(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q2 - C19,20,21

Vạn vật vô tình rồi cũng nguôi


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

19. Kim Tiểu Vẫn.

Ngõ Tiểu Điềm Thuỷ, đường Bán Dạ, ngõ Ngoã Tử, hai dải Lam, Hồng đều là nơi tập trung trăng hoa hương phấn của kinh thành.

Ngay cả ngôi cửu ngũ chí tôn như đương kim thiên tử Triệu Cát cũng thường cải trang du hành đến đây.

Nhân tình mà gã tìm đến, cả thiên hạ đều biết.

Đương nhiên là “Diễm sắc thiên hạ trọng”, “Thơ rượu ca vũ đều tinh diệu, nhân phẩm nhan sắc đều trác tuyệt”, người đứng đầu “Tứ Đại Danh Kỹ” của kinh sư.

“Bạch Mẫu Đơn” Lý Sư Sư.

Có điều.

Từ một tháng nọ Huy Tông lâm hạnh nơi này, dưới ánh trăng nhìn thấy hai người mặc áo trắng quyết chiến trên nóc nhà, liền rất ít đến đây.

Cho dù là xuất du, nhất định cũng vạn phần cẩn thận, bố trí hộ vệ chu đáo chặt chẽ.

Nhưng mà như vậy, thật ra lại là cơ hội cho những kẻ tài tử phong lưu ngưỡng mộ Bạch Mẫu Đơn mà sợ oai thiên tử.


Khi phố phường lên đèn.

Phương Ứng Khán ăn mặc giản đơn, một mình đến ngõ Tiểu Điềm Thuỷ.

Có điều hắn cũng không phải đến thăm Lý Sư Sư.

Mà đi thẳng đến một nơi tên là “Kim Ngọc Mãn đường”.


Kim Ngọc Mãn đường, quả thật đúng như tên gọi, khắp nơn đều là vàng ngọc.

Đây là thanh lâu hoa lệ bậc nhất của thành Biện Lương, không chỉ có lầu gác xa hoa, cô nương diễm lệ, tuyệt đối có thể khiến cho những kẻ cùng nghề ngóng theo không kịp.

Nơi này còn có rượu ngon và vũ đạo phong tình từ khắp các nơi, cùng với mỹ nhân sắc nghệ song tuyệt.

Tuy rằng xa hoa, nhưng không hề cảm thấy tục khí.

Nếu không, kinh thành to lớn, thanh lâu vô số.

Riêng hai ngõ Ngoã Tử, Tiểu Điềm Thuỷ này cũng có không dưới trăm thanh lâu lớn nhỏ.

Chỉ dựa vào trang hoàng lộng lẫy, làm sao có thể nổi bật ở giữa đám đông tần lâu sở quán?


Người ở đây, lại càng không tầm thường.

Lần này lọt vào mắt Phương Ứng Khán, là một mỹ nhân gần đây rất có diễm danh ở kinh thành, hoa khôi của “Kim Ngọc Mãn đường”, Kim Tiểu Vẫn.

Kim Tiểu Vẫn là một nữ tử diễm lệ đến tột đỉnh.

Hàng mi thật dài che phủ đôi mắt đen nhánh, đồng thời, cũng làm nổi bật hai gò má giống như hoa đào.

Dùng “diễm như đào lý” để hình dung nàng, không hề quá phận chút nào.

Mà quan trọng hơn là, vị mỹ nữ tuyệt sắc này ngoại trừ môi thơm răng trắng, cơ thể ngọc ngà, còn mang một loại phong lưu ý nhị trời sinh.

Tuy rằng nàng từ nhỏ đã bị tú bà Kim mụ mụ của “Kim Ngọc Mãn đường” thu dưỡng, nhưng vẫn luôn hành nghề ở Giang Nam, tháng rồi mới được tiếp đến kinh thành.

Nàng lớn lên trong thanh lâu, tất nhiên am hiểu nhất là những thủ đoạn phong lưu, ca vũ xã giao.

Thông minh lanh lợi như nàng, đương nhiên biết tất cả những gì mình học chỉ là để lấy lòng nam nhân, nếu như sau này lớn lên gặp may, nói không chừng có thể gả vào nhà giàu, thoát khỏi cảnh cả ngày sớm đón chiều đưa buôn hương bán phấn.

Cho đến khi gặp Phương Ứng Khán.

Nàng mới biết suy nghĩ trước đây của mình sai lầm đến mức nào.

Thiên hạ cư nhiên có một nhân vật như vậy!

Công tử trẻ tuổi lại hoàn mỹ này, giống như một đoá hoa sen đón gió ở Dao Trì.

(Dao Trì: nơi ở của Tây Vương Mẫu trong thần thoại)

Không, hắn thậm chí còn hoàn mỹ, còn phong độ hơn bất cứ đoá hoa sen thiên thượng nhân gian nào.

Vì vậy, trong một khắc.

Kim Tiểu Vẫn đã biết, cũng đã nhận định.

Kiếp này mình đầu thai, là để gặp được hắn, là để yêu hắn.

***

Đêm đã khuya.

Trong một gian nhã phòng của Kim Ngọc Mãn đường.

Một phụ nữ xinh đẹp khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi đang khêu tim đèn, ánh lửa không ngừng bập bùng nhún nhảy.

Thường ngày.

Mọi người đều gọi nàng là Kim mụ mụ.

Bởi vì nàng chính là tú bà của Kim Ngọc Mãn đường.

Lúc này.

Hình như nàng đang đợi người.

Cho nên vẻ mặt của nàng, hoàn toàn không giống như tú bà thường ngày nói cười giữa những khách làng chơi.

Nói nàng không giống tú bà.

Không phải bởi vì nàng đang đợi người.

Mà là bởi vì người mà nàng đang đợi.

Một người đã mất một cánh tay thoạt nhìn tràn ngập phong sương và cô đơn.

20. Giữa thu buồn.

Người vào từ cửa sổ.

Khi đó bên trong phòng, ánh sáng đang nhún nhảy.

Giống như đang vui mừng nghênh đón một vị bằng hữu lâu năm.

Nhưng nếu đã là bằng hữu lâu năm, vì sao không đường hoàng vào từ cửa chính?


Ngoại trừ một cánh tay đã mất, y vẫn anh tuấn như xưa.

Mà một thân tà khí và sát khí năm xưa, đã sớm bị thay thế bởi tang thương cùng cô độc.

Trước kia, y nghĩ mình là một người rất biết phân phải trái, thậm chí còn cảm thấy mình rất “lòng dạ đàn bà”.

Y cũng từng quyết tâm đau một lần là rút kinh nghiệm, sau đó đối nhân xử thế hẳn là nên độc ác thủ đoạn một chút.

Nhưng đó đều là chuyện cũ năm xưa.

Hôm nay.

Y ngồi trong một gian phòng của Kim Ngọc Mãn đường.

Đối mặt với một cố nhân không tính là cố nhân.


Kim mụ mụ vẫn nhìn y từ lúc vào nhà đến lúc ngồi xuống.

Trong mắt hiện lên rất nhiều tình cảm, có vui mừng, có sầu lo…

Nhưng mà càng có nhiều hơn là do dự chần chờ…

Rốt cuộc.

Nàng thở dài, cảm khái nói: “Cuối cùng ngươi cũng trở về.”

***

Lá phong ửng đỏ.

Khắp nơi đều là sắc đỏ như lửa.

Thu đã thâm.

Trong thiên địa dường như chỉ có y và cỗ kiệu.

Ở nơi này.

Không có người nào khác.

Cỗ kiệu này chính là chiến hữu đã cùng y vào sinh ra tử.

Mặc dù khinh công tuyệt thế, ám khí vô song.

Mặc dù danh hào đứng đầu thiên hạ Tứ Đại Danh Bộ cũng không phải hư danh.

Nhưng y vẫn không cảm thấy thắng chắc.

Bởi vì.

Y sắp sửa phải đối mặt, không phải chỉ có một người cao thủ đệ nhất của Đường môn là Đường Thảm.

Mà là toàn bộ Thục Trung Đường môn.


Vô Tình biết đối với sự việc lần này, mình hành xử rất cảm tính.

Y cũng biết rõ phải lấy đại cục làm trọng.

Y thậm chí cảm thấy mình phụ thế thúc, phụ lòng quan tâm, quan ái của mọi người.

Thế nhưng.

Vô luận như thế nào.

Y nhất định phải đi chuyến này.

Cho dù phía trước có là vực sâu vạn trượng, địa ngục vô gian chờ đón y.

Vừa nghĩ đến địa ngục, y tự nhiên nhớ đến một người.

Một người gây cho y một vết thương trí mạng.

Nhưng mà.

Có lẽ ai cũng không sống vui vẻ hơn ai.

Chỉ vì.

Thứ hắc ám sinh ra bởi ái tình, chính là thứ khiến người ta tuyệt vọng nhất.


Trong rừng rậm.

Cỗ kiệu giống như một toà điện thờ.

Trong điện thờ đến tột cùng là người hay thần?

Đến tột cùng là thần vô tình? Hay là người hữu tình?

***

Ngày còn bé, mẫu thân thường hay căn dặn nàng: “Nghìn vạn lần không được vượt qua bức tường bên kia.”

Khi đó, nàng chớp mắt, thấy hoạ mi bay từ sân bên này sang sân bên kia, lại thấy chim én bay từ hậu viên kia sang hậu viên này.

Vì sao chim có thể, mà người lại không thể?

Bởi vì chim tự do hơn con người chăng?

Nhưng nếu như chim thật sự tự do, vì sao lại bị người bắt được, nhốt ở trong lồng?

Rốt cuộc, nàng vẫn vượt qua bức tường kia.

Hoặc, có thể coi là như vậy.

Bởi vì từ khi nghe được tiếng tiêu thê oán kia.

Lòng của nàng, đã sớm bay qua bức tường kia rồi.

Lầu hoa văng vẳng tiêu ai thổi, gió đưa như có lại như không.

Từ đó về sau, sinh mệnh của nàng liền tràn ngập hỗn hợp giữa ngọt ngào và thống khổ.

Giống như tiếng tiêu u oán, du dương uyển chuyển, sinh tử mênh mang… bi thương hơn cả ý thu, đau xót hơn cả lá phong rơi đầy kia.

Nàng không biết.

Số phận vì sao phải đùa cợt, khắc nghiệt với mình như vậy? Vì sao phải giày vò một nữ hài tử linh đinh không nơi nương tựa như mình?

Nàng tự nói với mình.

Không thể quên đi.

Càng không thể tha thứ.

21. Không thể trói buộc.

Kinh thành.

Kim Phong Tế Vũ lâu.

Tôn Thanh Hà đang đứng bên song nhìn xa xa nơi có một mảnh phù vân bay qua.

Phía sau, tiếng nói đột ngột vang lên: “Long cô nương đã được Gia Cát tiên sinh phái người đưa về Lâm An, ngươi còn lo lắng cái gì?”

Không hề suy nghĩ, Tôn Thanh Hà vô ý thức trả lời: “Ta không phải lo lắng chuyện này…”

Thích Thiếu Thương giống như bỗng nhiên bừng tỉnh: “Thì ra, ngươi là đang nhớ nhung ‘hắn’?”

Ngữ khí có chút nghiền ngẫm.

Tôn Thanh Hà xoay người lại, nhướng một bên mày dài.

“Thì sao? Ta nhớ thương ai liên quan gì tới ngươi?”

Cười như không cười.

Thích Thiếu Thương phất phất tay, đồng thời cho gã một vẻ mặt: “Ngươi không cần giải thích, ta rất hiểu”.

Lần này.

Lông mày Tôn Thanh Hà hầu như nhíu lại.

Gã đang định trả lời lại một cách mỉa mai.

Lại nghe Thích Thiếu Thương đột nhiên nói: “Lần trước bị ngươi chém hư cánh tay giả, làm hại ta mấy ngày nay chỉ có thể làm đại hiệp một tay.”

Hắn vỗ ống tay áo bên kia, ngơ ngẩn xuất thần.

Tôn Thanh Hà thấy thế, có hứng thú nói: “Ta nghe nói, Vô Tình đã quay về kinh rồi.”

Thích Thiếu Thương vô cùng ngạc nhiên: “Ngươi nghe ai nói?”

“Kim Phong Tế Vũ lâu các ngươi từ trên xuống dưới đều là tinh anh… Vô Tình đã quay về kinh bảy ngày, lẽ nào Thích đại lâu chủ thật sự không biết?”

“Kỳ quái? Sao ngươi lại biết trước ta? Sao Dương tổng quản không nói với ta chuyện này?”

Lời còn chưa dứt.

Dương Vô Tà đã xuất hiện ở cửa, trên tay còn cầm một cái hộp.

“Lâu chủ đang nói ta?”

Thích Thiếu Thương nói: “Dương tiên sinh tới thật đúng lúc, vì sao ngay cả Tôn huynh cũng biết Thành đại bộ đầu đã quay về kinh chỉ có ta là không biết gì hết?”

Dương Vô Tà hỏi ngược lại: “A? Vậy sao? Nhưng mà hiện tại chẳng phải lâu chủ đã biết?”

Y không nhanh không chậm nói tiếp: “Nếu lâu chủ sớm biết tin tức này, nhất định sẽ bỏ bê sự vụ trong lâu, mượn cớ đến Thần Hầu phủ, lần nào đi cũng hơn nửa ngày, ba lần bốn lượt thỉnh cũng không về, đã như vậy, chẳng thà không biết tốt hơn.”

Thích Thiếu Thương nghe xong, lập tức cứng họng: “Ngươi không sợ hiện tại ta sẽ lập tức đi?”

Tôn Thanh Hà liếc nhìn Dương Vô Tà, giống như cũng đang đợi nghe xem y trả lời ra sao.

Ngoài dự đoán của mọi người, Dương Vô Tà lộ ra một vẻ mặt giảo hoạt rất hiếm thấy.

“Lâu chủ có đi lúc này, e rằng cũng không thể gặp được Vô Tình công tử… Sáng nay Thần Hầu phủ đã phái người tới tặng lâu chủ một phần hậu lễ.”

Y vừa nói, vừa mở nắp hộp đang cầm trong tay.

Trong hộp, là một cánh tay gỗ tinh xảo khéo léo, được chế tạo rất tỉ mỉ, trông sống động như thật.

Nếu như không cẩn thận quan sát kỹ, hầu như không nhận ra là thật hay giả.

Thế cho nên, hai người trong phòng vừa nhìn thấy nó, đều ngây ngẩn cả người.

***

Đường Thảm quả thật không hổ danh là đệ nhất cao thủ của Đường môn.

Đường môn cũng không hổ là truyền kỳ trong chốn giang hồ, trải qua trăm năm không ngã, trải qua gió mưa không đổi.

Đáng tiếc.

Bọn họ lại gặp phải Vô Tình.

“Minh Khí Vương” Vô Tình.

Vô Tình đương nhiên không phải là thần.

Y chỉ là một thanh niên tàn tật yếu ớt lại hoàn toàn không có nội lực.

Cho dù tránh được vô số ám khí, phá giải vô số cơ quan trùng điệp, nhưng mà Vô Tình không muốn thừa nhận cũng không được: cuối cùng y vẫn rơi vào một cái bẫy.

Một cái bẫy rất kỳ diệu.

Trên đời này có rất nhiều chuyện đều rất kỳ diệu.

Ví dụ như đương gia tân nhiệm của Đường môn là “Đường lão nãi nãi” có một nữ nhi vừa ra đời…

Lại ví dụ như Vô Tình vô luận như thế nào cũng không ngờ được, mình vì một chút tình cũ xông vào Đường môn, lại vì tình nghiệt dây dưa mà thiết hạ cơ quan, nhưng mà trong lúc vô tâm, vô ý đó, lại vây khốn một vị đại hiệp đỉnh thiên lập địa hơn mười năm ròng!

Đương nhiên.

Đó là chuyện sau này.


Không ai biết Vô Tình làm cách nào thoát ra được.

Cũng như không ai biết trận đánh Đường môn đó rốt cuộc kết quả như thế nào.

Thậm chí không ai biết, Đường môn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là từ nay về sau, giang hồ lưu truyền một truyền thuyết ‘lấy một người, địch một môn’.

Người đời đều biết.

Đường môn cơ quan trùng trùng, ám khí vô kể, dụng độc tinh thâm.

Nhưng vẫn không ngăn được, không vây được vị công tử trẻ tuổi này.

Như vậy, cơ quan trong kinh thành thì sao?


Quay về kinh, Vô Tình dĩ nhiên là tâm tình rất tốt.

Giống như, y chẳng qua chỉ đi du lãm một chuyến, viếng thăm phong cảnh tú lệ của Thục Trung.

Y thậm chí còn có thời gian làm lại một cánh tay giả khác cho bằng hữu.

Đối với việc này.

Đại Thạch Công có chút lo lắng nhìn Gia Cát tiên sinh.

Gia Cát tiên sinh chỉ vuốt râu mỉm cười.

Từ nay về sau.

E rằng trên đời này sẽ không còn gì có thể vây khốn được Vô Tình nữa.

5 comment:

Trả lời
tulalanhotmail nói...
lúc 21:19 3 tháng 6, 2011

hay quá lại có Phương Vô đọc rồi
mà sao thấy laọn quá, chẳng hiểu gì cả
hai cố lên đọc tiếp nào

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 21:36 3 tháng 6, 2011

Bởi vì mấy tình tiết trong này đều có trong nguyên tác nên Khuynh Thành tỉnh lược bớt đó. Ta định edit mấy đoạn nguyên tác như Vô Tình ám sát Thái kinh và Phương ứng Khán giết Thiên Hạ Đệ Thất mà dài quá. Hay ta up bản qt lên cho các nàng nhìn?

Trả lời
Hoa Mộng nói...
lúc 23:12 8 tháng 8, 2011

Phương Vô koi thật là đau lòng quá đi mà T________T Thế nhưng ta vẫn lao đầu vô mà koi là sao nhở?

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 01:06 9 tháng 8, 2011

Điều đó chứng tỏ mị lực của hai anh thật là lớn, khiến fangirl chúng ta liều chết quên mình vì sự nghiệp YY hai anh XD

Trả lời
Hoa Nguyệt Sầu nói...
lúc 02:23 9 tháng 8, 2011

đúng đúng a~~ dù cho đau lòng nhưng làm sao bỏ qua đc vô tình công tử tuyệt thế vô song, phong hoa tuyệt đại chớ ~

@ss Shu: T__T em giống ss thui ~ bấn loạn Phương Vô dù cho nó đau lòng a~

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)