(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q2 - C16,17,18

Vạn vật vô tình rồi cũng nguôi


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

16. Đều uổng công.

Vô Tình không nhớ rõ mình làm thế nào rời khỏi Phong Nguyệt sơn trang.

Hiện tại y chỉ muốn quên đi nơi đó.

Nơi đó.

Đã từng khiến y buông tha cho hoài bão mà trầm tuý, mà mê lạc.

Nơi đó.

Cũng ghi lại giấc mộng hoang đường nhất trong cuộc đời y.

Nhưng mà.

Ảo mộng cho dù có đẹp đến đâu cũng không thể chống lại được hiện thực tàn khốc.



Trên đời này.

Có hai thứ tình cảm mãnh liệt nhất:

Yêu và hận.

Đó là hai thứ tình cảm cực đoan.

Tựa như ngày và đêm, như đen và trắng.

Rạch ròi, không xen lẫn.

***

Từ đầu tới cuối.

Vô Tình không rên nửa tiếng.

Thật giống như vô luận y phải đối mặt với hiểm ác đáng sợ như thế nào.

Vô luận tăng thêm lên người y bao nhiêu loại giày vò.

Y đều không sợ hãi.

Cũng không biết trải qua bao lâu…

Vũ nhục, ngược đãi… Dùng một loại phương thức gần như lăng trì.

Nhưng không có cách nào khiến người ở dưới thân phát ra nửa tiếng.

Không có nổi giận, không có cầu xin, càng không có rên rỉ.

Thế nhưng.

Cường bạo không chút khoan dung như vậy.

Một lần lại một lần.

Tuyệt đối không thể không thống khổ!

Thân hình là gắn bó như vậy, mà tâm lại cách xa nhau vạn dặm.

Quá khứ đã từng luyến mộ, đã từng thương tiếc, nâng niu không dám thương tổn, tận lực tìm kiếm sự hoà hợp.

Rõ ràng đã từng có những khoảnh khắc tiêu hồn, suốt đời khó quên.

Nhưng mà hôm nay lại muốn tự tay tay xé nát…

Thế nhưng.

Đều đã đến nông nỗi này.

Vì sao ngươi còn có thể tỏ ra thanh khiết băng lãnh không thể xâm phạm như vậy?

Đôi mắt luôn luôn ôn noãn như ngọc của Phương Ứng Khán lúc này lãnh khốc không gì sánh được.

Tản ra quang mang giống như mũi kiếm.

Có thể cắt người ta thương tích đầy mình.

“Nếu như ta là tội nhân, vậy ngươi lại là gì?”

Ý thức của Vô Tình dường như đã ở thật xa.

Dung nhan thanh lệ như không thuộc về trần thế không có lấy một chút biểu tình.

Khoé miệng Phương Ứng Khán gợi lên một nụ cười cực kỳ tàn nhẫn.

“Ta còn muốn nói cho ngươi một việc… Ngươi nhất định chưa biết…”

“Đường Liệt Hương tình nhân trong mộng của ngươi… Đã sớm là người của ta… Bất quá, ta đã chơi chán…”

“Ả vốn là người của Đường môn… Ngại gì không đem ả trả lại cho Thục Trung Đường môn.”

“Còn có… Ả trước khi bị ta đuổi về Thục Trung Đường môn… đã mang thai hài tử của ta.”


Vô Tình chỉ cảm thấy trong đầu nổ “Ầm” một tiếng.

Vang dội bên tai.

Toàn thân đều đông lạnh.

Tuy rằng trên mặt tạm thời vẫn không chút biểu tình.

Thế nhưng đôi tay vốn tinh tế trắng nõn, lúc này lại nổi lên gân xanh, không khỏi co quắp, đã bán đứng y.

Hàng mi dài khẽ run rẩy.

Ánh mắt đã mất đi tiêu cự lại bắt đầu trở nên thanh minh.

Phương Ứng Khán biết, mình đã thành công đánh trúng tâm của y.

Nhìn đôi mắt trong suốt như thuỷ tinh của Vô Tình giờ tràn ngập ưu thương và bi ai.

Phương Ứng Khán phát ra một tràng cười lạnh lẽo đông triệt tâm phế.

“Ngươi biết thì có thể làm gì?”

Tiếng cười sắc nhọn mà cay nghiệt.

Hắn một lần nữa mạnh mẽ tách ra hai chân y.

Căn bản không để ý tới vẻ mặt tái nhợt vô lực và hơi thở mỏng manh của y.


Vô Tình cũng không biết mình làm sao phóng ra mũi ám khí kia.

Điều duy nhất mà y biết.

Lòng mình đau quá.

Lại không biết là đau vì ai.

Trong lúc hỗn loạn.

Y dĩ nhiên thấy được một mũi kiếm quang.

Kiếm quang sáng như tuyết.

Một thanh kiếm sắc bén như ánh tuyết, tuyết ánh sắc bén.

Giống như chủ nhân của nó.

***

Lúc Vô Tình tỉnh lại.

Phát hiện mình khoác trên người một cái áo choàng xa lạ.

Tôn Thanh Hà cố ý không nhìn đến y.

Nhưng Vô Tình biết dáng vẻ của mình lúc này nhất định là rất khó coi.


Vô Tình như thế này.

Là Tôn Thanh Hà không thể nào tưởng tượng ra được.

Một khắc rút kiếm kia.

Từ tận đáy lòng gã xác thực có một loại xung động muốn đem Phương Ứng Khán chém thành ngàn mảnh.

Mà lúc này.

Một kẻ luôn luôn kiệt vụ bất tuân, độc bộ thiên hạ như gã.

Lại giống như có chút xấu hổ quay đầu đi, nói: “Ta nợ Thần hầu một lần nhân tình.”

Vô Tình lắc đầu.

Y cố hết sức buộc mình dùng một giọng nói bình tĩnh gần giống như bình thường mở miệng.

“Thế thúc không dùng nhân tình để áp chế người khác.”

“Đúng vậy, ông ấy sẽ không. Thế nhưng, ta cũng không nợ nhân tình. Đã nợ, nhất định phải trả.”

Vô Tình cúi đầu xuống.

“Sao ngươi biết được ta ở đây?”

“Đương nhiên là có người nói cho ta biết.”


Chạm đến ánh mắt giống như hỏi của Vô Tình.

Tôn Thanh Hà hình như không biết nên để tay ở chỗ nào, cho nên sờ sờ mũi.

Gã ngượng ngùng nói: “Người đó, ngươi cũng biết… Hắn tên Tôn Ngư.”

17. Bí mật trong bí mật.

Kim Phong Tế Vũ lâu.

Thích Thiếu Thương quay lưng về phía Tôn Ngư.

“Ta vẫn không rõ, rốt cuộc ngươi là ai?”

Tôn Ngư chậm rãi đi từ cửa vào sảnh.

Hắn nhìn Thích Thiếu Thương hỏi: “Lâu chủ có gì nghi vấn?”

“Vì sao ngươi lại biết mấy ngày nay Vô Tình luôn ở tại Phong Nguyệt sơn trang?”


“Ban đầu ngươi là người do Vương Tiểu Thạch một tay cất nhắc, thế nhưng sau đó lại một lần được Bạch Sầu Phi trọng dụng.”

Thích Thiếu Thương xoay người.

Hắn nhìn chằm chằm vào bảo đao bên hông Tôn Ngư.

“Nếu như ta không nhìn lầm, đao này hẳn là binh khí của Địch Thanh Lân năm xưa – Ôn nhu.”

Tôn Ngư gật đầu: “Không sai. Nhãn lực của lâu chủ quả nhiên thật tốt.”

Thích Thiếu Thương nói tiếp: “Theo ta được biết, sau khi Địch tiểu hầu gia chết dưới Ly biệt câu của Dương Tranh, thanh đao này đã biến mất khỏi giang hồ, sau lại, qua tay nhiều người cuối cùng rơi vào tay Phương Ứng Khán.”

Tôn Ngư hơi lúng túng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Không sai.”

Thích Thiếu Thương lại hỏi: “Vậy thì, đao của Phương Ứng Khán, vì sao lại ở trong tay ngươi?”

“Ngươi và Phương Ứng Khán, thật ra có quan hệ gì?”

Tôn Ngư còn chưa trả lời.

Một giọng nói từ bên ngoài đã vang lên.

“Tôn Ngư không phải là thuộc hạ của Phương Ứng Khán.”

Tôn Ngư không quay đầu lại.

Bởi vì chủ nhân của giọng nói kia chính là nguyên lão ba triều, quân sư hai đời của Phong Vũ lâu – “Đồng Tẩu Vô Khi” Dương Vô Tà.

Thích Thiếu Thương gật đầu nói với Dương Vô Tà: “Dương tiên sinh.”

Dương Vô Tà nói: “Nếu như nhất định phải nói rõ có quan hệ gì, thì đó hẳn là Phương tiểu hầu gia từng có lần muốn chiêu dụ Tôn Ngư.”

Thế nhưng, một nhân vật nhỏ bé không có tiếng tăm gì, làm sao có thể lọt được vào mắt vị thiên chi kiêu tử, thiên hoàng quý tộc kia?

Đây là nghi vấn của Thích Thiếu Thương.

Dương Vô Tà chuyển ánh mắt từ trên người Thích Thiếu Thương qua Tôn Ngư: “Chính ngươi nói đi.”

Trầm mặc một lúc lâu.

Tôn Ngư cười khổ nói: “Khoảng chừng sáu năm trước, ta chỉ là một gã tiểu lâu la của một môn phái nhỏ là ‘Kim Chúc Phong’, trong đại hội Lưu Liên được tuệ nhãn của Vương lâu chủ nhìn trúng, liền kéo ta ra khỏi đó.”

Thích Thiếu Thương lạnh nhạt nói: “Chuyện này ta cũng có nghe qua, ta hiện tại muốn biết chính là – ngươi, Tôn Ngư, trước khi vào kinh thành, là ở dưới trướng của người nào?”

Ánh mắt Dương Vô Tà khẽ động, nhưng không mở miệng.

Nụ cười khổ trên mặt Tôn Ngư càng thêm sâu.

“Lâu chủ nhất định muốn biết?”

Thích Thiếu Thương lạnh lùng nhìn hắn, không nói.

Tôn Ngư thở dài: “Xem ra, thực sự là đã đến cuối bản đồ, lộ dao găm (*).”

(*) Nguyên văn: đồ cùng chuỷ kiến: cuối địa đồ, lộ chuỷ thủ, xuất phát từ điển tích Kinh Kha hành thích Tần Thuỷ Hoàng, giấu dao găm trong tấm bản đồ. Ý nói sự việc đến cuối cùng thì lộ ra bản chất thật sự.

“Người phái ta nhập kinh, ngay cả Tô công tử cũng phải nhân nhượng hắn ba phần.”

Thích Thiếu Thương nhíu mày: “Ta nghĩ, ta đã biết hắn là ai.”

Ngay lúc này Dương Vô Tà lại hỏi: “Lâu chủ đã biết?”

Hai hàng lông mày của Thích Thiếu Thương nhíu chặt: “Không sai, thế nhưng ta không biết dụng ý của hắn là gì?”

Dương Vô Tà lo lắng nói: “Sáu năm trước, vừa khớp là năm Vương lâu chủ và Bạch Sầu Phi vào kinh…”

Tiếp xúc với ánh mắt nghi hoặc của Thích Thiếu Thương và thần thái như đã dự liệu trước của Dương Vô Tà.

Tôn Ngư thản nhiên nói: “Dương tiên sinh đoán không sai. Công tử phái ta vào kinh, dụng ý đích thực là vì Bạch Sầu Phi.”

“Không lâu sau khi lệnh cho ta vào kinh, công tử đã đưa Thuỷ Thanh Hàn vào Thần Thông Hầu phủ, một phần là để tiện liên lạc với Phương tiểu hầu gia, một phần khác là vì một ngày nào đó có thể bảo trụ Bạch Sầu Phi.”

Thích Thiếu Thương không khỏi kinh hãi.

“Thật không ngờ… Hắn lại quan tâm Bạch Sầu Phi như vậy.”

Tôn Ngư thở dài nói: “Kỳ thực, công tử là một người rất tịch mịch… Thế nhưng, hắn đối với Bạch Sầu Phi cũng không hoàn toàn như người đời tưởng tượng như vậy.”

Thấy hai người Thích Dương đều không nói gì, Tôn Ngư không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói: “Lâu chủ đại khái không biết, Bạch Sầu Phi vốn không phải tên là Bạch Sầu Phi.”

“Ta biết.”

Thích Thiếu Thương bỗng nhiên nói.

“Trước đây y từng dùng qua rất nhiều tên giả, ví dụ như Bạch U Mộng, Bạch Kim Long vân vân, thế nhưng, tên đầu tiên mà hắn dùng là Bạch Cừu Phi, chữ ‘cừu’ trong ‘cừu (thù) hận’.”

Tôn Ngư cười cười.

“Ta muốn nói, không phải là tên giả của y, mà là tên thật.”

Lúc này.

Thích Thiếu Thương bỗng nhiên nghe Dương Vô Tà thở dài.

“Lẽ nào tiên sinh đã sớm biết?”

Dương Vô Tà không nhìn Thích Thiếu Thương, mà nhìn Tôn Ngư nói: “Tên thật của Bạch Sầu Phi, hẳn là ‘Nguyên Thứ Lang’.”

18. Giải liên hoàn.

Thích Thiếu Thương sửng sốt.

Cho dù hắn thân kinh bách chiến, chịu đủ tang thương, cũng không khỏi động dung khi nghe được bí mật này.

Bạch Sầu Phi cư nhiên là con ruột của Nguyên Thập Tam Hạn?

Chuyện này cũng khó trách người ta chấn kinh.

Hắn chỉ phải hỏi Dương Vô Tà: “Tiên sinh làm sao biết được? Chẳng lẽ Bạch Sầu Phi nói cho ngươi? Hay là…”

Tôn Ngư cũng rất kinh ngạc.

Hắn hiển nhiên không ngờ Dương Vô Tà cũng biết bí mật này.

Vẻ mặt Dương Vô Tà rất tịch liêu.

“Bạch Sầu Phi đương nhiên sẽ không nói, cho dù có nói cũng sẽ không nói với ta.”

“…Người cho ta biết chuyện này, chính là Tô công tử.”


Thích Thiếu Thương cảm thấy đầu mình rất đau.

Bởi vì.

Sự việc phức tạp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

Quả thật.

Trên đời này có rất nhiều người, rất nhiều sự việc, đều dây dưa liên luỵ, khó có thể chia tách rõ ràng.

Mật đạo duy nhất dùng để đào thoát khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu, cư nhiên lại thông với Lục Phần Bán đường, việc này chẳng phải cũng là rất kỳ diệu sao?

Dương Vô Tà thấy hắn rất lâu không nói tiếng nào, ho khan một tiếng, hỏi: “Lâu chủ có còn sự việc gì muốn hỏi Tôn Ngư không?”

Thích Thiếu Thương ngẩn ra.

“Còn hỏi cái gì? Chẳng phải là Khiếu Thiên vương phái hắn vào kinh sao?”

Hắn lẩm bẩm: “Thảo nào Phương Ứng Khán lại coi trọng hắn như vậy, mượn sức Tôn Ngư, hắn cùng lúc có thể giao hảo với Địch Thiên Trùng, vừa có thể phân hoá nội bộ Kim Phong Tế Vũ lâu.”

“Một mũi tên ngắm hai chim, quả nhiên là phù hợp với thái độ hành sự xưa nay của Phương tiểu hầu gia.”

Dương Vô Tà nhìn chằm chằm Tôn Ngư: “Sự việc e rằng không đơn giản như vậy.”

“Năm xưa, Vương lâu chủ tại đại hội Lưu Liên phát hiện Tôn thiếu hiệp là một nhân tài, cố ý báo cáo với Tô công tử. Đồng thời do Bạch Sầu Phi tự mình đứng ra, mời gia nhập ‘Kim Phong Tế Vũ lâu’.”

Y còn cố ý hỏi lại Tôn Ngư: “Có đúng như vậy không?”

Tôn Ngư gật đầu.

“Năm đó được Vương đương gia tán thưởng” hắn chân thành nói, “Nên ta vừa vào Kim Phong Tế Vũ lâu liền đảm nhiệm chức vụ phó thống lĩnh ‘Thiên Cơ doanh’.”

Dương Vô Tà lại đón đầu nói: “Sau lại, Vương đương gia ám sát Phó Tông Thư phải bỏ trốn, Tô công tử bị Bạch Sầu Phi hãm hại, không rõ tung tích, địa vị của ngươi tại Phong Vũ lâu không những giảm mà còn tăng lên, có thể thấy được ngươi thực sự là một nhân tài.”

Tôn Ngư nở nụ cười: “Quân sư quá khen rồi, hai chữ ‘nhân tài’ đó, Tôn Ngư hổ thẹn không dám nhận. Chỉ là tiểu tử lọt được vào mắt xanh của chư vị lâu chủ, nên không dám không tiền đồ.”

“Cũng chính lúc đó, Phương Ứng Khán phát hiện ngươi là mật thám của Khiếu Thiên vương tại kinh sư, cho nên, hắn cố ý tặng danh đao ‘Ôn nhu’ cho ngươi, biểu hiện là chiêu dụ lấy lòng, kỳ thực là muốn mượn cơ hội ra ám thị cho Bạch Sầu Phi.”

Thích Thiếu Thương đúng lúc này lại hỏi Dương Vô Tà: “Bất quá, cho dù Phương tiểu hầu tặng đao cho Tôn Ngư, nhưng dưới tình huống đó, hắn cũng đâu cần phải công khai đeo nó rêu rao khắp nơi? Làm vậy, chẳng khác nào đập vào tai mắt người ta.”

Dương Vô Tà nói: “Lâu chủ nói không sai. Lấy thân phận địa vị của Tôn Ngư lúc đó tại bản lâu, cho dù hắn muốn đầu nhập vào Hữu Kiều tập đoàn, cũng sẽ tự mình lặng lẽ hành động. Huống chi, Tôn Ngư vốn là mật thám do Khiếu Thiên vương phái tới, hắn càng không cần làm ra cử chỉ lấy lòng như vậy để khiến người hoài nghi…”

“Thế nhưng, hắn lại làm như vậy. Hơn nữa, rõ ràng là cố ý mà làm như vậy.”

Ánh mắt của Thích Thiếu Thương và Dương Vô Tà đều dừng lại trên người Tôn Ngư.

Giống như từ trên mặt hắn nhìn ra được một đoá hoa.

Một lát.

Thích Thiếu Thương đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười này của hắn,

Khiến cho không khí căng thẳng vốn đang ngưng kết trong đại sảnh thoáng cái liền biến mất.

Sau đó.

Hắn lại nói một câu.

Là nói với Tôn Ngư.

“Khối tử thuỷ tinh của ngươi đâu?”

Tôn Ngư vừa nghe xong.

Toàn thân chấn động.

Hắn lẩm bẩm: “Thì ra Thích lâu chủ đã biết.”


Mới vừa rồi.

Thích Thiếu Thương và Dương Vô Tà kẻ xướng người hoạ.

Trên thực tế cũng đã biết được thân phận ‘thật sự’ của Tôn Ngư.

Thấy vẻ mặt Tôn Ngư có chút uể oải.

Dương Vô Tà ôn tồn an ủi: “Ngươi không cần tự trách.”

“Ngươi có thể trà trộn làm thuộc hạ của Khiếu Thiên vương nhiều năm như vậy mà hắn không phát hiện, ngay cả Phương Ứng Khán Bạch Sầu Phi đều bị ngươi qua mặt, đủ thấy công lực.”

“Nếu như không phải ngươi chủ động đưa cho Vương Tiểu Thạch khối tử thuỷ tinh có khắc ‘Kiến thạch kiến Dư’ đó, sợ rằng đến bây giờ còn không ai biết được ngươi kỳ thực là tâm phúc của Gia Cát Thần hầu.”

Tôn Ngư ngẩng đầu, dường như hối hận nói: “Ta sớm nên nghĩ ra, Vương lâu chủ sao có thể không đoán được khối thuỷ tinh kia là từ đâu mà ra. Xem ra, lần này là ta tự cho mình thông minh.”

Thích Dương hai người không khỏi nhìn nhau mỉm cười.

2 comment:

Trả lời
tieuquyen nói...
lúc 04:35 30 tháng 5, 2011

tội anh Vô Tình quá a ..h.u......hu...............

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 17:52 14 tháng 9, 2011

Mỗi lần đọc đến cuối thấy cái câu trích dẫn của nàng sao mà ta thấy buồn quá. Câu đó đọc cảm giác giống như đọc truyện này vậy

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)