(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q2 - C31,32,33

Vạn vật vô tình rồi cũng nguôi


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

31. Bóng tối vô thanh.

Nhẫn lòng nhìn anh hùng già đi, chẳng nỡ thấy giai nhân đầu bạc.


Tục ngữ có câu: “Băng kết dày ba thước, không phải chỉ rét một ngày.”

Vô Tình từ nhỏ thể chất suy nhược, lại thêm nhiều năm bôn ba phá án, hành tẩu giang hồ, nếm gió nằm sương, sức khoẻ càng tổn hại.

Lại gặp Thần hầu qua đời, càng thêm lao tâm lao lực quá độ, bệnh một trận nằm hơn nửa năm.

Mỗi lần có chút chuyển biến tốt, liền muốn gắng gượng dậy, lại bị mọi người đồng lòng ngăn cản.

Lúc đó.

Toàn bộ sự vụ của Thần Hầu phủ đều do Thiết Thủ xử lý, Truy Mệnh và Lãnh Huyết hai người gánh vác toàn bộ các vụ án của bốn bộ.

Trong khi Vô Tình bệnh.

Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà và mọi người đều không ngừng lui tới, ngay cả Giang Nam Phích Lịch đường Lôi Quyển cũng không ngại nghìn dặm xa xôi vào kinh thăm hỏi.

Mắt thấy thân thể y suy yếu đến cực hạn, người cũng gầy gò tiều tuỵ không ít, mọi người đều không khỏi âm thầm thở dài.

Đợi cho bệnh trạng khá hơn một chút, đã là mùa hè của năm sau.

***

Ánh trăng như nước từ không trung vẩy xuống.

Sương mù mênh mang lại giống như cố chấp muốn giãy giụa trốn thoát khỏi ánh trăng.

Cả toà tiểu lâu đều bị sương mù ôm vào lòng.

Mà y.

Lẳng lặng ngồi bên mép hành lang.

Ánh mắt tiêu điều.

Một thân mệt mỏi.

Vừa vào sân, Thiết Thủ liền thấy bóng trắng đơn bạc cô tịch kia.

Vì vậy.

Hắn nhẹ nhàng, cẩn thận tới gần y.

“Đại sư huynh, ban đêm rất lạnh, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại ra đây.”

Hắn cầm trong tay một tấm áo choàng, lúc này liền khoác lên người Vô Tình.

Trong lòng rõ ràng rất cảm động trước tình nghĩa huynh đệ lâu năm, hoạn nạn có nhau.

Nhưng Vô Tình cũng chỉ hờ hững đáp một câu: “Ngủ không được.”

Mấy chục năm mưa mưa gió gió.

Hơn bất kỳ ai, Thiết Thủ càng hiểu rõ tính tình ngoài lạnh trong nóng của Vô Tình.

Thế thúc qua đời rồi, đại sư huynh càng trở nên trầm mặc ít lời.

Thấy Vô Tình không muốn nói chuyện, hắn cũng không nói thêm gì nữa.

“Trời trở gió, hay là để đệ đưa đại sư huynh về phòng nghỉ ngơi đi.”


Đặt Vô Tình nằm ngay ngắn trên giường.

Thiết Thủ thuận tiện giúp y buông màn, đang định xuống lầu.

Chợt nghe Vô Tình từ trong màn nói vọng ra: “Nhị sư đệ… Nghe nói Lạc Dương Ôn đại nhân mấy ngày gần đây đã đến kinh rồi?”

Thiết Thủ giật mình.

Đã nhiều ngày, mọi người bởi vì sợ Vô Tình lao tâm lo lắng mà bệnh tình thêm nặng, cho nên luôn tránh nhắc tới mọi động tĩnh của kinh thành trước mặt y.

Làm sao y biết được tin Ôn Vãn vào kinh?

Hắn trầm ngâm chốc lát, đang không biết trả lời như thế nào.

Lại nghe Vô Tình thong thả nói: “Ta bất quá chỉ là thuận miệng hỏi thôi… đệ đi nghỉ ngơi đi.”


Thiết Thủ đi.

Vô Tình nhắm mắt an tĩnh, mệt mỏi đã từ lâu lan tràn khắp toàn thân.

Y đương nhiên biết.

Với tình trạng hiện tại của mình, cứ cố miễn cưỡng, chỉ sợ sẽ như ngọn đèn trước gió, nháy mắt lụi tàn.

Thế nhưng, thời cuộc lúc này, nếu không gắng gượng, mình làm sao cam lòng?

Thế thúc thế thúc… ngài đã tự tại bên ngoài mười trượng hồng trần… Mà giang sơn Đại Tống lại là mưa gió bấp bênh, lo được lo mất…

Thân thể tàn nhược này của đệ tử… biết còn có thể chống đỡ được bao lâu…

Y rút ra ngọc tiêu bên gối.

Vuốt ve một lát.

Cuối cùng lại buông.

Các sư đệ đã lo lắng vì mình nhiều ngày nay, lúc này mà thổi tiêu, chỉ sợ càng khiến mọi người lo lắng.

Mình từ lâu đã không còn là thiếu niên “Chẳng tiếc chăn đơn dậy ba lần, mượn tiếng tiêu gửi tình bơ vơ” (*) ngày xưa nữa.

Đêm hè.

Chỉ có tiếng ve kêu.

Vô Tình nằm trong tiểu lâu, giống như sinh mệnh đã lụi tàn chỉ còn sót lại một chút dư quang.

***

Cùng ở trong kinh thành.

Cùng một đêm khuya.

Hắn lần tràng hạt, có vẻ rất yên tĩnh định tâm.

Trên môi lại không biết từ khi nào nổi lên một chút ý cười không dễ phát hiện.

Bên trong Thần Thông Hầu phủ.

Vẫn là màn trắng lụa bạch, hương khói lượn lờ.

(*) Câu “Bất luyến đơn khâm tái tam khởi” trích từ tác phẩm “Dạ du cung – Diệp hạ tà dương chiếu thuỷ” của Chu Bang Ngạn, nói lên nỗi lòng bất an.

32. Mộng Giang Nam.

Ngõ Ngoã Tử và hai dải Hồng, Lam vốn là nơi tập trung thanh lâu của kinh thành, hai bên đường lồng đèn bảng hiệu nối tiếp nhau liên miên không dứt.

Ở chỗ này, ban ngày vắng vẻ đìu hiu, nhìn không ra bất cứ thứ gì.

Nhưng mà một khi hoàng hôn buông xuống, nơi này lại trở nên rực rỡ nhộn nhịp, bóng hồng như mây, điểm trang lộng lẫy, ca vũ thái bình, vô cùng xa hoa.

Ngày hôm nay.

Kim Ngọc Mãn đường ở ngõ Tiểu Điềm Thuỷ lại có một vị khách không mời mà đến.

Nực cười!

Rõ ràng là thanh lâu sở quán, rõ ràng là mở cửa buôn bán, còn nói cái gì mời với không mời?

Nhưng mà nói y là khách không mời mà đến, thực ra cũng không phải ý này.

Mà chỉ là vì vị khách này rất đặc biệt.


Những loại khách làng chơi này nọ, Kim mụ mụ đã thấy nhiều lắm.

Nàng sống hơn bốn mươi năm, ở trong kinh thành cũng gần hai mươi năm.

Kim Minh Diễm treo bảng hiệu hành nghề cũng được hai mươi năm.

Dạng quan to quyền quý, ăn chơi trác táng gì nàng chưa thấy qua?

Nhưng còn chưa thấy qua cái dạng này!

Cho nên.

Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thiếu niên kia, nàng đã biết y cũng không phải khách làng chơi.

Ít nhất, ngày hôm nay không phải.

Nàng thờ ơ lạnh nhạt.

Nhìn thiếu niên kia từ lúc vào cửa đến lúc rời đi.

Vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

Một nam tử tuấn tú như vậy, hầu như có thể nói là đời này hiếm thấy… Không đúng, hình như có hơi quen mặt…

Nhưng người này rốt cuộc là từ đâu ra?

Ngông cuồng cao ngạo cũng không phải hiếm lạ.

Ung dung bình thản nàng cũng đã gặp qua.

Chỉ là thiếu niên này ngạo mạn mà lại mang theo vài phần ưu sầu…

Vì vậy bề ngoài thản nhiên lại có thêm một chút tịch mịch…

Vào cửa không gọi cô nương cũng không chọn khúc đàn, khiến người ta đoán không ra rốt cuộc y đến đây làm gì?


Thiếu niên áo trắng ngồi trong kỹ viện đợi nửa ngày.

Kim mụ mụ cũng sẽ quan sát y nửa ngày.

Đương nhiên.

Đó là lúc những người xung quanh không để ý.

***

“Mộng Ký Giang Nam? Đệ nói đó là tên của loại hương này?”

“Đúng vậy.”

Truy Mệnh gật đầu.

“Loại hương này vốn được sản xuất ở Hàng Châu, năm Tuyên Hoà thứ nhất từng là cống phẩm tiến ngự. Trong hoàng cung tuy cũng từng dùng vài năm, nhưng lượng dùng rất ít, số lượng dự trữ cũng không nhiều…”

Vô Tình nhìn Truy Mệnh, ý bảo y nói xong.

“Trong cung tuy rằng không hay dùng, thế nhưng theo như đệ điều tra được, trong kinh thành có một chỗ dùng rất nhiều, số lượng rất lớn.”

Đôi mày thanh tú của Vô Tình nhíu lại.

“Kim Ngọc Mãn đường?”

Truy Mệnh ngẩn người.

Đại sư huynh từ lâu không ra khỏi cửa, sao lại nắm rõ tin tức như vậy?

Vô Tình cầm chén thuốc, cảm nhận được thuốc trong chén đang nguội dần.

Y không thích uống thuốc.

Thế nhưng gần đây, số lần y uống thuốc càng ngày càng nhiều, số lượng thuốc càng ngày càng tăng.

Thật là phiền phức.

Lúc y nghĩ như vậy.

Tam sư đệ Truy Mệnh vẫn đang quan sát y từ đối diện, suy nghĩ, sầu lo.

Vô Tình biết Truy Mệnh sầu lo điều gì.

Cho nên.

Y cảm thấy khổ sở.

Anh hùng bại vì tình nghĩa.

Nam tử hán dù có kiên cường thế nào, cũng sẽ có mặt yếu đuối.

Mũi Truy Mệnh hơi cay cay.

Y cố gắng che giấu bằng cách nói một câu: “Có cần phái người đến Kim Ngọc Mãn đường điều tra không?”

Vô Tình buông mi mắt, chậm rãi nói: “Không cần… Chỉ phải làm phiền tam sư đệ phái người đến Phong Vũ lâu thỉnh Thích lâu chủ đến đây một chuyến.”

Truy Mệnh kinh ngạc: “Thích Thiếu Thương ? Chẳng lẽ việc này thực sự có liên quan tới hắn?”

Lúc nói những lời này, y rõ ràng cảm giác được Vô Tình khẽ cười thầm.

Quả nhiên.

Vô Tình cười nói: “Có quan hệ hay không, đệ cứ mời hắn tới đây sẽ biết.”

Nói xong.

Ý cười bên môi y dần dần đọng lại, kết thành một đoá hoa cô độc băng lãnh.

“Ta thật hy vọng không liên quan gì tới hắn.”

33. Vẫn khó phân.

Kim Ngọc Mãn đường.

Trong nhã các.

Kim Minh Diễm dùng một giọng điệu khó tin hỏi lại: “Lúc đầu ngươi cố ý lưu lại hương trong miếu? Cố ý để lộ manh mối của chúng ta?”

Người đối diện với nàng trầm ngâm.

Sự trầm ngâm của y thật ra cũng là một loại lãnh đạm.

Một loại lãnh đạm cố ý kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Tuy rằng miễn cưỡng cũng có thể nói đây là nơi y đã lớn lên.

Nhưng y trở lại nơi này, hoàn toàn không phải xuất phát từ ý muốn của bản thân.

Im lặng một lúc lâu.

Rốt cuộc y mở miệng, cũng không để Kim Minh Diễm truy vấn nguyên do.

Bởi vì y biết, nàng cũng rất rõ ràng.

Y và nàng, hay có lẽ nói y và bọn họ, ngay từ đầu đã không cùng chung một đường.

Thay vì bận tâm thân phận đối phương, không bằng gọn gàng dứt khoát, nói cho rõ ràng.

Huống hồ.

Y bây giờ.

Cũng không phải là một người sẽ bận tâm tới thân phận đối phương.

“Ta chỉ là nhận ân tình của người ta, được người ta nhờ cậy, theo dặn dò của người ta mà thôi, ta không phải là người của các ngươi, càng không muốn có bất cứ liên hệ nào với các ngươi.”

“Không muốn có liên hệ?”

Kim Minh Diễm nở nụ cười, rồi đột nhiên nghiêm mặt.

“Ngươi tưởng không muốn thì sẽ không có sao? Chuyện trên đời này, có thể giản đơn như vậy? Ngươi đừng quên… Người nào?!”

Lời còn chưa dứt.

Nàng đã tung người khỏi ghế.

Nhưng mục tiêu không phải là người đối diện với nàng.

Mà là ngoài cửa sổ.

Trên nóc nhà.

***

Nếu như không phải vì một đạo kiếm khí vô hình trong bóng tối kia.

Y tin chắc mình tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.

Ngay vừa rồi.

Y đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Đó là một loại điềm báo.

Lập tức.

Một đạo kiếm khí giống như trường giang liền ập về phía y.

Không có kiếm.

Chỉ có kiếm khí.

Khí thế hung hãn mà lại đột ngột.

Y không tránh được.

Không thể làm gì khác hơn là rút kiếm.

Kiếm của y màu xanh biếc.

Ánh kiếm đương nhiên cũng vậy.

Ánh kiếm xanh biếc, phảng phất như một thoáng tiêu hồn, một mảnh tương tư, đón kiếm khí mà lên, lập tức chuyển thành sát khí.

Tự nhiên có người không nói tiếng nào đã muốn giết y, y cũng chỉ có thể xuất thủ.

Nhưng người này dường như cũng không muốn giết y.

Một kích không trúng liền thu tay lại.

Kiếm khí bị cắt đứt.

Nhưng kiếm quang vẫn chưa biến mất.

Mà người nọ lại mượn thế một kiếm này, nhanh nhẹn chạy trốn.

Y nương ánh trăng nhìn theo.

Chỉ thấy bóng lưng người nọ nhẹ nhàng uyển chuyển.

Trong không khí, phảng phất còn thoang thoảng một mùi hương.

***

Kim Minh Diễm đuổi theo người nọ cho đến bìa rừng rậm.

Nàng đã động sát khí.

Những lời nàng nói ra trong phòng tối nay, vạn lần không thể để người ngoài nghe được.

Nhưng người này hiển nhiên đã nghe được.

Vậy tuyệt đối không thể để hắn sống.

Nàng vừa truy đuổi, vừa âm thầm vận lực.

Đã rất lâu không dùng “Phi hoa cộng vũ thần công”, vừa định xuất thủ.

Đã thấy người nọ đột nhiên dừng lại, xoay người, mở miệng.

“Nhan di, nhiều năm không gặp, ngài vẫn phong độ như xưa.”

Kim Minh Diễm sửng sốt.

Lại thấy người nọ lười biếng ngáp một cái.

Nàng không khỏi giậm chân quát lên: “Thì ra là ngươi.”

Một cảm giác khó tả thành lời bỗng nhiên tràn ngập trong lòng.

***

Thần Thông Hầu phủ.

Lôi Mị thừa dịp bóng đêm lặng lẽ lẻn vào Phật đường trong nội viện.

Dưới ánh nến.

Phương Ứng Khán ngồi ngay ngắn.

Bàn tay như ngọc lần một chuỗi Phật châu làm bằng ngọc dương chi tinh xảo.

Trong nhất thời Lôi Mị phân không rõ đâu là tay hắn đâu là hạt châu.

“Thế nào?”

“Quả thật là y… Vì sao y lại đột ngột vào kinh?”

Mười hai ngọn nến thơm thật lớn chiếu rọi bên trong Phật đường, sáng đến không gì sánh được.

Nhưng mà chiếu lên gương mặt Phương Ứng Khán, lại lờ mờ, hôn ám khó phân biệt.

“Vô luận như thế nào… Ta cũng muốn gặp y một lần.”

Giọng nói vô bi vô hỉ.

Giống như từ miệng một pho tượng Phật phát ra.

0 comment:

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)