(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q2 - C22,23,24

Vạn vật vô tình rồi cũng nguôi


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

22. Tam Hợp lâu.

Vô Tình làm lại cho Thích Thiếu Thương một cánh tay giả khác có thể tháo lắp được.

Thường ngày, nó đương nhiên có thể sử dụng như một cái ‘tay’.

Thế nhưng nếu bỏ cái vỏ ‘tay’ ở ngoài ra, bên trong lại cất giấu một ống kim loại dài.

Đó là thành quả mà Vô Tình đã hợp tác với ‘Lão Tự Hào’ Ôn gia và Giang Nam Phích Lịch đường nghiên cứu chế tạo ra, là vũ khí chuyên dùng để đối phó với ‘Cửu thiên thập địa, thập cửu thần châm’, tên gọi là ‘Kim cẩu tích’.

Vũ khí này đối với kẻ tham gia phục kích Tam Hợp lâu như Thiên Hạ Đệ Thất mà nói, quả thật giống như một ác mộng.

Châm của gã hoàn toàn vô dụng với Thích Thiếu Thương.

Mà chính gã trái lại bởi vì các đầu ngón tay đều có trang bị ống phóng ‘Cửu thiên thập địa, thập cửu thần câm’, nên tạo điều kiện cho kịch độc ‘Hoả thán mẫu’ mà ‘Nhất Độc Tức Phát’ Ôn Văn đã bố trí xâm nhập vào, lan tràn khắp cánh tay, thẳng vào tâm mạch.

Nhất thời toàn thân Thiên Hạ Đệ Thất đều đau nhức, không thể vận công hộ thể, từ lâu trúng độc, lại bị Thích Thiếu Thương phong toả huyệt đạo, không thể động đậy.

Thật ra.

Việc này cũng chẳng là gì.

Phía trước còn có ác mộng đáng sợ hơn đang chờ đợi gã.

Khiến cho rất nhiều người đều không thể ngờ được.


Ngay khoảnh khắc Thích Thiếu Thương đem Thiên Hạ Đệ Thất đưa tới trước kiệu của Vô Tình.

Lôi Thuần cũng uyển chuyển đi về phía Thích Thiếu Thương.

Đôi mắt đẹp của nàng lấp lánh.

U oán mà xa xăm.

Ưu mỹ lại ưu sầu.

Thích Thiếu Thương thở dài một hơi.

Nhìn ánh mắt đó, hắn bỗng nhiên nhớ tới một người.

Hồi ức là nỗi nhớ những thứ mà mình không thể nắm giữ.

Mà bản thân hồi ức cũng là một loại không thể nắm giữ.

***

Hâm Vận các là biệt viện mà Phương Ứng Khán dựng nên dành riêng cho ái thiếp Kim Tiểu Vẫn.

Đặt ở một nơi gần với phủ đệ “Bất Giới trai” của hắn.

Giữa những hành lang gấp khúc tinh xảo, đều là rường cột chạm trổ, rèm châu màn lụa.

Quang cảnh diễm lệ kia, quả thật giống như chốn Bồng Lai.

Có thể thấy được địa vị của nàng trong lòng hắn.

Có điều.

Lúc này hắn cũng không giống ngày xưa say sưa đắm chìm với thân thể nõn nà, như hoa như ngọc của mỹ thiếp.

Mà là áo mão chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trong phòng, vẻ mặt ngưng trọng.

Trước trận Tam Hợp lâu.

Phương Ứng Khán đã hiểu rõ kế hoạch của Sái Kinh.

Lợi dụng lúc Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phần Bán đường thương nghị để diệt trừ Thích Thiếu Thương, tiện đà đả kích thế lực của Thần Hầu phủ.

Chỉ cần là có thể giết chết, tiêu diệt, đả kích Thích Thiếu Thương, Vương Tiểu Thạch hoặc ‘Kim Phong Tế Vũ lâu’, Sái Kinh nhất định là phê chuẩn.

Vì thế, lão thậm chí bất kể đại giới, dốc hết sức lực, không tiếc hy sinh vài tên thuộc hạ đắc lực tài giỏi.

Đáng tiếc.

Sắp thành lại bại.

Phương Ứng Khán biết Thích Thiếu Thương rất khó giết.

Con người này trước đây, đã là thủ lĩnh quần long chốn võ lâm.

Huống hồ hắn bây giờ còn là lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, lại có Thần Hầu phủ ở sau lưng chống đỡ.

Muốn giết hắn, dễ như vậy sao?

Ngay cả lão tặc kia không tiếc hy sinh, cũng chỉ là hy sinh vô ích.

Nhưng mà.

Gian xảo như Sái Kinh, sao lại không có kế hoạch dự phòng?

Mục đích của lão cáo già đó cũng không chỉ là giết chết Thích Thiếu Thương …

Từ lần trước bị người ám sát.

Lão già Sái Kinh càng trở nên khó lường.

Thậm chí, còn âm thầm phái người giám thị Thần Thông Hầu phủ và Bất Giới trai.

Lẽ nào lão đã có ý định ra tay với mình?

Hay là…

Ngay lúc Phương tiểu hầu gia ngồi một mình trầm tư, thuộc hạ truyền đến mật báo: Thiên Hạ Đệ Thất trọng thương gần chết đã bị hai kiếm đồng bí mật đưa về Danh Lợi quyển.

“Ngươi thực sự là càng ngày càng thông minh…”

Hắn lẩm bẩm.

“Thế nhưng ta cũng không ngốc…”

Vì vậy hắn gọi: “Tiểu Nhậm.”

Nhậm Oán nghe tiếng tiến vào.

Ngoan ngoãn phục tùng, vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng.

“Theo ta đi Danh Lợi quyển một chuyến.”

23. Danh Lợi quyển.

Danh Lợi quyển lúc này xứng đáng được gọi là Tu La trường.

Từ lúc Lôi Vô Vọng hỏi Thiên Hạ Đệ Thất việc Lôi Thuần bị làm nhục, Phương Ứng Khán rõ ràng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Đây giống như là một loại trực giác.

Có điều, hắn lại tin tưởng phán đoán của mình hơn.

Thế nhưng, lúc Phương Ứng Khán nghe được Thiên Hạ Đệ Thất cười thảm nói ra: “Kẻ đã sắp chết… thì không cần phải nói dối… người cần được lừa gạt.. là người còn sống…” loại cảm giác bất an này lại càng trở nên mãnh liệt.

Lời của Thiên Hạ Đệ Thất dường như còn có thâm ý khác.

Phương Ứng Khán đang nghe.

Hắn dùng tâm mà nghe.

Kỳ thực, cường bạo Lôi Thuần rõ ràng là Bạch Sầu Phi.

Nhưng mà ai cũng không tin là y, không hy vọng là y, luôn muốn đem tội lỗi này đổ lên đầu Thiên Hạ Đệ Thất.

Thế nhưng.

Lúc đó Thiên Hạ Đệ Thất cư nhiên cười nói: “Ngươi vốn… không cần… hỏi vấn đề này…”

Vì sao gã phải nói như vậy?

Ý của gã phải chăng là “Ngươi đã biết rõ, vì sao còn phải hỏi?”

Chính xác.

Lôi Vô Vọng chẳng phải là người Lôi Thuần phái đến sao?

Chuyện này, bản thân Lôi Thuần hẳn là rõ ràng nhất.

Vì sao nàng ta còn muốn trước đông đảo mọi người hỏi ra vấn đề tổn hại danh dự của mình như vậy?

Lẽ nào Lôi Vô Vọng không phải là thuộc hạ của Lôi Thuần?

Hay là người kia không phải là Lôi Vô Vọng?

Nghĩ tới đây.

Phương Ứng Khán không khỏi ở trong lòng chửi mắng mình một chút.

Thảo nào trước khi chết Thiên Hạ Đệ Thất còn nói ra lời như vậy!

Mình cư nhiên khinh địch mà bị lừa thật dễ dàng!

Nhưng người này nếu không phải Lôi Vô Vọng, vậy là ai?

Ngay lúc hắn nghĩ như vậy.

Lời của tổng quản Sái phủ là Tôn Thu Bì cũng đúng lúc được truyền tới.

Lão muốn hai huynh đệ họ Vu báo cho Phương Ứng Khán biết, người vừa mới rời đi, không phải Lôi Vô Vọng, mà là Đường Năng của Thục Trung Đường môn.

Phương Ứng Khán lập tức biến sắc.

Sái Kinh quả nhiên vẫn hết sức quan tâm đến vấn đề này.

Mà lời của huynh đệ họ Vu, khiến cho hắn cảm thấy trong đầu ầm vang.

“Tôn tổng quản nói, nếu như ngài ấy đoán không sai, như vậy, ba người phía sau, đều là bị Đường Năng khống chế…”

“Mà một người trong đó, chính là Vương Tiểu Thạch không thể nghi ngờ.”


Nếu như vừa rồi Phương Ứng Khán chỉ tự mắng chửi mình một chút, vậy thì hiện tại Phương tiểu hầu gia đã có một loại xung động muốn giết người.

Tuy rằng hắn vừa mới, suýt chút nữa trực tiếp giết người.

Nhưng mà dù sao cũng là gián tiếp.

Hắn rất tức giận.

Phiền muộn.

Phẫn nộ.

Đồng thời cũng cảm thấy rất bực bội.

Sau khi rất có phong độ phất tay phái người rời đi, Phương Ứng Khán rốt cuộc nhịn không được sa sầm sắc mặt.

Đồng thời mắng ra một câu: “Tình cảm cao thượng? Mụ nội nó, ta cũng phải có tình mới cao thượng được chứ!”

Lời còn chưa dứt.

Một thân ảnh yểu điệu yêu kiều xuất hiện trước cửa đại sảnh.

Đó là một thiếu nữ còn anh khí hơn cả thanh niên nam tử.

Nàng từng khiến cho ‘Lục Phần Bán đường’ chia năm xẻ bảy, khiến cho ‘Kim Phong Tế Vũ lâu’ gió thảm mưa sầu, ngay cả thế lực giang hồ tâm phúc trong tay Sái Kinh là Bạch Sầu Phi cũng sụp đổ chỉ trong một đêm.

Lúc Phương Ứng Khán mắng ra câu kia.

Nàng trùng hợp vừa đi tới.

Cũng không khỏi bật cười.

Tiếng cười thanh thuý như chuông bạc.

“Công tử thật là càng ngày càng biết ăn nói.”

“Có tình mới cao thượng? Không chắc nha? Vậy Vô Tình thì sao?”

Thấy Lôi Mị nhẹ nhàng đến gần, sắc mặt Phương Ứng Khán hơi ửng đỏ.

Đồng thời, cũng che giấu một chút tâm tình tự nhiên mà đến khi nghe nàng nhắc tới hai chữ kia.

Hắn một mặt đỏ mặt, một mặt cười nói: “Ngươi đã trở về.”

Lôi Mị mỉm cười.

Nàng cười rộ lên như vậy, thanh lệ mà lại duyên dáng xinh đẹp.

“Ngươi gióng trống khua chiêng nạp hoa khôi kia làm phòng thiếp thứ bảy, ta sao có thể không trở về?”

“Hiếm thấy hiếm thấy, thì ra Mị Nhi cũng sẽ ghen?”

Không để ý tới lời trêu chọc của Phương Ứng Khán.

Lôi Mị thu lại vẻ mặt tươi cười.

“Tiểu hầu gia đừng quên, ngày mai lệnh tôn sẽ đến kinh thành.”

24. Cố hồi ức.

Đêm đã khuya.

Chỉ còn một ngọn đèn đang cháy.

Ánh sáng chập chờn, khiến cái bóng người ngồi trong phòng bị kéo ra thật dài, chiếu lên vách tường, tịch mịch cô đơn không sao tả xiết.

Phong Vũ lâu chủ oai phong một cõi, lúc này đây lại cầm trong tay một cây quạt đàn hương nho nhỏ.

Đây chính là vật mà ban ngày Lôi Thuần ước để gặp riêng hắn, Dương Vô Tà chính tay đưa cho hắn.

Người ngoài nhìn vào.

Đây chỉ là một cây quạt đàn hương rất phổ thông.

Mặt trước viết bốn chữ ‘anh hùng mỹ nhân’, mặt sau viết ‘thiên hoa loạn truỵ’, mỗi một nét chữ đều là hào khí bức người, mỗi nét chữ đều là xinh đẹp nhu lệ.

Nhưng mà.

Lúc Dương Vô Tà đem cây quạt giao tới tay hắn, chỉ có Thích Thiếu Thương nghe được tiếng sụp đổ từ đáy lòng mình vọng lại.

Tiếng đổ nát đến từ nỗi hoảng hốt và chấn kinh trong lòng hắn.

Chấn kinh chính là.

Người kia cư nhiên vẫn còn sống!

Hoảng hốt chính là.

Mình cư nhiên sẽ vì chuyện này mà kích động như vậy!

Vốn tưởng rằng, đã hoàn toàn quên mất dĩ vãng trước kia…

Vốn tưởng rằng, hình bóng của y trong ký ức đã sớm xoá nhoà…

Ai biết đâu, tâm tình lúc này, vẫn cứ phức tạp nan giải như vậy.

Mà quan trọng hơn là.

Lẽ nào bí mật đã bị hắn chôn rất sâu, tuyệt đối không nói ra, lại có người ngoài vừa nhìn đã hiểu ngay sao?

Lại có thể dễ dàng bị người ta lợi dụng đem ra để áp chế chính mình như vậy sao?


Nếu đã thân trong giang hồ, chỉ có thể thân bất do kỷ.

Có rất nhiều sự việc, nhất định phải làm.

Có rất nhiều sự việc, nhất định phải quên đi.

Thế nhưng.

Thực sự có thể quên được hay sao?


Giang hồ, vĩnh viễn là không thể yên tĩnh.

Vĩnh viễn là hay thay đổi.

Hơn nữa, vĩnh viễn là mang theo mưa máu gió tanh…

Chí ít.

Một khắc nhìn thấy cây quạt kia.

Thích Thiếu Thương dường như thực sự nghe được mùi máu tanh.

Đó là máu của huynh đệ hắn.

Đó là máu đã vì hắn mà chảy.


Thật ra.

Thích Thiếu Thương cũng biết.

Mình không phải là một kẻ giỏi lừa mình dối người.

Có rất nhiều chuyện của năm xưa, hắn đều nhớ rất kỹ, rất rõ ràng.

Bởi vì.

Đó là tình cảm khắc cốt ghi tâm.

Bất kể là ái.

Hay là hận.

Hắn vẫn nhớ khoảng không mênh mông của dòng sông Dịch Thuỷ Hàn.

Nhớ Liên Vân trại.

Nhớ những huynh đệ, bằng hữu đã chết đi.

Càng nhớ đêm Trung thu năm đó.

Đêm đó toàn bộ huynh đệ Liên Vân trại uống máu ăn thề.

Cùng với.

Lời thề son sắt của người kia.

Trung thu trăng tròn, uống máu ăn thề, sinh tử đồng tâm, cộng độ nguy nan, nếu có giả dối, máu rửa cửa trại…

Thật đáng hận!

Vì vậy.

Hồi ức lại bị bỏ qua một đoạn.

… Đó là một buổi chiều trăng non, bóng cây la đà.

Người nọ dựa vào một gốc anh đào.

Vẫn mỉm cười như cũ…

Đồng thời.

Giọng nói có chút lạnh lùng, rồi lại mang theo chút cám dỗ của y vang lên bên tai.

“Nếu như không có đại ca, thực sự là sống không bằng chết, ngày cũng không biết sẽ trôi qua như thế nào.”

Thật nực cười.


Hắn càng nhớ rõ.

Một đêm cuối cùng kia.

Đối mặt với kẻ khiến mình phải lưu vong thiên lý, trải qua hơn mười trận chiến, bằng hữu bị hại, bản thân chạy trốn, gia tán nghiệp huỷ.

Dưới ánh trăng mình chậm rãi rút ra trường kiếm.

Lưỡi kiếm phát ra một tiếng vang trong trẻo.

Lúc đó mình đã nói gì?

Chúng ta vừa lúc có thể quyết tử một trận, tính toán một lần?

Nghĩ tới đây.

Thích Thiếu Thương cười khổ.

Tính toán?

Ai có thể tính cho rõ ràng?


Cây quạt ở trong tay Thích Thiếu Thương nhiều lần khép mở, cũng không biết đã qua bao lâu.

Ngày mốt, giờ Thân, đỉnh Xuyên Sơn, Minh Nguyệt lâu, Thập Bát Nãi Nương miếu.

Ngày mốt? Ngày mốt chẳng phải là Trung thu sao?

Trung thu.

Ngày này đối với hắn mà nói, chính là một hồi sinh ly tử biệt xé ruột xé gan.

Lúc này.

Điều duy nhất quanh quẩn trong đầu hắn, chỉ là một câu nói.

Ngày mai phải chăng ngươi vẫn hận ta như cũ, yêu ta như cũ?

3 comment:

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:58 3 tháng 6, 2011

Ha ha ha~ Ta đã lê lết được tới chương 24 rồi~ hơn nửa bộ thứ hai rồi~ Ta có thể nhìn thấy đích đến rồi~ ôi cố lên~

Mọi người cổ vũ cho ta đi? :))

Trả lời
hoang nói...
lúc 20:10 3 tháng 6, 2011

hi!
ta ủng hộ nàng "hai tay hai chân" luôn!
cố lên!

Trả lời
tulalanhotmail nói...
lúc 00:10 4 tháng 6, 2011

cố lên Chiaki!
cố lên Nhan Nhan

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)