(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q2 - C28,29,30

Vạn vật vô tình rồi cũng nguôi


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

28. Mộng chập chờn.

Trăng sáng giữa trời.

Phủ ánh sáng lên Minh Nguyệt lâu trên đỉnh núi.

Thập Bát Nãi Nương miếu.

Đến bây giờ Thích Thiếu Thương mới biết hoá ra mở cửa lại là một việc gian nan như vậy.

Kỳ thực cửa miếu vốn chỉ khép hờ.

Chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái sẽ lập tức mở ra.

Nhưng một cái đẩy nhẹ, lại thật khó khăn với “Cửu Hiện Thần Long” Thích đại hiệp.

Rốt cuộc, bên trong miếu có cái gì?

Thích Thiếu Thương không biết.

Nhưng tình cảnh hiện tại, không khỏi khiến hắn nhớ lại năm xưa khi lẩn trốn đã từng ẩn nấp trong một ngôi miếu sơn thần.

Cuối cùng.

Hắn vẫn hạ quyết tâm.

Vào miếu.

Trong miếu tối om.

Vô cùng yên tĩnh.

Mơ hồ, Thích Thiếu Thương nghe thấy một mùi hương như có như không.

Không phải lan không phải xạ, lại càng không giống Long tiên hương.

Mà mang một loại thanh nhã u tĩnh như sông nước Giang Nam.

***

Nội viện Bất Giới trai.

Trong gió loáng thoáng nghe được tiếng kim loại va chạm vào nhau, như là có người đang đánh nhau chém giết.

Lúc Nhậm Oán tiến vào, ánh mắt của gã cũng hiện vẻ khẩn trương.

“Tiểu Hầu gia, xung quanh Bất Giới trai có…”

Lời nói bỏ dở giữa chừng.

Bởi vì gã đã nhìn thấy Vô Tình.

Phương Ứng Khán phất tay.

Nhậm Oán liền thành thật thối lui sang một bên.

Vở kịch, dường như đã hạ màn.

Mà Phương Ứng Khán vẫn thờ ơ như không.

Hắn lấy ra hai chén ngọc, châm đầy, đưa một chén cho Vô Tình.

“Trung thu không rượu không thể coi là lễ. Chẳng hay công tử có hưng trí đối ẩm một chén với bản hầu một chén?”

Đêm nay.

Hắn mặc một bộ áo gấm thêu màu trắng, được ánh trăng Trung thu tô lên một vòng ánh sáng mông lung, nhìn thoáng qua nửa như thật lại nửa như mộng huyễn.


Trên Minh Nguyệt lâu.

Lôi Thuần từng mời Thích Thiếu Thương cộng ẩm.

Trong chén là rượu ngon, nhưng cũng là độc dược có thể đoạt hồn đoạt phách.

Mà nay.

Chén rượu này của Phương tiểu hầu gia, lại có ý gì?

Vô Tình đối mặt với hắn.

Một đôi mắt trong suốt, so với ánh trăng càng thêm nhiếp hồn người.

Chén rượu đã đưa tới trước mặt, trong chén là rượu Quế hoa lộ rất hợp tình hợp cảnh.

Hương rượu thoang thoảng lan toả, hoà cùng mùi hoa, làm say lòng người.


Vừa đuổi tới nơi, Truy Mệnh còn chưa kịp ngăn cản, Vô Tình đã đón lấy chén rượu trong tay Phương Ứng Khán, hai người cùng lúc uống một hơi cạn sạch.

Bốn phía im lìm.

Vô Tình quăng chén, nghiêm mặt nói: “Rượu đã uống xong, tiểu hầu gia cũng nên lệnh thuộc hạ trong phủ ngoài phủ rút lui, miễn cho ngộ thương.”

Phương Ứng Khán dùng ngón tay thanh tú vuốt ve mép chén, ngạc nhiên hỏi: “Công tử có ý gì?”

Vô Tình ngắm nhìn bó pháo hoa trong tay, lạnh lùng cười: “Lúc Thành mỗ tới đây, tiện đường đã thưởng thức qua một chút cảnh sắc bên trong Bất Giới trai của hầu gia… Trong lúc vô ý, lại chạm phải cơ quan, thấy được một vài thứ không nên thấy.”

Phương Ứng Khán nhíu mày.

Hắn biết Vô Tình nói cái gì.

Hôm qua trên linh đường, cơ thiếp thành đàn, chỉ duy nhất thiếu “Tuyết Trung Hằng Nga” Du Tuyết Mộng.

Nàng đã sớm bị độc vừa câm vừa mù, kể cả mười ngón tay cũng bị cắt cụt.

Về phần nguyên nhân… Tự nhiên không thể nói ra.

Phương Ứng Khán cười lạnh nói: “Giỏi! Giỏi cho một danh bộ Vô Tình… Chẳng lẽ ngay cả việc nhà của ta ngươi cũng muốn xen vào?”

Lúc ta cho ngươi quản ngươi không quản, không cho ngươi quản ngươi lại muốn đi quản!

Hắn khinh miệt liếc nhìn Vô Tình: “Bản hầu không biết Tứ đại danh bộ lúc nào thì liên thủ với Lục Phần Bán đường… Thế nào? Tư vị của Lôi gia đại tiểu thư không tệ chứ?”

Truy Mệnh đứng một bên cười khẩy nói: “Làm phiền Phương tiểu hầu gia lúc này còn nhớ thương Lôi tiểu thư, nàng thế nào ta không biết, Thôi mỗ chỉ biết trước mắt hôm nay sắc trời sợ là phải thay đổi…”

Phương Ứng Khán không nhìn y, chỉ là chăm chú nhìn Vô Tình.

Vô Tình lại nói: “Trăng sáng đêm nay bao người ngắm, Chẳng hay thu ý lạc nhà ai… Tiểu hầu gia đã đợi từ lúc lên đèn cho đến bây giờ, lại hao tâm tổn trí nói nhiều như vậy… Cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”

Giọng điệu ôn hoà thản nhiên, giống như đang nói đến một chuyện chẳng liên quan gì.

29. Rời trần thế.

Trung thu năm Tuyên Hoà thứ năm, Thần Thông hầu Phương Ứng Khán bị triều đình hoạch tội.

Thiên tử hạ chiếu, giao cho Đại Lý tự trị tội, niệm tình tang cha, dựa theo phép thủ hiếu, lệnh quay về phủ cấm túc ba năm.

***

“Trong miếu thực sự không có một bóng người?”

Vô Tình miễn cưỡng dựa vào giường, hỏi Thích Thiếu Thương đang cách y không quá ba thước.

Y trời sinh thể chất hư nhược, bệnh tật triền miên tích luỹ suốt nhiều năm, tháng trước lại bị Hắc Quang Thượng Nhân đả thương, hơn nữa trải qua trận chiến Đường môn, khiến y hao hết tâm trí sức lực.

Thế nhưng y vẫn cố gắng chống đỡ, vì Thần Hầu phủ, càng vì thiên hạ.

Thích Thiếu Thương khẽ gật đầu, nét mặt lộ vẻ ưu tư, chung quy lại không thể thoát được ánh mắt nhạy bén của Vô Tình.

“Ta đã phái người điều tra tỉ mỉ việc này… Nhưng mà…”

Vô Tình muốn nói lại thôi, Thích Thiếu Thương cũng đã hiểu được một nửa.

Cho nên, hắn cảm thấy có chút khổ sở.

Thiên hạ đều biết, Thích Thiếu Thương đã từng phải lẩn trốn.

Khi đó, hắn và các bằng hữu, các huynh đệ, hầu như chảy đến cạn máu, cũng chịu đủ mọi gian truân.

Mọi người ít nhiều đều có thể hiểu được, những tháng ngày đó khổ sở như thế nào.

Thế nhưng chẳng mấy ai có thể hiểu được tâm tình của Thích Thiếu Thương lúc này.

Còn khó chịu hơn nhiều so với nỗi khổ đổ máu, phơi gió phơi sương.

Giống như là, dốc hết sức đánh một quyền vào không khí, không hề có một chút phản ứng nào…

Đó kỳ thực, là một cảm giác trống rỗng.

Thích Thiếu Thương rất rõ ràng.

Nếu như trong thiên hạ có người nào có thể hiểu được tâm trạng lúc này của hắn.

Thì đó nhất định là Vô Tình.

Cho nên.

Hắn không nói thêm gì nữa, vội vã cáo từ.


Điều đáng tiếc chính là.

Việc điều tra của Vô Tình còn chưa bắt đầu, hay có lẽ nên nói là còn chưa thực sự bắt đâu, đã bị gián đoạn.

Nguyên nhân gián đoạn việc này là một việc khác.

Một việc quan trọng có lẽ liên luỵ đến vận mệnh của Đại Tống, thậm chí là liên luỵ đến thiên hạ sinh linh.

Nói là quan trọng.

Nhưng thực ra, cũng rất đơn giản.

Chẳng qua là một người đã qua đời.

Nói là đơn giản.

Nhưng người qua đời này, lại có thể ảnh hưởng đến an nguy thiên hạ.

Một người mất đi, nhưng ảnh hưởng đến tồn vong của thiên hạ? Người này chẳng lẽ là hoàng đế sao?

Sai!

Nếu như người chết lúc này là Huy Tông Triệu Cát, nói không chừng ngày diệt vong của vương triều Bắc Tống có thể lùi lại được vài năm hoặc lâu hơn.

Đáng tiếc.

Quy thiên không phải là gã.

Mà là người đứng đầu Tự Tại môn, sư phụ của Tứ Đại Danh Bộ, chủ nhân của Thần Hầu phủ.

Gia Cát Chính Ngã.


Gia Cát Thần Hầu quy thiên, kỳ thực cũng là việc đã nằm trong dự tính của lão.

Bảy bảy bốn chín ngày trước, lão đã tính ra có đại nạn buông xuống.

Tất cả mọi người phải thừa nhận.

Gia Cát Thần hầu có thể là một vị đại thần tài năng trong những người tài năng, càng là kỳ nhân trong những kỳ nhân.

Điều này, ngay cả Sái Kinh cũng không thể không thừa nhận.

Cho dù là kẻ địch trên quan trường, đối thủ trong chính trị, lão cũng không thể không kính trọng Gia Cát Thần hầu.

Đối với Sái Kinh mà nói, đối thủ ngang tài ngang sức cũng không phải dễ tìm.

Thậm chí có thể nói, chỉ có một người như thế.


Đêm đại sự.

Thần hầu dâng hương tắm rửa, không ăn uống, triệu tập đệ tử môn đồ và người trong phủ viện.

Lão đội ngọc quan, mặc áo choàng lông hạc, nhắm mắt ngồi ngay ngắn giữa thái cực đồ.

Mọi người tuy rằng trong lòng rất bi thống, nhưng đều cố gắng kiềm nén không ra tiếng.

Tuy nhiên tình cảm gắn bó sâu nặng bấy lâu, thật khó để dằn lòng.

Gia Cát Thần hầu hé mắt, thấy mọi người đều rất bi thương, bèn cười nói: “Xác thân này đến cuối cùng đều phải biến diệt, đệ tử của Tự Tại môn, sao lại không hiểu được tự tại?”

Lão nhìn chung quanh mình, ánh mắt đặc biệt đảo qua gương mặt bốn đệ tử.

Rốt cuộc dừng lại ở Vô Tình.

Cho dù hiện tại lão sắp nhắm mắt xuôi tay, gần đất xa trời.

Nhưng vẫn khó bỏ xuống thiên hạ thương sinh, cũng khó buông được vận mệnh của đệ tử trước mắt.

Vô Tình ngay trước mắt.

Gia Cát Thần Hầu xoa đầu y, lẩm bẩm nói: “Vốn chẳng phải vô tình, Đại ái chính vô tình, Bên vực sâu nghìn trượng, Tuyết bay hoá vô hình.”

Chớp mắt, y rơi lệ.

Cũng trong một chớp mắt đó, mọi người chỉ thấy thân thể Gia Cát Chính Ngã toả ra vô số quang hoa, lập tức hoà vào bóng đêm, chôn vùi trong hư không.


Hầu như không có tiếng khóc.

Đại bi không tiếng động.

30. Tuổi xế chiều.

Tuyên Hoà năm thứ năm.

Mồng chín tháng chín.

Gia Cát Thần Hầu đi về cõi tiên.

Triều thần và dân chúng đều rúng động.

Đương triều thiên tử hạ chiếu đình triều bảy ngày, tự mình dẫn văn võ bá quan đi Thần Hầu phủ phúng viếng, cũng ban thưởng danh hào “Võ”.

Lúc cử hành tang lễ, đủ loại quan loại khóc rống chảy nước mắt, tiếng khóc than rung chuyển đại địa.


Trong số những người đến phúng viếng, có hai người trong lòng thật sự cảm thấy rất khó chịu.

Người cảm thấy khó chịu nhất, chỉ sợ chính là đương kim thiên tử, Huy Tông Triệu Cát.

Khi gã vừa mới đăng cơ ngôi vị hoàng đế, cũng từng có hùng tâm tráng chí, nguyện nghiêm túc chăm lo triều chính.

Bởi vì đương thời lúc đó cũng coi như chọn đúng hiền tài, cho nên vài năm đầu, Đại Tống quả thật cũng có một bầu không khí an cư lạc nghiệp.

Đáng tiếc chính là.

Tuy rằng gã một mặt rất thích làm việc lớn hám công to, mặt khác lại chỉ mong an nhàn hưởng lạc, để cho một số người lòng dạ khó lường thừa cơ mà vào, dần dần bị bọn gian thần đầu độc, cho nên triều chính hoang phế, quốc sự tiêu điều.

Đương thời mỗi khi trung thần hiền thần can gián, gã đều cảm thấy không lọt tai, phiền não không chịu nổi, chỉ riêng Gia Cát mỗi khi có ý kiến, còn coi như thú vị, nên những khi có việc, gã cũng sẽ nhớ hỏi Gia Cát Thần hầu.

Chẳng qua, tính cách Triệu Cát từ nhỏ đã thất thường, hơn nữa vây cánh Sái Kinh không ngừng châm ngòi thổi gió, gây xích mích thị phi, khiến gã dần dần cũng cảm thấy không kiên nhẫn trước những lời can gián của Gia Cát trong việc triều chính quốc sự.

Thế nhưng dù vậy, Triệu Cát vẫn rất tôn trọng Gia Cát tiên sinh.

Gã tôn trọng Gia Cát, bởi vì từ trước đến nay Gia Cát Thần hầu luôn có thể giúp gã trấn an lòng dân.

Cũng như gã tín nhiệm Sái Kinh là vì Sái Kinh sẽ tạo điều kiện giúp gã chơi bời khoái lạc, giúp gã mượn cớ vui chơi.

Bây giờ không còn Gia Cát, gã sợ triều đình hỗn loạn, tai hoạ sẽ buông xuống.

- Triệu Cát tuy rằng hoang dâm, nhưng với vấn đề này, gã đương nhiên không ngốc.


Một người khác cũng cảm thấy trong lòng khó chịu, đó là Sái Kinh.

Trên linh đường.

Sái Kinh hết sức đau thương, trước mặt mọi người đấm ngực giậm chân, khóc rất thảm thiết.

Vừa khóc vừa chảy nước mắt, lại biết lúc nào dừng, lúc nào tiếp tục, đúng lúc đúng chỗ, khiến cho mọi người không thể không tâm phục khẩu phục.

Nhưng mà.

Trong lòng mỗi người thực sự nghĩ như thế nào, chỉ có người đó mới biết.

Hơn nửa đời người, Sái Kinh và Gia Cát là kẻ địch (trong suy nghĩ của lão, đương nhiên là Gia Cát đối nghịch với lão).

Chỉ cần có thể đả kích Gia Cát (hoặc là phe phái Thần Hầu phủ), lão liền dốc hết sức lực.

Chỉ cần diệt trừ Gia Cát, trong triều sẽ không còn ai cản đường lão, ngăn trở việc của lão.

Lão từng bố trí trăm nghìn âm mưu, bẫy rập, trăm thứ nghìn lần phái người hành thích ám sát, chỉ để có thể dồn Gia Cát Tiểu Hoa vào chỗ chết.

Mà hôm nay.

Gia Cát Thần hầu thực sự đã chết.

Thế nhưng Sái Kinh không chỉ không cảm thấy chút vui mừng thắng lợi nào, trái lại  từ đáy lòng lão chợt nảy sinh cảm giác thất bại.

Lão cảm thấy mình đã già rồi.

Loại cảm giác này thực ra đã quanh quẩn trong lòng lão suốt một thời gian dài.

Thậm chí có một dạo, lão nghĩ mình sẽ không bệnh không tật mà chết, đột ngột chết đi.

Nhưng ngoài dự đoán của lão là: Gia Cát Tiểu Hoa cư nhiên chết trước?

Thật là nực cười!

Suy nghĩ này nếu để người ngoài biết được quả thật có chút dở khóc dở cười.

Nhưng đó xác thực là thế giới nội tâm của Sái Kinh.

***

Điều khiến người ta ngạc nhiên.

Đó là Vô Tình không hề xuất hiện trên linh đường.

Thân là đại đệ tử của Gia Cát Thần hầu, danh bộ đứng đầu Lục Phiến môn, vậy mà hoàng đế tự mình đăng môn phúng viếng, lại dám vắng mặt?

Xét tình xét lý, vô luận như thế nào cũng không thể biện hộ.

Nhưng mà y không xuất hiện.

Nguyên nhân bởi vì y căn bản không cách nào ngồi dậy.

Thần hầu qua đời đối với y là một đả kích quá lớn!

Kể từ khoảnh khắc đó, cả người Vô Tình đều ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ.

Hơn nữa bệnh cũ thương mới, từ lâu ăn uống khó khăn, y liền nằm trên giường không dậy nổi.

Nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy một chút hơi ấm.

Điều duy nhất y nhớ kỹ.

Là tay của thế thúc còn đang xoa đầu mình.

Bàn tay vẫn ấm áp, vẫn như ngày thường.

7 comment:

Trả lời
tulalan nói...
lúc 20:32 7 tháng 6, 2011

hu hu
oa oa oa
buồn quá hà
hu hu
hu hu hu

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 22:19 7 tháng 6, 2011

Khăn đây, lau nước mắt đi~
còn 10 chương nữa là hết bộ 2 rồi, lúc đầu Khuynh Thành chỉ viết 2 bộ thôi, nhưng mà quần chúng phẫn nộ dữ quá nên nàng ấy viết thêm bộ 3, cũng ghi rõ cái kết của bộ 3 là ngụy, vì bộ 3 ko có bám theo nguyên tác, chỉ có 11 chương.
Nàng nín đi, sắp hết rồi, Tình Tình và anh Khán sắp có HE rồi XD

Trả lời
tieuquyen nói...
lúc 01:39 8 tháng 6, 2011

tội anh VT quá .hu.hu................
mong đc đọc các chương tiếp theo của nàng a.

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:36 8 tháng 6, 2011

Tối qua ta ngồi gõ được hơn một chương thì vớ được một cái H văn Phương Vô, thế là quay qua edit cái đó, dự định xong Niên thiếu sẽ tung lên làm quà cho các nàng, thành ra hôm nay ko có chương mới nào cả XD. Còn có 21 chương nữa thôi, nếu ta chăm chỉ thì 7 ngày là xong, nếu không chăm thì...

Trả lời
Tâm Tâm nói...
lúc 04:01 7 tháng 8, 2011

Hức! Chương này buồn te..e..e tua!
Xin tò mò một chút. Thế… “Trong nháy mắt hắn đột nhiên chảy lệ”, “hắn” ở đây là chỉ Tình Tình đáng thương hay là Gia Cát Thần Hầu vậy? Khúc cuối nói “Hầu như không có tiếng khóc- Đại bi không tiếng động". "hầu như" nghĩa là "cũng có"?
Nếu là VT thì còn hiểu được nhưng nếu là GCTH rơi lệ thì Tâm Tâm thấy hơi khó hiểu: nước mắt ngài chảy xuống là vì cái gì? (? '.')
Nhân tiện cho hỏi, câu cuối của GCTH nói khi xoa đầu Tình nhi nghĩa là gì? :D

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 00:41 9 tháng 8, 2011

‘Hắn’ là Gia Cát tiên sinh. Theo mình nghĩ thì Gia Cát chính là không nỡ. Bao nhiêu năm dù không được hoàng đế trọng dụng Gia Cát tiên sinh vẫn ở lại triều đình, chính là vì không nỡ để dân chúng lầm than hơn nữa. Bây giờ phải ra đi, triều đình như vậy Gia Cát tiên sinh không yên lòng, hơn nữa Tình Tình tuy là kiên cường nhất, nhưng cũng là người yếu đuối nhất, phải rời đi thì đệ tử mà Gia Cát tiên sinh lo lắng nhất cũng chính là Tình Tình.

“Hầu như” có lẽ là “suýt khóc”. Mọi người muốn khóc, nhưng không khóc, vì hy vọng Gia Cát Thần Hầu yên tâm ra đi. Vì vậy nước mắt chảy ngược vào lòng.

Câu thơ cuối, mình gieo vần rất dở nên ngại dịch thơ. Câu đó nôm na như thế này: “Bản chất vốn không phải là vô tình, Nhưng đại ái chính là vô tình, Vách núi cao nghìn xích, Tuyết rơi tan vô hình.”

P/S: Sau khi chỉnh sửa... mới thấy hiện tại có vài chỗ mình nghĩ khác so với hồi xưa = =. Chỗ "rơi lệ" đó, cảm thấy Vô Tình rơi lệ thì đúng hơn Gia Cát tiên sinh. Thật xin lỗi vì bản gốc chỉ có mỗi một chữ "tha" nên lắm lúc không biết đâu mà lần TT_TT

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 00:29 16 tháng 9, 2011

chậc hay quá
đọc lại mà vẫn khóc
Tình Tình đáng thương quá

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)