(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q2 - C37,38,39,40

Vạn vật vô tình rồi cũng nguôi


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

37. Vô tình nhất.

Đó chẳng qua chỉ là một chỉ phong.

Dường như còn mang theo một tia huyết quang.

Lại có thể trong nháy mắt lấy mạng một cao thủ võ lâm.

Mắt thấy Nhan Tiếu Hoa không tiếng động ngã xuống đất.

Phương Tà Chân hơi kinh hãi, vội vàng tiến lên kiểm tra.

Mà ngay khoảnh khắc gương mặt Nhan Tiếu Hoa cứng lại, tâm của Vô Tình trầm xuống, người của y cũng đã sớm lướt lên.

Giữa không trung, y nhẹ nhàng như lông vũ, nhanh nhẹn như hồng nhạn, chớp mắt đã ra khỏi đại môn.

Ngoài cửa bóng đêm nặng nề, gió đêm tịch mịch, lại không có nửa bóng người.

Càng kỳ quái là, lúc này rõ ràng là ngày hè, nhưng một đám cây cối vốn rất xanh tốt ở đầu đường lại héo rũ hơn phân nửa.

Lá cây khô vàng rơi lả tả, đầy đất.

Vô Tình nhíu mày, vẻ mặt trầm tư, sau đó y vỗ tay xuống bờ tường, tựa như một mũi tên bay về hướng đầu đường.

***

Đầu đường Tiểu Điềm Thuỷ có một người đứng đó.

- áo trắng như tuyết, khí độ cao hoa, tiêu sái ưu nhã không sao tả xiết.

Hắn vốn nên rời đi.

Thế nhưng vẫn còn nán lại.

Bởi vì hắn biết, Vô Tình nhất định sẽ đuổi theo.

Rõ ràng là đã hạ quyết tâm, vứt bỏ tình sầu, chặt đứt ái toả.

Nhưng mà đêm nay.

Hắn lại rất muốn gặp y một lần.

Cho dù là… một lần cuối cùng.

Hôm nay.

Hắn đã chạm đến mấu chốt của toàn bộ kinh thành, thậm chí là khắp thiên hạ…

Một khi phát động, đừng nói là bình dân bá tánh, già trẻ lớn bé, tiểu tư nha hoàn…

Cho dù là lão già Sái Kinh, chỉ sợ cũng không làm gì được.

Tỉnh nắm quyền thiên hạ, mới thật sự là phiên thủ vi vân phúc thủ vũ.


Thường ngày hắn và Thái tử giao tình rất tốt, lại có Mễ công công trước mặt hoàng đế nói ngọt.

Nên lệnh cấm “không ra khỏi cửa” thật ra đã sớm được bãi bỏ từ mấy ngày trước.

Chuyện này.

Vô Tình đương nhiên cũng đã biết.

Không biết y bệnh tật lâu ngày, hôm nay vóc dáng sẽ võ vàng thế nào?

Vừa nghĩ đến Vô Tình, ngực Phương Ứng Khán phảng phất giống như bị vật gì đâm trúng, từng nhát từng nhát, có chút đau đớn.

Vô Tình chính là một cây gai trong lòng hắn.

Từ rất lâu trước đây.

Hắn đã muốn nhổ bỏ cây gai kia.

Bởi vì hắn biết, gai, vĩnh viễn sẽ không nở thành hoa.

Thế nhưng.

Có những lúc một mình suy nghĩ, hắn lại thấy Vô Tình thật ra cũng rất giống hoa.

Một bông hoa mọc trên vách đá cheo leo.

Thà chết trên cành giữ chút hương, không vì gió Bắc tang thương lìa cành.

Cũng rất giống ngọc.

Một mảnh ngọc hình thành dưới đầm sâu lạnh lẽo vạn năm.

Thân ai lưu lạc chốn giang hồ, ngọc cốt băng cơ chẳng héo khô.

Đó là Vô Tình.

Đó mới là Vô Tình!

Kỳ thực.

Từ lúc trải qua chuyện ở Phong Nguyệt sơn trang.

Phương Ứng Khán cũng đã biết.

Đoá hoa kia, cho dù suốt đời, cũng đừng mong thực sự hái được.

Mảnh ngọc kia, cho dù biển cả khô cạn, cũng vẫn không thể kiếm tìm.

Nếu như cứng rắn cưỡng đoạt, e rằng chỉ có một kết cục.

Hoa lạc nhân vong, ngọc thạch câu phần.

Hoặc có lẽ nên nói.

Cách duy nhất để có được ngươi.

Chính là để ngươi chết trong tay ta.

Tự Tại môn các ngươi luôn luôn nói suông tự tại, lại vĩnh viễn không chịu cảnh nước chảy bèo trôi…

Thay vì thành toàn cho ngươi tự tại, để ngươi vì những thứ gọi là đạo nghĩa mà đối đầu với ta… Vậy chẳng thà, hãy để ta làm kẻ bẻ hoa toái ngọc.

Nhai Dư, đừng trách ta nhẫn tâm.

Cho dù ta hoa rơi hữu ý, chỉ tiếc ngươi nước chảy vô tình!

Từ nhỏ, ta vẫn muốn có được toàn bộ thiên hạ, cũng muốn hoàn toàn có được ngươi, cũng từng nói rằng ngươi và thiên hạ, phải đạt được cả hai.

Lúc đó ta vẫn chưa từng ngờ tới, ngươi sẽ không thuộc về bất luận kẻ nào, sẽ không khuất phục bất luận kẻ nào, lại càng không nghe lệnh bất luận kẻ nào!

Mà ở trên con đường đi đến hoàng quyền, ngươi nhất định sẽ cản trở ta…

Nếu như thật sự không thể có được cả hai… vậy chỉ có thể xin lỗi.

Dù sao thì.

Vô luận là ta nợ ngươi, hay là ngươi nợ ta…

Từ ngay từ đầu, cũng đã phân không rõ, nói không xong, kể không hết.

Vốn là.

Cả hai ta đều không nghĩ buông, không muốn buông, không thể buông.

Nhưng mà hôm nay, ta đã biết.

Cho dù ta nắm giữ cả giang sơn.

Cũng không cách nào có được ngươi.

Nên ta, Phương Ứng Khán, chỉ có thể lựa chọn thứ gần với tầm với của mình hơn.

38. Chỉ như gió.

Y dừng lại ở đầu đường.

Lẳng lặng nhìn.

Người của y cũng như tấm áo trắng y đang mặc, đều tinh thuần như tuyết.

Bên kia đường.

Phương Ứng Khán áo trắng đứng thẳng, tay áo nhẹ nhàng tung bay trong gió đêm, phong lưu vô hạn, rất giống thần tiên.

Hắn vừa giết người.

Một người có thể coi là thuộc hạ của hắn.

Thế nhưng hắn vẫn rất thong dong tự tại, cười nói thản nhiên.

“Nhai Dư, rốt cuộc ngươi cũng tới.”

Trong bóng đêm.

Ánh mắt của Vô Tình rất tĩnh, rất yên, cũng rất định.

“Truy bắt tội phạm là chức trách của Vô Tình, nếu tiểu hầu gia có thể ở trước mặt Vô Tình ra tay giết người, hẳn là đã sớm có chuẩn bị.”

Phương Ứng Khán nhướng mày, vẻ mặt vô tội.

“Bản hầu nhờ long ân của thánh thượng, tối nay việc trong phủ đã xong, cố ý ra ngoài hóng mát. Thấy Nhai Dư phá án vướng tay chân, nên mới ra tay tương trợ… Không ngờ lại bị hiểu lầm…”

Hắn lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ, tinh thuần như xử nữ, có chút oan uổng nói: “Thật đúng là làm người tốt không dễ chút nào.”

Vô Tình nở nụ cười.

Nụ cười của y xa cách lạnh lùng, lại mang theo vẻ thản nhiên chế nhạo.

Bởi vì lúc này sắc mặt của y vô cùng tái nhợt, cho nên ngay cả nụ cười nhạo của y cũng nhợt nhạt thiếu sinh khí.

Ánh đèn trên đầu đường vẫn chưa cháy hết, nhẹ nhàng rơi trên áo y.

Mang theo hàn ý bất tận, giống như sương sớm đầu đông.

“Kho báu vốn cất giấu trong Kim Ngọc Mãn đường đã được vận chuyển đi… Tiểu hầu gia đương nhiên có thể yên tâm giết Nhan Tiếu Hoa… Chẳng qua, với tính tình vô tín vô nghĩa của các hạ, cho dù có được toàn bộ của cải trong thiên hạ, e rằng cũng khó có được lòng thiên hạ!”


Đêm đã khuya.

Phương Ứng Khán ngửa đầu nhìn trăng, lại quay nhìn Vô Tình đang ngồi yên tĩnh.

Sắc mặt của y trắng như vậy, e rằng bệnh tình đã rất nặng, đúng như lời đồn?

Vậy mà mỗi chữ mỗi câu y nói ra, lại vẫn quật cường như vậy, vô tình như vậy.

Hắn nhìn y, tâm tình phức tạp.

Trong một khoảnh khắc, hầu như ngẩn ngơ.

Trong một khoảnh khắc, Phương Ứng Khán rất muốn tiến lên ôm lấy con người cô tịch mỏi mệt kia.

Vô Tình cũng đang nhìn hắn.

Hai mắt nhìn nhau.

Một lát.

Phương Ứng Khán rốt cuộc buồn bã nói: “Xem ra, chúng ta cuối cùng cũng phải thực sự cáo biệt.”

Ngữ khí rất ôn nhu, giống như tràn đầy thương tiếc và không nỡ.

Vô Tình không nói.

Ánh mắt trong trẻo, khuôn mặt thanh tú.

Lạnh lùng mà bình thản.

Nhưng mà.

Lòng của y, phải chăng cũng lạnh lùng như vậy? Bình thản như vậy?

Chúng ta vốn là hai kẻ không chung đường.

Kiếp này đã định, chỉ có thể xa xa tương vọng.

Thứ mà ngươi muốn có… Lại là thứ ta muốn bảo vệ… Thân giữa hồng trần… Từ lâu đã là thân bất do kỷ.

Thấy Vô Tình không có động tĩnh.

Phương Ứng Khán lại nhẹ giọng nói: “Nghe nói gần đây Nhai Dư bệnh nặng… Bản hầu có tính là giậu đổ bìm leo không?”

Hắn giống như đang nói với Vô Tình, lại như đang tự nói với mình.

Trong lúc nói, hắn nhẹ nhàng xuất chỉ.

Chỉ pháp ôn nhu.

Chỉ lực như gió.

Một chỉ này.

Giống như xuyên quan nghìn vạn thâm tình và thâm oán, từ xa xa ập về phía Vô Tình.

Một khắc đó.

Trong mắt Phương Ứng Khán đột nhiên hiện lên vẻ thê lương.

Một chỉ này, Vô Tình có thể tránh được hay không?

***

Mắt thấy Phương Ứng Khán đã xuất chỉ.

Thân hình Vô Tình đột nhiên nhẹ nhàng bay lên.

Áo trắng phần phật tung bay trong gió.

Mắt mi khi đó, đều là sát khí lãnh liệt sắc bén.

Tay phải y giương lên, hơn mười mũi nhọn bay ra, nghênh đón một chỉ kia.

Mũi nhọn giữa không trung gặp phải chỉ phong, lại bị đánh văng ra.

Mà chỉ lực trên đường bay tới, từ một chỉ phân thành nhiều chỉ.

Góc độ bất đồng, nhất tề ập về phía Vô Tình.

Cả người Vô Tình đang ở giữa không trung, tư thế không thể dùng sức, mắt thấy sắp bị một chỉ kia bắn trúng.

Vô Tình bỗng nhiên cúi đầu.

Một tia sáng từ phía sau y bắn ra.

Nhanh đến mức không thể nghĩ bàn.

Tia sáng bay sát qua chỉ lực.

Trong chớp mắt.

Tất cả biến mất.


Mắt thấy Vô Tình hoàn toàn triệt tiêu “Huyết hà thần chỉ” của mình.

Vẻ mặt của Phương Ứng Khán vẫn rất tao nhã bình thản.

Đúng như dự liệu.

Cho dù là bệnh nặng chưa khỏi, trọng thương chưa lành, nhưng Vô Tình dù sao cũng là Vô Tình, sao có thể dễ dàng bị giết như vậy?

Mà mình… lại nhất định phải giết y.

Không biết lúc này, trong lòng y… có đang hận mình tuyệt tình hay không?

Sẽ không, nhất định sẽ không!

Cho tới bây giờ y chỉ biết vì giang sơn xã tắc, vì lê dân bá tánh mà chấp nhất ái hận… Nếu có thể nghĩ cho bản thân nửa phần… Như vậy đã không còn là Vô Tình nữa…

39. Vĩnh viễn khó nguôi.

Bóng đêm thâm trầm.

Đầu tường thành Biện Lương.

Một đội binh sĩ đang tới lui tuần tra, binh khí trong tay họ loé sáng lạnh lẽo.

Chợt một bóng người xuất hiện trên lâu thành.

Thân pháp như nước chảy mây trôi.

Mắt thấy đám binh sĩ này ngáp liên tục, căn bản không thèm để ý đến động tĩnh trên cửa thành, trong mắt người nọ không giấu được vẻ sầu lo.

Nhưng mà, thời gian gấp rút, không cho phép y dừng lại ở đây, Truy Mệnh búng mình một cái, lao về phía trong thành.

Binh sĩ gác thành không hề phát hiện.

***

“Đại sư huynh, theo tin tức điều tra được, Hoàn Nhan Tông Hàn dẫn ba vạn quân Kim tiến vào Hà Đông, hiện tại đã áp sát Thái Nguyên.”


Lúc tìm tới đầu đường Ngoã Tử.

Từ xa Truy Mệnh đã thấy được hai người đang giằng co.

Nhìn thấy Phương Ứng Khán, trong mắt y không khỏi nổi lên hai đám lửa.


Nghe được tin tức Truy Mệnh mang lại.

Nét mặt Vô Tình giống như ngưng kết băng tuyết vạn năm, ánh mắt y xuyên qua ánh đèn, xuyên qua hắc ám, dừng lại trên người Phương Ứng Khán.

“Lại là ngươi!”

Trong giọng nói mơ hồ mang theo vẻ căm phẫn.


Một ngày trước.

Vùng Giang Chiết đột nhiên xuất hiện bạo loạn, liên luỵ đến vô số bình dân bá tánh, người trong võ lâm, quan viên triều đình… Ngay cả Thiết Thủ Lãnh Huyết cũng bị điều đến Giang Nam bình loạn.

Lúc này.

Mặc dù Thiên Tộ đế đã thối lui ra ngoài sa mạc, nhưng Liêu quốc vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, mà quân Kim lại bất ngờ phái binh xâm lấn phía nam.

Vô Tình rất rõ ràng.

Tất cả những chuyện này.

Tuyệt đối không thoát khỏi can hệ với tiểu hầu gia cao quý như vân, ưu nhã như nguyệt kia.


Thấy Truy Mệnh đột ngột xuất hiện.

Đáy mắt Phương Ứng Khán phát lạnh.

Hắn không thể tiếp tục dây dưa, phải quyết định thật nhanh.

Tay trái nhẹ bắn ra.

Một tia sáng đỏ cắt qua màn đêm.

Đỉnh lâu và đầu đường, có hai người hiện thân.

Đường Phi Ngư.

Cao Tiểu Thượng.

Phương Ứng Khán một lần liền triệu tập hai đại cao thủ có sức chiến đấu cực mạnh của Hữu Kiều tập đoàn.

Bởi vì hắn đã hạ quyết tâm.

Không chết không thôi.

***

Đường Phi Ngư vừa hiện thân.

Liền xuất ra đòn sát thủ của gã.

“Băng phân bát lộ”

Mục tiêu công kích, đương nhiên là Vô Tình.

Từ trước tới nay, Đường Phi Ngư luôn coi Vô Tình là địch thủ hàng đầu.

Cho dù bọn họ ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua.

Cũng khó trách.

Ai bảo Vô Tình có thể “lấy một người địch một môn”, chỉ với ám khí của một người đứng đầu thiên hạ?

Rốt cuộc có thể đánh với Vô Tình một trận, điều này khiến Đường Phi Ngư cảm thấy rất hưng phấn.

Băng Phân Bát Lộ từ tám phương vị Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai, đồng loạt công kích Vô Tình.

Vô Tình ngồi ngay ngắn, bất động, lạnh lùng nhìn khí thế của Đường Phi Ngư ập tới.


Bên kia.

Cao Tiểu Thượng nói với Truy Mệnh: “Thôi tam gia, ta thực sự không muốn động thủ với ngươi, nhưng mà, tối nay xem ra khó tránh khỏi.”

Giọng nói của gã tràn ngập cảm khái và tiếc hận.

Sau đó gã liền động thủ.

Truy Mệnh không hề động thủ.

Y chỉ động cước!

Giống như sấm sét rền vang nghênh hướng Cao Tiểu Thượng!

Sát khí lập tức bốc lên.

Tựa như một buổi yến tiệc đẫm máu.


Mắt thấy thế cục đã định.

Khoé môi Phương Ứng Khán cong lên, so với ngày xưa hơn vài phần uyển chuyển, vài phần tú lệ.

Sau đó.

Hắn làm một việc.

Rút kiếm.

Người bạch y.

Kiếm huyết hồng.

Khoảnh khắc rút kiếm.

Vẻ mặt Phương Ứng Khán mang theo bảy phần tịch mịch, ba phần ôn nhu.

Tịch mịch độc ủng thiên hạ.

Ôn nhu tàn khốc mỉm cười.


Một tia kiếm quang trắng bạc xuyên qua bầu trời, nổi bật trên ánh đỏ của Huyết hà.

Nháy mắt chiếu sáng màn đêm.

Rực rỡ như ban ngày.

Lại một tia kiếm quang sắc xanh lạnh lùng tịch mịch đột nhiên xuất hiện, cắt ngang nhân gian ái hận tình thù.

Ba ánh kiếm trắng, xanh, đỏ đan xen vào nhau.

Phương Ứng Khán cũng nhìn rõ người rút kiếm.

Một người y sam màu nguyệt bạch, kiếm như bạch ngọc, dưới ánh trăng trắng xoá, mũi kiếm của hắn chỉ xéo mặt đất.

Mà người kia áo trắng thắng tuyết, trường kiếm như thanh long, lúc này, kiếm hắn đang chỉ trời cao, ngạo khí ngút trời.

Phương Ứng Khán nhíu mày.

Tối nay, e rằng mọi việc không suông sẻ!


Cao Tiểu Thượng đang định thi triển “Hoa quyền tú thối”, nhưng chân Truy Mệnh cũng đã đá phủ đầu, quả thật là nhanh như thiểm điện.

Gã chỉ phải hơi nghiêng người, lấy tránh né tiến công.

Trong không trung ám khí đa dạng vô cùng, không ngừng bay lượn.

“Băng” của Đường Phi Ngư cho dù có thể phân ra tám hướng, nhưng cũng không đột phá được trận ám khí của Vô Tình.

Tình thế tựa hồ lại thay đổi.

Phương Ứng Khán hừ lạnh một tiếng.

Đối mặt với Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà liên thủ, sắc mặt hắn tuấn lãnh mà túc sát.

Ánh sáng vàng kim lưu động giữa thái dương, đầu mày của hắn.

Tu luyện “Sơn tự kinh” mang lại cho hắn rất nhiều thay đổi.

Bất luận là về công lực hay là về tâm tình.

Hắn biết.

Lấy công lực hiện tại của mình, đánh bại hai người Thích Tôn không phải là việc khó, có điều, hậu quả phản phệ cũng rất nghiêm trọng.

Nhưng hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Tối nay, nếu không phải ngươi chết, thì ta mất mạng!

Gió đêm không ngừng thổi.

Phương Ứng Khán đã tế khởi thần công Sơn Tự kinh, hai tròng mắt rực rỡ ánh vàng.

Giọng nói của hắn ngạo mạn mà lạnh lùng, hắn nói với Vô Tình.

“Nhai Dư, đám người các ngươi luôn tự cho mình là anh hùng hiệp nghĩa, hẳn cũng sẽ cam nguyện vì thiên hạ của Triệu Tống mà chết…”

Đúng lúc này, sau lưng hắn đột nhiên vang lên một giọng nói rất quen thuộc: “Tiểu hầu gia sai rồi, chúng ta không phải vì thiên hạ của Triệu Tống, mà là vì thiên hạ của người trong thiên hạ!”

Không cần quay đầu lại, Phương Ứng Khán cũng biết người kia là ai.

Một người hắn không tiếc truy sát thiên lý, một lòng muốn diệt trừ.

Vương Tiểu Thạch!

40. Trở về Phong Nguyệt.

Vô Tình ngồi một mình trên tường thành Thái Nguyên, nhìn khói lửa ngập trời phía xa phương Bắc.

Gió cuốn theo cát vàng thổi tung vạt áo của y, giống như muốn hoà cùng một màu với hoàng hôn.

Quân đội Kim quốc được trang bị cung nỏ thiết giáp, đã từ hai hướng tây, bắc tiến tới gần thành trì này.

Đồng Quán thân là tuyên phủ sứ Thiểm Tây, Hà Đông, Hà Bắc, phụ trách toàn quyền chỉ huy quân sự ba vùng, dinh thự cũng được cất tại Thái Nguyên.

Mà nay, quân Kim đã sắp hạ thành, lão lại trốn ở trong phủ không chịu ra mặt.

Năm xưa bao vây Giang Nam diệt trừ Phương Tịch, nếu không nhờ dựa hơi thế lực của Tra Khiếu Thiên, chỉ sợ lão đã sớm chết một vạn lần.

***

Một trận chiến tuyệt thế, lại là kết cục của một hồi đánh cược.

Tình thế đêm đó, cho dù hai bên có phân được thắng bại, e rằng cũng chỉ là một phen cá chết lưới rách.

Cho nên.

Lúc Phương Ứng Khán khai ra điều kiện, đề xuất đánh cược, Vô Tình hầu như không suy nghĩ liền đáp ứng.

“Công tử nếu có thể trong vòng nửa tháng đánh lui quân Kim quốc, bản hầu liền cam nguyện chịu thua, giải loạn Giang Nam mà không để xảy ra thương vong đổ máu.”


Vùng Giang Chiết, từ xưa vốn giàu có đông đúc, nhưng lại vì bảo vật hoa thạch mà trở nên nghèo khó, lần này phát sinh bạo động, thực không thua gì loạn Phương Tịch năm xưa.

Mà người khởi xướng, tự nhiên không nói cũng biết.

Ma Ni giáo năm xưa dù đã bị dẹp, nhưng thật ra thế lực vẫn cắm rễ rất sâu, như đám lửa âm ỉ, lại có kẻ rắp tâm khiêu khích, cho dù triều đình được Địch Thiên Trùng vùng Đông Nam tương trợ, kết cục cũng không ngoài máu chảy thành sông, tang thương thiên hạ.

Đây là điều Vô Tình không muốn nhìn thấy nhất.

Với tính cách bạc tình vô nghĩa của Phương Ứng Khán, tất nhiên sẽ không để ý máu chảy nhiều ít, chết bao nhiêu người… Hắn muốn chính là một trận công thành vạn cốt khô.

Về phần Địch Thiên Trùng, với tính tình của hắn, nhất định cũng sẽ không quan tâm.

Nhưng mà Vô Tình không đành lòng.

Chiến hoả lan tràn, sinh linh đồ thán, y thật sự không đành lòng nhìn thấy.

Huống chi, chiến trường diễn ra ngay tại vùng Giang Nam thơ mộng xưa nay vốn bình yên!

Lúc này Giang Nam mà loạn, giang sơn nhất định nguy rồi!

Vì thế, y thà rằng bỏ qua thời cơ tốt nhất để tru sát Phương Ứng Khán.

Nhưng mà, nếu so sánh với Giang Nam, việc quân Kim xâm lấn đương nhiên càng quan trọng hơn.

Bằng không, Phương Ứng Khán cũng sẽ không lấy Thái Nguyên ra để cược Giang Nam.


Bên môi Vô Tình hiện lên một nụ cười giễu cợt.

Cách xử sự này thật đúng với thái độ làm người của Phương Ứng Khán.

Cho dù trong tình huống phe mình không chiếm được chút thiên thời địa lợi nhân hoà, vẫn không chịu hoàn toàn thoả hiệp.

Dù rằng mình bất lợi, cũng muốn tổn hại người.

Thế nhưng.

Vì sao mình lại đồng ý canh bạc buồn cười này?

Lúc đó, Phương Ứng Khán bị Sơn Tự Kinh phản phệ, mình giết hắn dễ như trở bàn tay… Vì sao lại không giết?

Dù sao thì, giữa bọn họ, từ lâu đã là ân đoạn tình tuyệt… không, có lẽ trong mắt hắn, mình cho tới bây giờ vẫn là một kẻ vô tình…

***

Phong Nguyệt sơn trang lúc này vừa trống vắng vừa thê lương.

Bởi vì chủ nhân của nó đã có gần một năm không hề đặt chân tới đây.

Đình viện và góc tường bởi vì không người quét tước mà giăng kết rất nhiều mạng nhện.

Tiện tay đẩy ra cửa phòng đầy bụi, Phương Ứng Khán đi thẳng vào trong.

Nếu nói hắn tới đây hoài niệm.

Không bằng nói hắn tới đây để tưởng niệm.

Phòng này, là nơi ngày xưa người nọ từng ở.

Một bàn một ghế một thư một hoạ, đều phảng phất lưu giữ tàn mộng năm xưa.

Nhưng mà.

Mộng này cuối cùng đã vỡ.

Giống như tâm tình của hắn.

Nhặt lên mảnh giấy phủ đầy bụi trên bàn, nét chữ uốn lượn, đều là người nọ lúc nhàn hạ đã để lại.

Nghĩ đến người nọ lúc này đang ở giữa chiến hoả Thái Nguyên.

Canh bạc này, mình đã thắng chắc.

Thế nhưng.

Điều duy nhất không thể hiểu được chính là, lúc đầu vì sao y lại đồng ý đánh cược với mình?

Cho dù y không đành lòng thấy Giang Nam rơi vào chiến loạn, cũng đâu cần phải… tự bức bản thân vào tuyệt lộ như vậy?

Nửa tháng lui binh? Nói dễ vậy sao?

Lấy bệnh trạng lúc này của Vô Tình mà nói, đi đến Thái Nguyên chẳng khác nào tự sát.

“Xem ra, an nguy của thiên hạ trong mắt ngươi quả nhiên còn quan trọng hơn tính mệnh…”

“Bản hầu chỉ có thể ở đây tiễn Nhai Dư một đoạn cuối cùng…”

Hắn vứt bỏ tờ giấy trong tay, đang định rời đi, nhưng lại vô ý đụng vào bàn làm một mảnh giấy đã bị vo tròn rơi xuống đất.

Lòng Phương Ứng Khán khẽ rúng động.

Cúi người nhặt lên.

Mảnh giấy hầu như đã bị vò nát.

Hẳn là lúc đó người viết đang rất không yên lòng.


Hắn mở tờ giấy ra, chỉ thấy nét chữ mơ hồ nhưng còn có thể đọc được: Duy nguyện tụ thủ ỷ lan can, Ứng chiết mai hoa độc tự khán. (chỉ nguyện ngồi yên tựa lan can, hái nhánh hoa mai một mình ngắm)

Duy nguyện tụ thủ ỷ lan can, Ứng chiết mai hoa độc tự khán!

Trong thoáng chốc, Phương Ứng Khán như ngừng thở, trong đầu “ầm” vang một tiếng, vẻ mặt cũng trong nháy mắt cứng lại.

… Năm năm tháng tháng… Ngày ngày đêm đêm… Xa xa tương vọng…

Giống như cái xác không hồn ra khỏi cửa phòng, lại thấy trên mặt ươn ướt, cứ nghĩ vùng núi non ẩm thấp, đưa tay lên chạm phải, không ngờ là nước mắt.

Nỗi sợ hãi chưa từng có giống như bão tố ập tới.

Chỉ thấy hắn quần áo trắng bệch, mặt mũi tái nhợt… Ngày xưa một đôi mắt tính tẫn cơ mưu tiếu ngạo hồng trần… Cuối cùng dần dần trở nên không rõ.

Nhai Dư… Nhai Dư!

Phương Ứng Khán ta phụ cả thiên hạ… Không ngờ… lại phụ ngươi nặng nhất!

Một tiếng huýt sáo dài, dường như xé rách vô tận thống khổ, khiến cho núi vang khe vọng.

Một cái bóng trắng bay đi như tên rời cung… lao băng băng xuống chân núi.

***

Gió phất qua con đường núi gồ ghề, thổi vào đình viện hoa cỏ um tùm, nhẹ nhàng nâng lên một mảnh giấy viết hết nhân gian tình ái.

Mảnh giấy trong phòng, như hoa bay… như bạch hạc…

Trong sơn trang, bóng cây dập dìu, hoa ảnh đong đưa…

Tất cả tất cả, đều đang lẳng lặng che chở cho một mối tương tư gần trong gang tấc mà như cách trở thiên nhai…

Nhân sinh vốn có tình si, hận này đâu phải bởi vì gió trăng…

7 comment:

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:39 11 tháng 6, 2011

@ don't need anything else: hôm qua ta thấy nàng sub nhà ta. Lâu lắm rồi mới thấy nàng nga ~

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 23:17 11 tháng 6, 2011

Mình edit dở tới mức có một bạn đọc xong đã đạp mình, và nhìu bạn thậm chí đạp cũng chẳng buồn đạp *tự kỷ*
Ôi~ ai đó tốt bụng hãy làm beta cho mình đi?

Trả lời
hantuongnhu nói...
lúc 21:29 12 tháng 6, 2011

Ban edit hay lam ma!Minh nguong mo da lau

Trả lời
hantuongnhu nói...
lúc 05:53 13 tháng 6, 2011

Tieu Nhan nang oi,nang edit hay wa.Ta thich nhat la doan cuoi do.Anh Khan cute ghe!

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 13:52 13 tháng 6, 2011

Cảm ơn nàng đã động viên, lâu lâu ta tự kỷ một tí thôi, ko sao rồi :)

Trả lời
tulalan nói...
lúc 00:48 15 tháng 6, 2011

hu hu
hu hu hu
oa oa oa
nàng ơi buồn quá

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 01:06 16 tháng 9, 2011

anh ơi sao anh ngu thế
giwof anh mới nhận ra à

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)