(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q2 - C34,35,36

Vạn vật vô tình rồi cũng nguôi


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

34. Gặp lại nhau.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy.

Ai mà ngờ một tú bà thanh lâu ngày thường sớm đón chiều đưa, lại là một cao thủ võ lâm võ công tuyệt đỉnh?


Vén mái tóc mai bởi vì thi triển khinh công mà trở nên tán loạn, Kim Minh Diễm chậm rãi nói: “Ngươi chẳng phải cũng bắt chước người ta thoái ẩn giang hồ sao? Sao bây giờ lại có hứng thú quay về kinh thành?”

Người nọ ăn mặc phóng túng, vừa nhìn liền biết công tử nhà giàu, nhưng bộ dáng lại rất lười biếng.

“Tiểu chất cũng chẳng phải nhàn hạ thoải mái gì, gia sư lệnh cho cháu đến kinh thành, chỉ để nói với Nhan di ngài một câu.”

Gương mặt Kim Minh Diễm hiện lên một nụ cười trào phúng.

Nàng đã sắp bước qua tuổi năm mươi.

Tuy rằng tuổi hoa phai tàn, nhưng phong thái vẫn còn đang.

Khiến người ta rất dễ dàng liên tưởng được tướng mạo của nàng thời tuổi trẻ.

Là loại tư thái xinh đẹp đến mức vô pháp tưởng tượng nào?

Lại là dáng vẻ thướt tha chấn động lòng người đến nhường nào?

“Sư phụ ngươi?… Y còn có mặt mũi sai ngươi tới gặp ta?”

Nàng hừ lạnh một tiếng, rồi lại châm chọc nói: “Bản thân mình dâm tiện vô sỉ… Dạy ra một đôi đồ đệ cũng học theo cùng một giuộc… Bày đặt không ở đó ôm mộng đẹp, chạy tới kinh thành tranh giành đống bùn nhơ này làm gì!”

Sắc mặt Phương Giác Hiểu phát lạnh: “Nhan di, ngài và sư phụ có ân oán tình thù gì cũng đã là chuyện năm xưa, việc gì cứ phải nhớ mãi không quên!”

Kim Minh Diễm cười khẩy: “Sư phụ ngươi còn có lỗi với ta, thân làm đồ đệ lấy tư cách gì mà đánh giá trưởng bối?… Nói đi, họ Cố muốn nói cái gì?”

Vẻ mặt Phương Giác Hiểu hoà hoãn hơn một chút, nói: “Sư phụ biết mọi hành vi của Nhan di cho tới nay đều là vì khôi phục Thánh giáo… Năm xưa sư phụ rời khỏi giáo thoái ẩn giang hồ, chưa từng báo đáp ơn tri ngộ của giáo chủ, cảm thấy rất xấu hổ. Ngài lệnh ta xin khuyên Nhan di một câu ‘Thiên hạ hôm nay, đã không còn là thiên hạ khi xưa, đâu đâu cũng đều bị phường trộm cướp lợi dụng. Kinh thành này cũng không phải chỗ an toàn, không bằng sớm ngày rút ra…’.”

“Người khác đều là phường trộm cướp? Chỉ có y mới là người tốt? Năm xưa bọn họ vui vẻ tiêu dao, đâu hề để ý ta sống chết ra sao!”

Lời này nói ra, nàng liền cảm thấy trước mặt tiểu bối mình đã có chút lỡ lời, nhưng nàng vẫn chậm rãi ngâm: “Thu thuỷ long lanh soi mắt trong, Trời xanh nước biếc đẹp nao lòng. Sớm quen giang hồ bao sương gió. Nghênh ngang cất bước hướng bão giông.”

Ngâm xong, nàng nói như đinh đóng cột: “Tiểu tử, ngươi quay về nói cho Cố Tích Triều, năm xưa Nhan Tiếu Hoa ta xem như không may, dù là bị người bỏ rơi, cũng không tới lượt y hết lần này đến lần khác chọc vào vết thương của ta!”

Phương Giác Hiểu nhìn nàng một lát, lấy tay che miệng, ngáp một cái.

“Nếu Nhan di đã quyết như vậy, tiểu chất không còn gì để nói. Kinh thành sóng to gió lớn, mong rằng ngài tự bảo trọng.”

***

Lúc nàng nhảy ra khỏi cửa sổ, y vẫn lẳng lặng ngồi dưới đèn, giống như tất cả mọi chuyện chẳng liên quan gì với mình.

Ánh sáng chiếu lên mặt y, lên tóc lên người, phủ nên một vầng hào quang vàng nhạt.

Ngọn lửa không ngừng nhún nhảy, tựa như giang hồ kia chớp mắt đã biến đổi vô chừng.


“Nếu đã tới, vì sao không vào?”

Tay chống má, y thản nhiên hỏi vọng ra ngoài.

Người nào ở ngoài kia?


Thích Thiếu Thương ngẩn ngơ đứng, một lúc lâu không nói gì.

Người trước mắt này, thật là Cố Tích Triều?

Dung mạo tuấn mỹ năm xưa dường như đã có phần hao mòn vì tuế nguyệt phong sương.

Chỉ có tóc mai như đao khắc, mi như tranh vẽ, không phải y thì còn là ai?

Mà đôi mắt đen bóng như sơn mang theo mấy phần tà mị năm xưa, lúc này đây đang nhìn mình, nửa như đùa cợt.


Y nhìn người kia đứng lặng tại cửa, nhướng mày, nụ cười hờ hững như không.

“Đã lâu không gặp.”

Vẻ mặt hoàn toàn thoải mái tự nhiên, không hề có chút giả vờ.

Thích Thiếu Thương không tự chủ được bước vào trong phòng một bước, thấp giọng hỏi: “Thật sự là ngươi?”

Thật sự là ngươi?

35. Kiếm phá cục.

Đã qua canh ba, nhưng đèn đuốc ở Kim Ngọc Mãn đường vẫn sáng trưng.

Vốn nên như vậy.

Cuộc sống của thanh lâu chính là như vậy.

Suốt đêm ca múa, say sưa cho đến bình minh, xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son…

Nhìn ánh đèn kia.

Kim Minh Diễm bỗng nhiên cảm thấy một loại mệt mỏi rã rời chưa từng có.

Nàng đã sắp đi tới cửa, nhưng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Rất yên tĩnh!

Thường ngày nơi này vô cùng ồn ào náo nhiệt, giờ đây lại bị yên tĩnh bao phủ.

Lòng Kim Minh Diễm không khỏi căng thẳng, do dự một lát, cuối cùng nàng vẫn đi vào.


Đèn đuốc sáng trưng nhưng trong đại sảnh chỉ có một người.

Một người thanh niên ngồi trên luân y.

Y mặc áo trắng, làn da tái nhợt nhu nhược, gương mặt hoàn toàn không có huyết sắc.

Bởi vì.

Y đang mắc bệnh nặng.

***

Khó trách hôm đó mình cứ thấy thiếu niên áo trắng kia trông quen mặt…

Thì ra là vì y và Vô Tình lại giống nhau như vậy!

Chỉ có điều hai chân thiếu niên kia hoàn toàn bình thường, nên mình mới nhất thời sơ ý…


Kim Minh Diễm nở nụ cười thật tươi.

“Đại bộ đầu tối nay quang lâm, thực sự khiến cho chỗ nghèo hèn này cũng được dính hào quang. Nhưng không biết những vị khách khác…”

“Bọn họ đều đi.”

“Đi… rồi?”

“Đông người ở đây… Có nhiều bất tiện, nên Vô Tình đã thỉnh bọn họ rời đi.”

“Có nhiều bất tiện? Ý của đại bộ đầu là… Chẳng lẽ Kim Ngọc Mãn đường của ta xảy ra án mạng gì sao?”

Ánh mắt Vô Tình như điện, đảo qua gương mặt của nàng,

Mắt trong như nước, nhưng lạnh lẽo bức người!

Chỉ nghe y chậm rãi nói: “Kim mụ mụ, có thể cho tại hạ xem qua cánh tay phải một lần chứ.”

Kim Minh Diễm nhắm mắt lại.

Năm xưa Cơ Dao Hoa chết dưới tay Vô Tình, vị công tử bạch y này sao lại không biết việc ba thánh nữ của Ma Ni giáo có một bí mật nằm trên cánh tay phải?

Quả nhiên là mình quá sơ sót!

Nàng cắn răng, rồi lại cúi đầu nở nụ cười.

“Thật không ngờ ngày này lại tới chậm như vậy…”

“Nhan Tiếu Hoa ta ẩn thân ở kinh thành gần hai mươi năm, cư nhiên ngày hôm nay mới có người tìm tới cửa…”

Nhất thời, khiến người ta cũng không rõ là nàng đang giận hay đang oán?

Thu lại nụ cười, Nhan Tiếu Hoa nghiêng mặt đánh giá Vô Tình: “Có điều ta cảm thấy rất tò mò, đại bộ đầu một mình đến đây, rốt cuộc ngài đã nắm chắc bao nhiêu phần là sẽ bắt được người?”

Lời chưa dứt, hai tay áo nàng đồng loạt vung lên, công kích Vô Tình!


Sắc mặt Vô Tình nghiêm túc lạnh lẽo.

Ánh mắt của y còn lạnh hơn.

Ngón giữa bàn tay trái khẽ nhịp trên tay vịn luân y.

Tay phải phất nhẹ, sáu mũi ám khí nương gió bay khỏi ống tay áo.

Rõ ràng là Nhan Tiếu Hoa ra tay trước, nhưng ám khí của Vô Tình đã lấy khí thế không gì sánh kịp ập tới, tay áo nàng nhất thời bị phong toả.

Lập tức.

Tay trái Nhan Tiếu Hoa phất một cái giữa không trung, định ngăn cản ám khí, tay phải lại thuận theo thân hình hơi nghiêng, ống tay áo dài bắn thẳng ra, một luồng lực như bão táp ập về phía Vô Tình.

Vô Tình không hề nhúc nhích.

Y đã không cần phải động nữa.

Bởi vì.

Ngay lúc y phóng ra ám khí, đồng thời ngón tay cũng gõ nhẹ lên tay vịn luân y một cái, trận chiến này đã định ra kết cục.

“Phi hoa cộng vũ” của Nhan Tiếu Hoa tuy rằng hung ác mãnh liệt, nhưng chung quy vẫn có kẽ hở…

Nếu đã hạ quyết tâm một mình đến đây, tất nhiên y phải nắm chắc phần thắng…

Nhưng mà.

Ngay lúc Vô Tình đã nắm chắc thắng lợi.

Trong sảnh đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang.

Một đạo kiếm quang xanh biếc.

Một người.

Một thanh kiếm.

Ngăn giữa Vô Tình và Nhan Tiếu Hoa.

Dưới ánh đèn.

Y mặc một thân áo trắng hơn tuyết.

Đầu mày lãnh đạm.

Ánh mắt ưu lo.

Thật giống như tuyết trắng trên núi cao, di thế mà độc lập.

Mang theo một loại lãnh ngạo và ưu sầu tịch thiên mịch địa, chẳng cần thế gian đồng tình.

***

“‘Mộng kí Giang Nam’ quả nhiên là do ngươi lưu lại…”

Nghe xong lời này.

Cố Tích Triều khẽ nhướng mày: “Làm lâu chủ của thiên hạ đệ nhất lâu, quả nhiên cũng thông minh ra một chút.”

“Vì sao ngươi lại…”

“Không có vì sao. Ân nhân của ta nói, ta nghe theo mà thôi.”

Thích Thiếu Thương không hỏi người kia là ai, tuy rằng hắn rất muốn hỏi.

Hắn cũng rất muốn hỏi mấy năm qua Cố Tích Triều đã đi đâu? Đã sống như thế nào?

Nhưng hắn không hỏi.

Bởi vì.

Hắn hỏi không nên lời.

Dường như đoán được tâm sự của Thích Thiếu Thương, trong mắt Cố Tích Triều không khỏi hiện lên một chút giễu cợt.

“Không biết là ta may mắn hay là bất hạnh, ông trời lại khiến ta tìm được một lối thoát giữa lúc cùng đường mạt lộ… Muốn chết… Cũng chết không được.”

36. Bi nghiệt duyên.

Vừa nhìn thấy thanh kiếm màu xanh biếc, vẻ mặt Nhan Tiếu Hoa không khỏi biến đổi.

“Diệt Hồn Kiếm!”

Bởi vì người cầm kiếm đứng giữa đại sảnh, cho nên tự nhiên đối diện với Vô Tình.

Hai người đối mặt, đều giật mình.

Thế gian cư nhiên sẽ có một người giống mình như vậy?


“Phương Tà Chân?”

Vô Tình giãn mặt, mỉm cười.

Con người y rõ ràng là lạnh lùng.

Nhưng mà, nhìn nụ cười của y, trong lòng Phương Tà Chân lại cảm thấy có chút ấm áp.

“Ngươi là Vô Tình… Ta từng nghe Truy Mệnh nói về ngươi.”

Y nghiêng người ngoái đầu liếc Nhan Tiếu Hoa.

“Vì sao muốn bắt nàng?”

“Ta đang phá án.”

Phương Tà Chân thu kiếm, chậm rãi xoay người lại.

“Nàng có lẽ là người ta muốn tìm.”

Y cởi xuống chiếc khăn lụa màu lam cột trên cổ tay trái, một chiếc vòng ngọc lục bảo tinh xảo hiện ra.


Trong vòng một đêm.

Trong một khoảnh khắc.

Nàng cùng lúc gặp được Diệt Hồn kiếm và chiếc vòng ngọc lục bảo.

Thoáng như một giấc mộng.

Tâm tư trong nháy mắt quay về Giang Nam hơn hai mươi năm trước.

***

Trong đời người.

Nhất là trong cuộc đời của một nữ nhân.

Rốt cuộc có bao nhiêu giấc mộng để nhớ về?


Thuở thiếu thời, nàng cam tâm tình nguyện từ bỏ thân phận thánh nữ Ma Ni giáo để gả cho người mà nàng ái mộ.

Trượng phu của nàng, ở trong giáo là Quang Minh sứ giả dưới một người trên vạn người.

Liệt Trường Hận.

Liệt Trường Hận anh tuấn, chỉ là tài năng quá lộ.

Mà hắn xử sự, càng thêm bảy phần cuồng ngạo không kiêng kỵ.

Bất luận nữ tử nào chỉ cần được hắn liếc nhìn, đều khó tránh trong lòng kinh hô một tiếng.

Trong mắt Nhan Tiếu Hoa và đa số mọi người, tất cả những điều này, đều là lẽ đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa.

Để gả cho Liệt Trường Hận, hy sinh tất cả đều đáng giá.

Hôn lễ của bọn họ, đã làm tan vỡ mộng đẹp của trăm nghìn thiếu niên trên giang hồ, cũng làm thương tâm vô số thiếu nữ trong võ lâm…

Một năm sau, bọn họ có con.

Tất cả đều rất hạnh phúc, rất viên mãn.

Nàng nghĩ như vậy.

Nếu như không phải một ngày nào đó.

Nếu như không có một ngày nào đó.

Nếu như tất cả có thể quay lại từ đầu…

Nhưng mà.

Không có nếu như.

Số phận, trong đêm hoa đào năm ấy, đã được định trước rồi.


Lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên kia, nàng cúi đầu, tự đáy lòng khẽ thở dài.

Thiếu niên kia trong lúc lơ đãng toát ra phong tình, lại lộ ra mị hoặc điên đảo chúng sinh.

Y vẫn rất yên tĩnh.

Yên tĩnh như một đoá hoa cô độc nở giữa màn đêm.

Nhưng y cũng rất kiêu ngạo.

Kiêu ngạo như một đợt pháo hoa rực rỡ trong đêm khuya.

Yên tĩnh mà kiêu ngạo.

Giữa lúc bất tri bất giác, khuynh tẫn nhân gian.

Tất cả mọi người đều đồng loạt phát ra một tiếng tán thán kinh diễm.

Từ nay về sau.

Ma Ni giáo lại có thêm một vị Quang Minh sứ giả.

Cố Tích Triều.


Nhan Tiếu Hoa nhìn ra được.

Trượng phu của mình rất thưởng thức thiếu niên mới vừa đôi mươi này.

Mà Cố Tích Triều bội phục Liệt Trường Hận đã tới mức gần như sùng bái.

Nhan Tiếu Hoa lúc này, đã mang thai đứa con thứ hai của nàng và Liệt Trường Hận.

Đối mặt với Cố Tích Triều, nàng cảm thấy y tựa như một giấc mộng từ kiếp trước của mình.

Nàng cảm thấy mình là một nữ nhân dâm đãng.

Nhưng mà.

Khi nàng nhìn thấy, trên Tuý Linh đài, trượng phu của mình cường thế ôm vai y…

Mà y, ban đầu khước từ nhưng sau lại trở thành nghênh đón…

Tâm trạng đau đớn và điên cuồng đã thay thế toàn bộ tự ti và tự oán…

***

“Ngươi là đệ tử của Liệt Trường Hận?… Phương… Tà Chân?”

Phương Tà Chân gật đầu.

“A Tịch nói, vòng tay này là thứ duy nhất phụ mẫu để lại cho nàng.”

“A Tịch…”

Khoảnh khắc đầu ngón tay run rẩy của Nhan Tiếu Hoa sắp chạm vào chiếc vòng ngọc lục bảo.

Nét mặt của nàng đột nhiên cứng đờ.

Một chỉ phong đã lẳng lặng không tiếng động bắn trúng nàng từ phía sau.

Không hề báo trước.

Xuyên thủng qua lưng.

3 comment:

Trả lời
hoang nói...
lúc 03:06 11 tháng 6, 2011

hi!
thank nàng nhìu nhìu!
tiếp tục edit nhé!

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 03:13 11 tháng 6, 2011

Ừa~ ta đang gõ~ tới chương 39 rồi này~ sắp xong quyển 2 rồi này~

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 00:49 16 tháng 9, 2011

iu nàng ghê
ủa mà sao hồi đó mình ko com bên này ta?
ta cũng ko nhớ là bên kia nàng post hết chưa nữa

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)