mặt ửng hồng.

Ánh mắt Phương Ứng Khán khựng lại.

Tựa như bị đầu độc, kìm lòng không đậu cúi đầu, hôn lên môi y.

Ngoài ý muốn.

Không hề gặp phải bất cứ chống cự gì.

Càng thêm ngoài ý muốn.

Hắn chạm phải ánh mắt của Vô Tình.

Trong ánh mắt kia.

Có xấu hổ, uỷ khuất… lại có càng nhiều những điều không biết tên gì đó…

Phương Ứng Khán không thể kiềm chế.

Mang theo cuồng loạn và mê say từ tận đáy lòng.

Hắn kề sát bên tai y thì thầm.

Mỗi một lời đều giống như ma chú có thể trói buộc nhân tâm.

Khiến người ta mê loạn, khiến người ta không thể tự chủ.

Quần áo từng món từng món rơi xuống, chủ nhân lại không hề để ý.

Cả căn phòng đều là hương xuân kiều diễm.


Rất nhiều năm sau đó.

Phương Ứng Khán nhớ lại khoảng thời gian phong nguyệt vô biên kia.

Tự đáy lòng vẫn thở dài.

Bởi vì cuối cùng hắn cũng tin rằng.

Điều mình suốt đời truy tìm, suốt đời chờ đợi.

Thật ra chính là – chỉ là, một khoảnh khắc kia mà thôi.

11. Bí mật trong rừng.

Mặt trời vừa ló dạng.

Hào quang giống như nghìn vạn sợi tua cờ kim sắc.

Xuyên thấu qua khe cửa âm u chiếu lên bức màn phù dung.

Nửa tháng nay.

Tuy rằng ngày ngày lưỡng tình lưu luyến.

Đêm đêm cũng là quang cảnh tiêu hồn.

Nhưng Phương Ứng Khán biết Vô Tình thương tích chưa lành, chung quy là thân thể suy nhược.

Cho nên cũng không dám quá mức làm càn.

Một phen chăm sóc quan tâm như vậy.

Lại hơn hẳn vạn loại triền miên trên đời.


Lúc này.

Phương Ứng Khán đã sớm tỉnh dậy.

Nhưng vẫn còn tham lam ngắm nhìn dung nhan say ngủ của người bên cạnh.

Dưới ánh ban mai, hàng mi dài của người nọ vừa dày vừa nhuyễn, gương mặt hơi tái nhợt, lông mày cũng khẽ nhíu.

Giống như trong mộng cũng bị tâm sự đè nặng.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân rất nhẹ.

Phương Ứng Khán nhíu mày, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn mịn như ngọc của y.

Đứng dậy mặc áo.

Lại cẩn thận vén lại góc chăn cho y.

Lúc này mới lưu luyến ra khỏi nội thất.

Nha hoàn đợi ở gian ngoài vội vàng nghênh đón hầu hạ hắn chải tóc rửa mặt.

Hắn phất tay bảo lui.

Chỉ hỏi Thuỷ Thanh Hàn đang vội vã đi vào: “Chuyện gì?”

Thuỷ Thanh Hàn vừa cầm lấy áo mão đai lưng trong tay nha hoàn.

Vừa lệnh cho các nàng ra ngoài cửa đợi.

Tự mình hầu hạ Phương Ứng Khán thay y phục.

“Vừa rồi có người ở trong phủ đến mật báo, hoàng thượng ngày mai đến Thái miếu dâng hương, không biết hầu gia có định quay về kinh một chuyến?”

Phương Ứng Khán một mặt để Thuỷ Thanh Hàn thay mình chuẩn bị,

Một mặt thờ ơ hỏi: “Sái Kinh có theo hộ tống không?”

“Sái tướng gia từ lần bị hành thích trước, vẫn luôn ở trong phủ tĩnh dưỡng. Lần này phụng giá tuần du chính là Gia Cát Thần hầu.”

Phương Ứng Khán thầm giật mình.

Gia Cát Chính Ngã quay về nhanh như vậy.

Chẳng lẽ là tin tức bị rò rỉ?

Lúc này còn một việc cấp bách cần phải giải quyết.

Mắt phượng của hắn trở nên lạnh lẽo, hỏi Thuỷ Thanh Hàn: “Những việc ta dặn lúc trước đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”

Thuỷ Thanh Hàn gật đầu: “Tất cả đều đã được an bài thoả đáng như hầu gia phân phó.”

Phương Ứng Khán gật đầu: “Ngươi về đi.”

***

Đêm khuya trầm vắng.

Rừng rậm u ám.

Lúc này ở nơi này.

Bình thường chỉ có tiếng rầm rì của lũ côn trùng giấu mình trong bụi cây.

Thế nhưng hôm nay dường như chúng nó cũng bị kinh sợ bởi nguồn khí tức lãnh liệt.

Đến nỗi không dám ra tiếng.

Nguồn khí tức xuất phát từ một kẻ ăn mặc cực kỳ giống đám ăn chơi trác táng.

Liếc mắt nhìn qua, gã thậm chí còn giống công tử thế gia hơn Phương Ứng Khán.

Vừa nhìn đã biết là con nhà quyền thế trường kỳ trầm mê trong cờ bạc lêu lổng, mê hoa luyến liễu.

Nhưng ánh mắt của gã lại rất đặc biệt, rất lãnh liệt, thậm chí rất ngoan độc.

Lúc Phương Ứng Khán đến nơi.

Đường Phi Ngư đang chắp tay ngắm trăng.

Gã cư nhiên còn ngâm thơ: “Phong nguyệt vô biên mãn kinh hoa, thắng khước nhân gian đế vương gia.”

Một thanh niên vừa tàn nhẫn vừa điên cuồng như gã.

Lúc này cũng sẽ có tâm tình, có nhã hứng đón gió ngắm trăng.

Thật cũng khiến Phương Ứng Khán có chút ngoài ý muốn.

Hắn mỉm cười tiến lên: “Làm phiền Đường tam thiếu gia đợi lâu.”

Đường Phi Ngư lạnh lùng nói: “Không dám. Được người thân cư địa vị cao như Phương tiểu hầu gia nể mặt, bỏ qua giường cao nệm ấm, giai nhân ôn nhu, đêm hôm khuya khoắt hạ giá đến nơi hoang vu dã ngoại gặp một kẻ giang hồ giặc cỏ như ta, thực là hổ thẹn không dám nhận.”

Tuy rằng miệng gã nói “hổ thẹn không dám nhận”, nhưng giọng điệu hoàn toàn không có nửa phần “hổ thẹn”, ngược lại còn rất “dám nhận” là đằng khác.

Phương Ứng Khán đã sớm nghe nói người này rất tự cao, tuỳ ý hành sự, nên cũng không đặc biệt để ý.

Trái lại, vẻ mặt hắn càng thêm khiêm cung.

“Đường tam thiếu gia sao lại nói ra lời ấy? Ứng Khán chẳng qua chỉ là một kẻ bầy tôi, có thể kết giao với bậc anh hùng cái thế như huynh đài, vốn là tam sinh hữu hạnh. Huống hồ, mai sau nếu Hữu Kiều tập đoàn có được sự giúp đỡ của Thục Trung Đường môn, thật là vô cùng may mắn!”


Tóc của Đường Phi Ngư rất dài, cũng rất rối.

Lại khiến người ta sinh ra một loại cảm giác phiêu dật.

Mắt gã bị tóc dài che phủ.

Nhưng ánh mắt vẫn xuyên thấu ra ngoài.

Giống như lãnh điện.

“Trước khi vào kinh Đường mỗ vẫn nghe người ta đồn rằng Phương tiểu hầu gia ‘phiên thủ vi vân phúc thủ vũ’, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Phương Ứng Khán tỏ ra kinh ngạc mờ mịt.

“Bản hầu chẳng phải đã đúng hẹn giao ‘nàng ta’ cho các ngươi sao? Tam thiếu gia nói vậy là có ý gì?”

“Nếu vậy vì sao lúc đầu ngươi lại đem Đường Liệt Hương đến Thục Sơn? Lại ngay đúng dịp đám người Sái Kinh đến Thục Sơn tránh nóng? Với công phu điểm huyệt của tiểu hầu gia, nàng ta sao có thể dễ dàng phá tan huyệt đạo như vậy?”

Phương Ứng Khán khẽ cười: “Đường huynh, thế sự khó liệu. Hơn nữa, cuối cùng chẳng phải các ngươi cũng đã bắt được người sao? Cần gì phải để bụng việc nhỏ như vậy chứ?”

Đường Phi Ngư hừ lạnh một tiếng.

“Theo tại hạ thấy, tiểu hầu gia cũng chẳng phải muốn trả người cho chúng ta, mà là muốn mượn tay Thục Trung Đường môn giết nàng.”

12. Dối lừa trong câm lặng.

Trước khi trời sáng.

Phương Ứng Khán đã về tới Phong Nguyệt sơn trang.

Còn chưa tới cửa, đã nghe được tiếng đàn.

Đó là khúc “Quy khứ lai hề”.

Thanh âm từ xa vọng lại, bồng bềnh trôi đi.

Hoà cùng làn gió mát thoảng qua và mảnh trăng tàn chưa lặn.

Giống như âm thanh cõi trời, đã từ lâu thất truyền khỏi nhân gian.

Muốn đem tâm sự gửi vào đàn ngọc, lại thiếu tri âm, đàn đứt dây còn ai nghe?

Khi đó.

Phương Ứng Khán đang đứng bên cạnh một khóm hoa đinh hương trong rừng.

Hoa tàn như bụi tuyết, nhưng vẫn còn sót lại một chút sắc trắng thanh u.


Cửa phòng bị đẩy ra.

Người nọ vẫn chăm chú đánh đàn.

Tiếng đàn của y “chảy” đến tận cùng “nước”.

Đang không thấy sơn không thấy thuỷ, chợt thấy liễu rủ hoa cười.

(Đoạn này lấy ý thơ của Lục Du: “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, Đi đến tận cùng non nước cứ nghĩ hết lối, không ngờ liễu rủ hoa cười lại gặp một thôn)

Thoảng như một làn hương, tinh tế mỏng manh, thuần khiết quẩn quanh, lượn lờ vương vấn, cuối cùng trở thành nghìn vạn tiếng lòng.

Phương Ứng Khán lẳng lặng nghe tiếng đàn bên tai, nhìn người trước mắt.

Ánh mắt vương vấn trên người, dây dưa trên tóc, bồi hồi trên áo, triền miên trong lòng.

Đàn dừng.

Dừng đột ngột.

Khiến cho tiếng đàn vốn đang đến khúc thịnh tình, lại đột nhiên vong tình.

Tiếng đàn vốn đang tấu đến nồng tình, nhưng bỗng trở nên bạc tình.

Tương kiến lại như bất kiến, hữu tình lại như vô tình.

Người mở lời trước là Vô Tình.

Y hỏi Phương Ứng Khán:

“Ngươi nhận ra từ khi nào?”

“Ngay từ đầu.”

Câu trả lời khiến cho ánh mắt vốn lặng như nước của Vô Tình sinh ra một chút gợn sóng.

Quả nhiên, ngươi rõ ràng đã biết… Vậy mà vẫn…

“Còn ngươi lúc nào thì biết ta đã nhận ra?”

Vô Tình không trả lời.

Ánh mắt lại nhìn về hướng khác.

Có gió thổi qua.

Khiến những trang sách trên bàn bay tán loạn.

Vừa vặn lật tới một trang ngừng lại.

Nét mực trên giấy rất rõ ràng.

“Xưa kia Trang Chu nằm mộng thấy mình hoá thành hồ điệp, giấc mơ sinh động như thật. Hắn cảm thấy rất thích chí! Không còn nghĩ mình là Chu nữa. Bỗng nhiên tỉnh giấc, lại ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết là Chu mộng thấy mình hoá thành hồ điệp hay là hồ điệp kia mộng thấy nó hoá thành Chu?…”

Nếu như ngươi suốt đời không nói ra, ta cũng sẽ vĩnh viễn không nói.

Hai người chúng ta… Đều tự lừa mình dối người…

Thế nhưng dù vậy… Đó cũng là giấc mộng của ta…

Đúng vậy… ta bỏ xuống tôn nghiêm, đạo nghĩa, cùng ngươi dệt giấc mộng này… Hiện tại, là lúc nên tỉnh mộng.


Giọng nói của Vô Tình vốn rất dễ nghe, thế nhưng lúc này, lại cảm thấy đặc biệt băng lãnh.

“Vì sao ngươi phải hại nàng?”

“Ngươi đang nói ai?”

“Đường Liệt Hương. Đêm đó ta ám sát Sái Kinh nghe được mùi hương, nhất định là nàng, không thể sai.”

Phương Ứng Khán đột nhiên cảm thấy huyết khí dâng trào, hắn căm hận nói: “Ngươi chẳng phải là Vô Tình công tử cô cao sơ viễn, lãnh ngạo tuyệt trần hay sao? Vì một Đường Liệt Hương hèn mọn mà dùng tới loại thủ đoạn này, cũng khiến cho Phương mỗ ta mở rộng tầm mắt! Xem ra, ta đoán không sai… ngươi vì nàng ta, dĩ nhiên có thể nhẫn đến mức này!”

“Ngươi sai rồi. Ta và nàng duyên phận đã hết, nhưng đó là việc của ta. Hơn nữa, ta cũng không thể mở mắt trừng trừng nhìn ngươi ở trước mặt ta một tay che trời, hãm hại người vô tội!”

Phương Ứng Khán trầm ngâm, hỏi ngược lại: “Ồ? Bản hầu nhất thời không nghĩ ra ta làm gì mà một tay che trời? Lại làm gì hãm hại người vô tội?”

Vô Tình yên lặng nhìn hắn: “Ngươi đương nhiên là có. Ngươi được hoàng thượng tin sủng, cấu kết hoạn quan, dựa hơi nội thích, vơ vét tài sản, cho vay nặng lãi, khiến cho bá tánh phải bán con, phải lưu lạc hoặc tự sát, vô số người bị hại. Đối với những người không thuận theo ngươi, ngươi liền uy hiếp mệnh quan triều đình, hạ lệnh cho nha môn quan ngục lạm quyền bắt bớ, dùng khổ hình tra tấn, không chỉ roi da mộc côn, còn lén dùng tư hình đốt dấu, lăng trì lóc thịt, khiến người thụ oan khổ sở vô cùng. Ngay cả cái chết của Phương phu nhân nghĩa mẫu ngươi, cũng có liên quan đến ngươi!”

Phương Ứng Khán cười lạnh: “Ngươi nghi ngờ ta? Ở trong mắt ngươi, ta lại tồi tệ đến như vậy, còn không bằng cầm thú sao?”

Vô Tình lạnh lùng hỏi lại: “Mặc dù ngươi không giết bá mẫu, nhưng bá mẫu là vì ngươi mà chết. Năm xưa nếu không phải ngươi bắt giam Đường Nãi Tử, Phương phu nhân sao có thể rơi xuống vực? Đường Liệt Hương sao lại ra nông nỗi này?”

“Nhiều năm qua, A Hương vì muốn cứu mẫu thân nàng, vẫn bị ngươi hiếp bức, bị ngươi lợi dụng. Hiện nay, ngươi vì muốn Đường Phi Ngư vào kinh gia nhập Hữu Kiều tập đoàn, nên mới thoả hiệp với Đường môn, giao nàng cho bọn họ.”

Phương Ứng Khán vốn vẫn yên tĩnh lắng nghe, lúc này lại nhíu mày: “Có vẻ như chuyện gì ngươi cũng biết. Không sai, đúng như lời ngươi nói, ta vẫn luôn khống chế Đường Liệt Hương, nhưng đáng tiếc là, nàng ta vẫn không biết, Đường Nãi Tử thật ra đã chết từ lâu.”

“Cái gì?!”

Phương Ứng Khán tỏ ra vô cùng tiếc hận nói: “Bảy năm trước, bà ta đã rơi xuống vực Hồng Phong cùng với nghĩa mẫu của ta.”

Hắn lại tiếp tục nói với Vô Tình: “Mặc khác, ngươi vừa nói ‘ngươi mặc dù không giết bá mẫu, nhưng bá mẫu là vì ngươi mà chết’. Những lời này dùng cho ta hoàn toàn không thích hợp, cho nên, ta trả lại cho ngươi.”

3 comment:

Trả lời
tieuquyen nói...
lúc 16:08 23 tháng 5, 2011

nàng thật giỏi a, làm 1 lần đến quyển luôn a
cảm ơn nàng đã có chương mới.

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:23 23 tháng 5, 2011

:"> Có mấy ngày lười không làm gì cả, chứ nếu không chắc cũng lết được đến hết quyển 2 rồi. Quyển 2 này hơi ngược nên tâm trạng ta cũng tụt thê thảm theo câu chuyện. Ta quả nhiên là một đứa dễ bị ảnh hưởng mà T^T

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 17:41 14 tháng 9, 2011

oai, bộ này ngược quá
may mà HE, chứ nếu ngược mà BE thì ta rầu chết thôi

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)