(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q2 - C13,14,15

Vạn vật vô tình rồi cũng nguôi


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

13. Đau xé lòng.

“Nếu như năm xưa ngươi không lạnh lùng cự tuyệt, thì ngày hôm nay ta cũng không tham lam vô độ như thế.”

“Cho nên, câu nói kia, dùng với ngươi mới là thích hợp nhất.”

Phương Ứng Khán nói với Vô Tình như vậy.

***

Năm xưa.

Phương Ứng Khán mới đến kinh thành, lần thứ hai gặp gỡ Thành Nhai Dư.

Khi đó tuy rằng Phương Ứng Khán đã trải qua một lần thất tình.

Nhưng mối tình đó đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là sự lặp lại của một giấc mộng mà thôi.

Hay nói cách khác.

Nữ tử đó thật ra chỉ là thế thân của một người.

Sở dĩ hắn cảm thấy thương tâm, thất vọng, hoàn toàn bởi vì lòng tự tôn bị đả kích.

Thế nhưng.

Kể từ khoảnh khắc hắn nhìn thấy Thành Nhai Dư lần nữa.

Phương Ứng Khán liền hiểu được: thiếu niên áo trắng ngồi trên luân y trước mắt này, mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Đáng tiếc.

Khi đó.

Thành Nhai Dư đã gặp Đường Liệt Hương.

Vì vậy.

Phương Ứng Khán lại một lần nữa cảm nhận được mùi vị thất bại.

Đồng thời.

Lần này cũng không phải là uyển chuyển cự tuyệt.

Mà là kiên quyết cự tuyệt.


Không lâu sau đó.

Phương phu nhân liền hương tiêu ngọc vẫn.

Về phần cái chết của Hạ Vãn Y, có giải thích như sau:

Thuật lại rằng Phương Ứng Khán vừa mới ra giang hồ sát tính đã rất mạnh mẽ, rất nhanh liền đạt được danh xưng “Thần thương huyết kiếm tiểu hầu gia.”

Nhưng mà hắn cũng chọc phải một số đại bang đại phái võ lâm thế gia quyết không dễ chọc.

Ví dụ như “Lão Tự Hào” của Ôn gia và “Thục Trung Đường môn”.

Bọn họ truy sát Phương Ứng Khán, thậm chí đuổi tới tận kinh thành.

Phương phu nhân đương nhiên muốn che chở cho nghĩa tử của nàng.

Nàng tất phải đứng ra hoà giải.

Nàng còn thỉnh đến môn đệ cực kỳ đắc ý của Gia Cát tiên sinh làm người hoà giải.

Nghe nói.

Cao thủ Đường môn không tiếp nhận hoà giải của nàng, còn đối nàng hạ kịch độc.

Đợi đến khi Phương Cự hiệp lấy được giải dược vất vả quay lại kinh thành thì tất cả đã muộn.

Hạ Vãn Y bởi vì không thể chịu đựng được độc tính dày vò, mất đi lý trí, cuối cùng phát cuồng một đường chạy lên đỉnh núi, leo lên đỉnh Chiết Hồng phong, nhảy xuống vực sâu vạn trượng.


Sự thực cũng không sai khác lắm với lời thuật lại.

Nói là không sai khác lắm.

Bởi vì thật ra cũng có một điểm sai.

***

“Ngay từ đầu, ta đã muốn giết Đường Liệt Hương. Chỉ cần nàng ta chết, ngươi sẽ trở lại bên cạnh ta.”

“Thế nhưng mẫu thân của nàng ngăn cản ta. Ta liền giết Lão Tự Hào Ôn Tịch, giá hoạ cho Đường Nãi Tử. Lại liên hợp với Đường công công, dự định diệt trừ mẹ con Đường thị.”

Nói đến đây, Phương Ứng Khán nhìn về phía Vô Tình.

“Ngươi còn nhớ rõ chuyện xảy ra tại Nhất Điểm đường năm đó chứ?”

Vô Tình không khỏi biến sắc.

Giọng nói của y cũng trở nên run rẩy: “Lâm Linh Tố, Tam Tiên đạo nhân đều là người của các ngươi?”

Phương Ứng Khán dùng một loại ngữ điệu cực kỳ hiếm thấy, vô cùng sầu não khi nhắc lại chuyện cũ: “Có thể cho là vậy.”

“Năm đó, ‘Thê Lương vương’ Trưởng Tôn Phi Hồng bị người lừa đi Nhất Điểm đường giết ngươi. Đồng thời, người của chúng ta cũng đang âm thầm giăng bẫy giết Đường Nãi Tử và Đường Liệt Hương.”

“Không nghĩ tới, lại trùng hợp như vậy, hai sự việc lại bị cuốn vào với nhau, ngay cả Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phần Bán đường cũng bị cuốn vào… Gia Cát Thần hầu khi đó chẳng phải đã trúng một chiêu Hồng tụ đao của Tô Mộng Chẩm hay sao?”


Những việc này.

Tất cả.

Quả thật đều là những gì chính mình đã trải qua.

Trong một khắc hoảng hốt.

Lời kể của Phương Ứng Khán khiến Vô Tình thấy mình như rơi vào một vực sâu không đáy.

Trong vực sâu này.

Y dường như thấy được chính mình thời niên thiếu.

Trong vực sâu này.

Từng có thơ của y, tiêu của y, những nỗi bất bình, những nỗi ưu hoài và tịch mịch, thất ý và uể oải…

Cho đến hôm nay.

Tất cả tất cả.

Đều biến thành một nỗi đau đến xé ruột xé gan.

14. Khiếp đa tình.

Có một số việc, quả thật Vô Tình đã quên.

Nhưng mà có một số việc, vĩnh viễn y cũng sẽ không bao giờ quên.

Bao gồm một thiếu niên năm xưa mới vừa vào kinh liền được hoàng đế phong vương hầu, đã từng thâm tình chân thành bày tỏ với y.


Trong đình viện.

Khắp nơi đều là mộc quế toả hương thơm ngát, vô số chấm nhỏ điểm xuyết nơi đầu cành.

Như ngọc vỡ, như tuyết rơi, như mộng cũ, như biển tình…

Huyễn hoá thành một mảnh ly sầu biệt tự không giống nhân gian.


Mặc dù ngẩn ngơ trong chốc lát.

Nhưng ý nghĩ của Vô Tình vẫn rất rõ ràng.

“Còn có một điều ta không hiểu, ngươi làm sao thuyết phục được Đường công công hợp tác với ngươi?”

Phương Ứng Khán cư nhiên cười cười.

“Thục Trung Đường môn vốn có mộng tưởng trở thành ‘Thiên hạ nhất đường’. Đường công công vẫn luôn cho rằng, chữ ‘đường’ đó, tự nhiên cũng có thể là chữ ‘Đường’ trong Thục Trung Đường môn.”

“Sau đó, sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, Lão Tự Hào Ôn gia bắt đầu làm khó dễ, Đường công công cũng có chút ứng phó không được…”

Vô Tình bỗng nhiên buồn bã nói: “Thì ra năm đó Phương phu nhân đến Nhất Điểm đường xin thế thúc giúp đỡ, chính là vì chuyện này.”

“Không sai… Thế nhưng, lúc đó, ta đã biết, cho dù Đường Liệt Hương có chết, ngươi cũng vẫn sẽ nhớ mãi nàng. Cho nên, nàng ta trái lại không cần phải chết.”

“Ta muốn nàng ta sống còn thống khổ hơn chết.”

“Ta muốn ngươi đối với nàng ta hoàn toàn hết hi vọng.”

“Bởi vì, nếu như ngươi đã cự tuyệt ta, sẽ không được tiếp nhận người khác!”

Vô Tình giương mắt nhìn về phía hắn.

“Lệ khí trên người ngươi càng ngày càng nặng… ‘Sơn tự kinh’ sớm muộn gì cũng khiến ngươi tẩu hoả nhập ma.”

“Tẩu hoả nhập ma? Ta? Có lẽ… Bất quá khiến cho ta tẩu hoả nhập ma không phải ‘Sơn tự kinh’… Mà là ngươi. Ta đã sớm bị ngươi làm cho tẩu hoả nhập ma rồi!”

Nói đến đây.

Ánh mắt Phương Ứng Khán bỗng nhiên trở nên nhu hoà.

Hắn đi tới bên người Vô Tình, chậm rãi nói: “Nhiều năm như vậy, trong lòng ta vẫn chỉ có ngươi… Ngươi hẳn cũng biết, nếu như có thể buông tay, ta đã sớm buông tay, đâu cần kéo dài cho đến hôm nay?”

Hắn đột nhiên cúi người, quỳ một gối xuống đất, nhìn thẳng vào hai mắt Vô Tình.

“Nhai Dư, ở lại đi. Trên đời này, căn bản không có cái gì gọi là công lý đạo nghĩa. Ngươi bằng lòng cùng ta làm một giấc mộng nửa tháng, chứng tỏ trong lòng ngươi cũng có tình cảm với ta. Đã như vậy, vì sao không chịu thừa nhận, vì sao không muốn tiếp thu?”

Vô Tình lạnh lùng nói: “Phương tiểu hầu gia, ngươi quá tự cho là đúng rồi.”

“Giữa hai chúng ta, căn bản ngươi là ngươi, ta là ta, vốn không có cái gì gọi là cự tuyệt hay tiếp thu.”

Lúc nói như vậy.

Kỳ thực tim như bị dao cắt.

Lúc này, nói như vậy, có phải là nghĩ một đằng nói một nẻo không?

Chẳng lẽ lúc này liền không sợ hãi luân lý thế gian, miệng lưỡi thiên hạ?

Cho dù ta có thể không để ý đến ánh mắt người đời, có thể không để ý đến lễ pháp chỉ trích.

Nhưng mà, một người tàn nhẫn ích kỷ, trong lòng chỉ nghĩ quyền khuynh thiên hạ như ngươi, bảo ta làm sao tiếp thu? Bảo ta làm sao không cự tuyệt?

Những gì ngươi nói, những gì ngươi nghĩ, những gì ngươi làm, ta vĩnh viễn không cách nào chấp nhận…

Y nhìn thẳng Phương Ứng Khán, từng chữ từng câu mà nói: “Chỉ cần ta còn sống một ngày, tuyệt đối không để cho ngươi đồ độc thương sinh, tàn hại thế nhân!”

Ngữ điệu bình thản, nhưng mỗi chữ đều kiên định sắc bén, không thể nghi ngờ.

Phương Ứng Khán chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương.

Chỉ một thoáng.

Trong đầu đã chuyển qua trăm nghìn ý niệm.

Lại không biết nên bi nên nộ hay là nên oán.

Sớm biết Thành Nhai Dư đa tình với cả thiên hạ, chỉ vô tình với hắn.

Nhưng vẫn ngóng trông có thể có một ngày song túc song phi.

Biết rõ Long huyết châu và Luyến nghê thường hợp lại đủ để khiến người bách độc bất xâm, nhưng vẫn khăng khăng cố chấp dùng ‘Nhạn quá tiêu tương’.

Biết rõ Vô Tình căn bản không mất trí nhớ, nhưng mà thà rằng tin tưởng, lừa mình dối người.

Nửa tháng nay, hắn mừng rỡ như điên.

Vẫn nghĩ, có được một thời gian ôn tồn chăm sóc, hy vọng có thể khiến người nọ hồi tâm chuyển ý.

Không ngờ.

Người nọ ngoại trừ tâm tâm niệm niệm bá tánh thiên hạ thương sinh xã tắc, lại còn tưởng nhớ một Đường Liệt Hương!

Hắn không cam lòng!

Hạnh phúc ở gần như thế, mơ tưởng bảo hắn buông tay!

15. Chung vô tình.

Phương Ứng Khán cảm thấy chấn động, rồi đột nhiên tỉnh táo lại.

Bất luận tương lai ra sao, điều quan trọng nhất trong lúc này là nắm lấy hiện tại.

Hắn đứng dậy, nói với Vô Tình: “Cũng được. Ngày hôm nay ta hứa với ngươi, chỉ cần Nhai Dư đồng ý cùng ta suốt đời bên nhau, Phương Ứng Khán nguyện vì ngươi buông tha thiên hạ!”

Vô Tình nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh vô ba, nhưng đáy mắt mang đầy bi thương.

“Lúc đầu, là ta sai lầm, tưởng rằng có thể dùng tình để đổi lấy thiên hạ bình an… Mà nay, ta đã rõ, có một số việc, đã định sẵn là không thể thay đổi.”

“Huống chi, ngươi căn bản là dã tâm bừng bừng. Tác phong hành vi của ngươi, có việc nào không phải là mưu đồ quyền vị… Giờ này hôm nay, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể tin lời nói của ngươi sao?”

Nếu như lời nói lúc nãy chỉ khiến cho Phương Ứng Khán cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Như vậy, lời nói mới vừa rồi của Vô Tình đã hoàn toàn ném hắn vào địa ngục.

Thành Nhai Dư, ngươi giỏi lắm…

Ta tham luyến công danh, quyền thế, mỹ sắc, tham sân si tam độc đều có đủ…

Nhưng mà ngươi, sao lại không si?

Ngươi lập thệ cứu vớt thương sinh, nhưng lại quyết không độ ta một chuyến…

Gương mặt hắn không khỏi hiện lên một nụ cười thảm.

“Phương Ứng Khán ta có thể phản bội cả thiên hạ, chỉ duy nhất chung tình với ngươi…”

“Mà Vô Tình công tử ngươi đối với cả thiên hạ hữu tình, chỉ riêng đối với ta vô tình, cũng là như nhau…”

Lời còn chưa dứt.

Hắn liền lấy tốc độ sét đánh, một tay ôm Vô Tình khỏi luân y, hung hăng ném lên giường.

Vô Tình không kịp phòng bị, vừa mới cảm thấy đau nhức vì lưng đập vào giường, liền đã bị hắn nặng nề đè lên.

Y muốn giãy dụa.

Bên tai cũng đã vang lên giọng nói tà lệ của Phương Ứng Khán.

“Cho dù phải xuống địa ngục, ta cũng muốn ngươi theo cùng!”

***

Phương Ứng Khán một mặt ngăn chặn sự phản kháng của Vô Tình, một mặt cưỡng chế buộc đôi môi đóng chặt của y mở ra.

Đầu lưỡi nóng rực dây dưa trong miệng Vô Tình, không cho y tránh né.

Tay của Vô Tình cố gắng đẩy ra khoảng cách giữa hai người, lại bị Phương Ứng Khán gắt gao đè chặt.

Giãy dụa không ra nửa phần sức lực.

Tràn đầy trong khoang miệng đều là hơi thở cuồng loạn của Phương Ứng Khán, khiến Vô Tình cảm thấy từng đợt mê muội.

Đầu ngón tay y khẽ nhúc nhích, từ trong tay áo lấy ra một mũi cương đinh.

Đang định bắn ra.

Đột nhiên cảm thấy vùng bụng đau thắt, một trận phiên giang đảo hải.

Cơn đau này.

Khiến y suýt nữa ngất đi.

Liền không thể chống đỡ nổi nữa, để mặc Phương Ứng Khán ôm lấy mình muốn làm gì thì làm.


“Rẹt-” một tiếng.

Phương Ứng Khán thô bạo xé rách quần áo đã sớm lộn xộn trên người Vô Tình.

Trong mắt hắn bừng lên ngọn lửa băng lãnh.

Da thịt tái nhợt, tóc đen xoã tung đầy gối…

Tạo thành một bức tranh ái muội mà mê hoặc.

Mắt thấy người dưới thân lông mày nhíu chặt, gương mặt trắng hơn tuyết, tay ôm bụng dưới, hiển nhiên là đang phải chịu đau đớn vô cùng.

Thế nhưng Phương Ứng Khán không hề mềm lòng.

Ngươi nếu vô tình ta cũng không.

Ngươi nếu vô tâm ta cũng vậy.

Phương Ứng Khán trong mắt người đời.

Vẫn là một kẻ lãnh khốc và ích kỷ.

Không người nào có thể khiến hắn động tâm.

Không người nào có thể khiến hắn lưu ý.

Không!

Có thể… Đã từng có.

Đó là một lần duy nhất hắn giao ra chân tình.

Nhưng trước sau vẫn không thể có được người đó.

Nhìn dáng vẻ thống khổ của ngươi như thế này.

Quả thật khiến người ta thương tiếc.

Khiến người ta không khỏi muốn tận lực yêu thương ngươi…

Lại càng muốn… hung hăng mà bóp nát ngươi…


Phương Ứng Khán tự nói với mình.

Từ khoảnh khắc này trở đi.

Trên đời này, trong thiên hạ.

Sẽ không người nào có thể cảm động được hắn.

Sẽ không người nào có thể tiến được vào tim hắn.

1 comment:

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 17:04 14 tháng 9, 2011

ai da
dù ta đã đọc rồi, biết là HE rồi mà sao ta thấy buồn quá
anh Khán thiệt là...
nhưng mà ta lại thấy ảnh có lý đó chứ
Vô Tình thật sự đa tình với cả thiên hạ lại vô tình với mình ảnh nên ảnh ghen cũng phải thôi
ây da, nếu yêu đừng yêu kẻ chính đạo bừng bừng như Vô Tình, kết cuộc là không biết ghen với ai
có lẽ anh Khán muốn đoạt cả thiên hạ để cho anh Tình khỏi quan tâm đến Thiên hạ chăng?

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)