(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q2 - C25,26,27

Vạn vật vô tình rồi cũng nguôi


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

25. Tế vong linh.

Trên đỉnh Chiết Hồng phong.

Phương cự hiệp nhanh nhẹn lùi về phía sau.

Khi dừng bước, ý nghĩ vẫn chưa dừng, nhưng người đã sát mép vực.

Hắn đã không có đường lui.

Mây sầu.

Chiều nghiêng.

Sát ý nồng đậm.

Mặc dù hắn bị thương nặng, nhưng càng nghiêm trọng hơn là các loại độc tính xâm nhập tâm mạch.

Huống chi, hắn đã sớm đau lòng muốn chết.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ.

Sương chiều mênh mông.

Lá phong bay loạn.

Mây mù thổi mạnh.

Đàn nhạn kêu sầu.

“Ta đã hiểu. Các ngươi muốn ta chết.” Hắn nói: “Được, ta chết.”

Vì vậy.

Tất cả bỗng nhiên an tĩnh.

Phương Cự hiệp lùi về sau, xoay người, rơi xuống…

Vĩnh không dừng lại.

Giống như là một cuộc ước hẹn với tử vong.

***

Ai có thể vô địch thiên hạ?

Người người đều có kẻ địch trong thiên hạ!


Phương Cự hiệp được người trong võ lâm ngưỡng mộ, được khắp thiên hạ công nhận “thiên hạ vô địch”, lại trong lần vào kinh tế điện vong thê, gặp phải đạo chích ám toán, ngã xuống vách núi mà chết.

Tin tức vừa ra, mọi người đều bàng hoàng.

***

Bất Giới trai, vốn đã bày sẵn điện đường để tế điện Phương phu nhân.

Hôm nay điện đường lại biến thành linh đường.

Cự hiệp và phu nhân tế điện trong cùng một ngày, thật ra cũng rất tiện lợi.


Ngày hôm đó.

Vốn là Trung thu.

Vốn là ngày nâng cốc đoàn viên.

Nhưng lại thành ngày nghìn người đưa tang, vạn người bái tế, vô cùng thê lương bi lãnh.

Đưa mắt thấy lệ rơi như mưa, mãn tai nghe thanh âm khóc rống.

Cái khó cho thuộc hạ của Phương Ứng Khán chính là làm sao để ứng phó với người đến tế điện đông như vậy.

Trong linh đường.

Phương Ứng Khán mặc áo gai để tang, phủ phục trên mặt đất, khóc rất thảm thiết, hai mắt đẫm lệ.

Người đến linh tiền dâng hương càng ngày càng nhiều.

Người đến bái tế, Phương Ứng Khán đương nhiên là phải dập đầu hoàn lễ.

Chưa đến nửa ngày, không biết đã dập đầu mấy nghìn lần.

Sắc mặt hắn tái nhợt như giấy, trước mặt mọi người khóc chết đi sống lại.

Có vài lần, hầu như ngất đi, may mà có người hầu theo sau đỡ lấy.

Đang lúc hắn diễn kịch vô cùng đầu nhập.

Chợt nghe người xướng lễ bên ngoài đại môn xướng lên: “Thần Hầu phủ Thành Nhai Dư đến phúng viếng vong nhân-”

Phương Ứng Khán khẽ giật mình, đứng dậy nhìn lại, một thân ảnh trắng từ lâu không thấy đi vào phòng.

Bàn tay trắng thuần của Vô Tình châm hương trên ngọn nến, ngồi trên luân y bái ba lần.

Từ góc nhìn của Phương Ứng Khán, theo khói hương lượn lờ bay lên, một nửa bên mặt của y trở nên mơ hồ.

Phương Ứng Khán dời ánh mắt khỏi gương mặt Vô Tình, chuyển tới bức hoạ vợ chồng Phương cự hiệp trên bàn thờ.

Chỉ thấy nụ cười của người trong tranh thật vặn vẹo quỷ dị, giống như đang cười nhạo hắn trước linh đường làm ra vẻ…

Vô Tình bái tế xong, đem hương cắm vào trong lư hương.

Phương Ứng Khán vừa muốn mở miệng.

Lại nghe người xướng lễ không thức thời xướng lên: “Khách nhân lễ xong- hiếu tử trả lễ.”

Phương Ứng Khán chỉ phải một lần nữa quỳ xuống, cung kính hoàn lễ dập đầu ba lần.

Chợt nghe Vô Tình lạnh nhạt nói: “Thành mỗ cử động bất tiện, không thể thành lễ, thỉnh thứ lỗi.”

Phương Ứng Khán đứng dậy lau lệ: “Thâm tình hậu ý của công tử và Thần Hầu, gia phụ trên trời có linh, chắc cũng sẽ rất cảm động.”

Ánh mắt Vô Tình lãnh liệt mà sâu không thấy đáy.

“Phương đại hiệp suốt đời quang minh lỗi lạc, khắp thiên hạ đều kính ngưỡng, hôm nay buông tay về cõi tiên, tự có võ lâm hậu bối kế thừa tín niệm suốt đời của người, sẽ không để gian nịnh hoành hành, khiến người chết bất an.”

Hương khói lượn lờ.

Phương Ứng Khán chống lại ánh mắt Vô Tình, cuối cùng không khỏi vì ánh mắt của y mà chấn động.

Ánh mắt kia kiên định không gì sánh được, lại trong trẻo không gì bì được.

Mặc dù không đến mức uy nghiêm lãnh khốc, cũng không đến nỗi khiến người ta toàn thân phát lạnh, nhưng bầu không khí thâm trầm khó dò vẫn khiến người sợ hãi.

Hôm nay.

Ánh mắt vô bi vô hỉ kia xuyên thấu qua khói hương mê mông nhìn Phương Ứng Khán.

Hai người đối diện, không để người ngoài vào mắt.

Phảng phất giống như đã trải qua nghìn lần hoa nở hoa tàn, nhìn thấu vạn lần mây hợp mây tan.

Liếc mắt vạn năm.

26. Lời mời Minh Nguyệt.

Trên linh đường.

Có một đám nữ tử cũng mặc đồ trắng, khoác áo tang như Phương Ứng Khán.

Mỗi người viền mắt đều đỏ bừng, không tô son điểm phấn, quỳ gối trước linh cữu vì người chết đốt giấy tang.

Tuy rằng không mang bất cứ trang sức chải chuốt gì, nhưng mỗi người đều dung nhan diễm lệ, phong tư tươi đẹp, tuyệt sắc khuynh thành.

Nghiêm Nhược Cẩm, Minh Ngữ Hà, Trần Lệ Khanh, Thu Phượng Vũ, Thuỷ Thanh Hàn, Kim Tiểu Vẫn…

Ngoại trừ Kim Tiểu Vẫn, những người còn lại đều rất có bối cảnh, rất có lai lịch…

Có điều, hình như thiếu một người…

Ánh mắt Vô Tình giống như vô tình lướt qua đám nữ tử, nửa khắc cũng không dừng lại.

Y đã có được đáp án.

Phương Ứng Khán cầm lấy khăn tay do Nhâm Oán đưa lên giả vờ lau lệ.

Nhưng vẫn ngầm chú ý cử động của Vô Tình.

Hắn đương nhiên không dám xem nhẹ ánh mắt của Vô Tình.

Theo đường nhìn của Vô Tình nhìn lại.

Sắc mặt của Phương Ứng Khán cũng không khỏi biến đổi.

***

Đêm Trung thu.

Đỉnh Xuyên Sơn.

Minh Nguyệt lâu chỉ là một kiến trúc cũ còn lưu lại bên ngoài kinh thành, ban đầu là do người phương nào dựng nên, đã không ai nhớ được.

Mà Thập Bát Nãi Nương miếu bên cạnh Minh Nguyệt lâu, càng chỉ là một toà miếu nhỏ đèn nhang không tính thịnh vượng.

Bởi vì đỉnh Xuyên Sơn phong cảnh tú lệ, ban ngày du khách như thoi đưa.

Nhưng mà Trung thu đêm nay, nhà nhà đoàn viên ngắm trăng, tất nhiên không ai đến nơi núi cao miếu nhỏ này.

Thế nhưng Thích Thiếu Thương tới.

Bởi vì hắn đã nhận lời ước hẹn với một người.


Cả ngọn núi Xuyên Sơn đều yên tĩnh.

Chỉ có một lầu một miếu đứng dưới ánh trăng, nghìn năm chờ đợi.

Chờ đợi như vậy, cũng khiến cho loại phong cảnh bình thường không chút tiếng tăm này, cuối cùng cũng thành một toà núi non mộng huyễn.

Mà nhất là.

Ở Minh Nguyệt lâu còn có một mỹ nữ tuyệt thế cũng đang chờ đợi.


Châu ngọc hoa lệ.

Trâm thoa tinh xảo.

Son phấn nhẹ tô.

Lôi Thuần không chỉ tỉ mỉ trang điểm cho mình, còn chuyên tâm chuẩn bị một bàn tiệc rượu tinh tế.

“Một mình dựa lầu cao Minh Nguyệt, rượu nhập nỗi lòng, hoá thành lệ tương tư. Thiếu Thương đến chậm, khiến đại tiểu thư phải đợi lâu.”

Ánh trăng như nước vẩy lên tư thái động lòng người của Lôi Thuần, giống như tiên tử từ cung trăng giáng xuống nhân gian.

Tình này cảnh này, cho dù là Hằng Nga tiên tử thật sự nhìn thấy, chỉ e cũng phải thối lui ba mươi dặm, tự ti mặc cảm.

“Thích đại hiệp, mời ngồi, đây là rượu và thức ăn Thuần nhi tự mình chuẩn bị vì Thích đại hiệp.”

Nàng cầm lấy bầu rượu trên bàn, châm đầy một chén đưa qua.

“Hôm nay Trung thu, không thể cô phụ ánh trăng như vậy. Thỉnh Thích đại hiệp cùng uống chén này.”

Mỹ nhân như ngọc.

Dịu dàng cười nói.

Ai có thể cự tuyệt cám dỗ như vậy?

Không ai.

Thích Thiếu Thương đón lấy chén rượu, chạm vào chén rượu trên tay Lôi Thuần một cái.

Hai người nâng chén uống cạn, lại cùng nhau hạ chén.

“Đa tạ rượu ngon ý tốt của cô nương.”

Lôi Thuần tươi cười như hoa.

“Thích đại hiệp quả nhiên là anh hùng đương đại, lỗi lạc như vậy, lẽ nào không sợ trong rượu có độc?”

Thích Thiếu Thương thản nhiên cười nói: “Đừng nói trong rượu có độc… cho dù có độc cũng uống, tình của cô nương, Thiếu Thương sao có thể không nhận!”

Lôi Thuần đứng dậy.

Hoàn bội leng keng, thanh thuý êm tai.

Nàng bất ngờ dựa sát vào người Thích Thiếu Thương.

Mà Thích Thiếu Thương giống như cũng rung động bởi tuyệt đại mỹ nhân trước mắt.

Hắn thuận thế kéo Lôi Thuần vào lòng.

Trên trời cao, ánh trăng sáng tỏ. Phong cảnh núi non dưới ánh trăng hiện ra thật mông lung thần bí.

Gió mát lướt qua.

Bốn mắt nhìn nhau.

Là mỹ cảnh diễm phúc chừng nào?

Đáng tiếc.

Lời thốt ra từ miệng Thích Thiếu Thương, lại thật sát phong cảnh.

“Lôi tiểu thư đang chờ tại hạ bị độc phát tác?”

Thân thể Lôi Thuần cứng lại một chút, nhưng vẻ mặt không hề dao động.

“Sao Thích đại hiệp lại nói ra lời ấy?”

Thích Thiếu Thương vẫn ôm mỹ nhân không buông.

“Cô nương luôn luôn xử sự khéo léo, cục diện này cũng bố trí rất chu đáo.”

“Tình này cảnh này, ở trong rượu hạ ‘Minh nguyệt lưu quang’, cũng coi như không cô phụ phong nguyệt…”

“Đáng tiếc, Thích Thiếu Thương đã không còn là Thích Thiếu Thương của Liên Vân trại năm xưa…”

Lời nói còn chưa dứt.

Hắn đã cúi người hôn lên môi Lôi Thuần.

Lôi Thuần kinh hãi, nhưng cũng không giãy dụa, chỉ để mặc hắn tuỳ ý.

Thích Thiếu Thương hôn môi xong, mới buông Lôi Thuần ra.

“Thỉnh cô nương thứ cho Thiếu Thương vô lễ.”

“Bất quá, cô nương đem giải dược tô lên đôi môi thơm, kể ra cũng có chút mới lạ.”

Tuy là nhận lỗi, nhưng thái độ rất thản nhiên.

Lôi Thuần cắn môi dưới, sắc mặt lại đỏ lại trắng.

Một lúc lâu.

Nàng nâng lên cánh tay thon dài trắng nõn, chỉ hướng cửa miếu dưới lầu.

“Người ngươi muốn gặp, ở trong đó.”

Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Thuần Nhi thường nghe người ta nói, ‘nam nhi thế gian, mười người hết chín người bạc bẽo’.”

“Ta thật không rõ, trên đời này sao lại có loại nam nhi như các ngươi.”

Dứt lời, nàng đi thẳng xuống lầu.

Nói đi là đi.

Nhanh nhẹn rời khỏi.

Thích Thiếu Thương nhìn cánh cửa miếu nửa khép nửa mở dưới ánh trăng.

Chỉ cảm thấy xung quanh yên tĩnh vô cùng.

Miếu thờ cũ kỹ mà thần bí kia như đang mời gọi hắn.

27. Điều duy nhất tính sai.

Ánh trăng nơi đây cũng giống như trên đỉnh Xuyên Sơn, nhẹ nhàng phủ khắp cảnh sắc trắng thuần lạnh lẽo thê lương của Bất Giới trai.

Sâu trong đình viện trùng điệp.

Một người đang một mình uống rượu dưới trăng.

Hắn đang ở trong một ván cờ.

Đang chờ đợi một tin tức.

Một ván cờ mà hắn đã trù tính từ lâu, bố trí từ lâu.

Một tin tức mà hắn đã chờ đợi từ rất lâu.


Hắn còn nhớ rõ lúc mình đưa ra ý này, vẻ mặt của Lôi Thuần đứng bên cạnh Sái Kinh là.

Cười như không cười.

Nữ tử trong sáng thông minh hơn băng tuyết, thanh diễm còn hơn hoa mai đó, đương nhiên hiểu rõ dụng ý của mình.

Thế nhưng hiểu rõ thì hiểu rõ.

Nàng ta vẫn là vô kế khả thi.

Huống chi.

Không chỉ có Sái Kinh muốn mượn cuộc hẹn Minh Nguyệt lâu để một lưới bắt gọn thủ lĩnh của Kim Phong Tế Vũ lâu.

Ngay cả Lôi Thuần cũng muốn mượn cơ hội này để tìm hiểu một chút thực lực của Phong Vũ lâu.


Gặp gỡ riêng tư?

Một nụ cười tinh thuần mà điềm mỹ xuất hiện trên môi Phương Ứng Khán.

Có quỷ mới tin thủ lĩnh của thế lực lớn nhất kinh thành sẽ bởi vì một câu ‘riêng tư gặp mặt’ mà một mình đến chỗ hẹn.

Lấy thân phận của Thích Thiếu Thương và Lôi Thuần hiện nay, cho dù thực sự là gặp mặt riêng tư, phái một thuộc hạ đi trước cũng không có gì là quá.

Cũng chính bởi vì như vậy.

Kế hoạch của mình mới có thể thuận lợi tiến hành.

Trương Thán và đám cao thủ ngầm của Phong Vũ lâu đã theo Thích Thiếu Thương ra kinh.

Hình như ngay cả Tôn Thanh Hà cũng tham gia.

Về phần Lục Phần Bán đường.

Lôi Động Thiên và Ngô Kinh Đào cũng không nhàn rỗi.

Thế lực song phương đều tập trung tại vùng Xuyên Sơn phong.

Không!

Là ba thế lực.

Mình đã sớm an bài đám người mới gia nhập “Hữu Kiều Tập Đoàn” là Đường Phi Ngư, Cao Tiểu Thượng mai phục ở bên ngoài.

Đến lúc đó sẽ là ‘Bọ ngựa bắt ve, không ngờ phía sau có chim hoàng tước’.

Tiện thể mượn gió bẻ măng một lưới diệt hết toàn bộ tinh anh của Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phần Bán đường.

Cho dù có hai kẻ mưu trí như Dương Vô Tà và Địch Phi Kinh ở lại toạ trấn kinh thành.

Nhưng chung quy vẫn là một bàn tay vỗ không ra tiếng.

Huống chi.

Chỉ cần tin tức từ trên núi truyền về.

Nội ứng an bài trong Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phần Bán đường sẽ đồng loạt trỗi dậy, châm ngòi hai phe thế lực sống chết với nhau.

Đến lúc đó, còn lo gì Hữu Kiều Tập Đoàn không thống nhất kinh sư, thống nhất giang hồ?

Nghĩ đến đây.

Ý cười trên mặt Phương Ứng Khán càng sâu, càng ngọt ngào.

Không hề có chút gì là bi thống vì nghĩa phụ vừa qua đời.

Một mảnh bóng mây bay qua, che khuất trăng tròn trên trời cao.

Lẽ nào ngay cả minh nguyệt rực rỡ xán lạn, cũng xấu hổ vì dung nhan khuynh quốc của công tử chốn nhân gian này?

Hay là, ánh trăng trong sáng không tì vết, cũng không nhẫn tâm nhìn nhân gian sắp sửa phát sinh một hồi máu tanh chém giết?


Trăng ra khỏi mây.

Đã qua canh ba.

Nhưng vẫn không tin tức.

Phương Ứng Khán có chút ngồi không yên.

Nhưng hắn cuối cùng vẫn không có hành động.

Bởi vì tin tức tuy rằng không tới.

Nhưng mà người tới.

Tới chính là Vô Tình.

Trong tay y còn cầm một bó pháo hoa.

Bó pháo hoa mà Hữu Kiều tập đoàn chuyên dùng để truyền tin tức.

Lòng của Phương Ứng Khán trầm xuống.

***

Hắn cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt.

Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy đường cong tinh tế của hàm dưới, mà phỏng đoán diện mạo tú mỹ tuyệt luân thậm chí có thể khiến người kinh diễm đố kị.

"Cố phán bạch thủ vô tương tri, thiên hạ duy hữu Địch Phi Kinh."

(Có thể chia sẻ với những người đến bạc đầu vẫn không ai thấu hiểu, thiên hạ này chỉ có duy nhất Địch Phi Kinh là làm được.)

Lúc này.

Đại đường chủ của Lục Phần Bán đường yên tĩnh ngồi trên ghế.

Đẹp đến mức vừa nhìn liền biết là Địch Phi Kinh.

Màn lụa hạ xuống.

Một mỹ nhân tuyệt sắc thướt tha uyển chuyển đứng đó.

Nếu ví Địch Phi Kinh như một trận tuyết sớm Giang Nam.

Vậy Lôi Thuần nhất định là đoá hoa mai gặp tuyết mà nở.

Lúc này.

Đôi môi nàng cũng giống như cánh hoa hé nở.

“Phương Ứng Khán đã không cho chúng ta đường lui.”

“Nhưng hắn vạn lần cũng không ngờ rằng, chúng ta cuối cùng lại liên thủ với Vô Tình.”

Địch Phi Kinh ngẩng đầu lên.

Trong ánh mắt có chút sầu lo.

Lôi Thuần lập tức đã nhìn ra biến đổi.

“Ngươi đang lo lắng?”

Giọng nói của Địch Phi Kinh rất êm tai.

Lúc nói, hắn lại cúi đầu, hạ mi mắt.

Lông mi của hắn dài như vậy, cho nên lúc hắn mở miệng nói lông mi dĩ nhiên cũng khẽ run rẩy.

“Ta chỉ đang suy nghĩ, vì sao lúc này Vô Tình lại chủ động tới cửa, chủ động hợp tác với chúng ta?”

6 comment:

Trả lời
tieuquyen nói...
lúc 03:38 6 tháng 6, 2011

ta giành tem.h.i.......hi..........
cảm ơn nàng đã có chương mới.

Trả lời
Jiny nói...
lúc 04:36 6 tháng 6, 2011

chừng nào tiếp nàng ơi
đang hấp dẫn wé mừ

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 06:20 6 tháng 6, 2011

Thứ 3 sẽ có chương tiếp :)

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 06:22 6 tháng 6, 2011

Cho nàng hết tem luôn nè, cả phong bì luôn, đóng dấu luôn :)

Trả lời
tulalanhotmail nói...
lúc 15:06 6 tháng 6, 2011

thứ ba hả
mong ghê
à nàng ko post bài ở nhà mới nữa hả?
sao ko thấy động tĩnh gì bên đó vậy?

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:21 6 tháng 6, 2011

Post hai nhà mất công quá nên ta post nhà bên này thôi ~ Nhà đó cứ chưng làm cảnh cũng được :)

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)