(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q3 - C1,2,3

Một nụ cười xua vạn kiếp sầu


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

1. Vây Thái Nguyên.

Vô Tình thân giữa vòng vây, bốn bề thọ địch, thập diện mai phục.

Hơn một nghìn binh sĩ, toàn thân đều phủ thiết giáp, đã hoàn toàn chận đường lui của y.

Đám người Truy Mệnh, Thích Thiếu Thương , Tôn Thanh Hà, Phương Tà Chân đều bị phân tán ra các nơi giao chiến với những cao thủ của Kim quốc theo quân ra trận, cách nhau khá xa, lại càng không nhàn rỗi để ý những người còn lại.

Tay áo khẽ nâng, sát khí và ngạo khí lan tràn quanh thân y, xâm thịt nhập xương, khiến cho toàn bộ quân Kim đều không dám tới gần.

Ngoài trận.

Hoàn Nhan Tông Hàn vung roi giục ngựa, đội khôi mặc giáp, trang phục chỉnh tề.

Vô Tình bị hãm trong vòng vây trùng điệp, từ lâu đã trở thành con mồi trong mắt gã.

Nhìn từ góc độ của gã.

Giữa thiên địa úa vàng, một thân áo trắng của Vô Tình tựa như được nhuộm bởi sắc sương, giống như hoa tuyết đầu mùa.


Lần đầu tiên nhìn thấy Vô Tình, Hoàn Nhan Tông Hàn liền cảm thấy chấn động!

Lúc đó.

Y đang ngồi trên đầu tường thành, ánh mắt trong như nước, sắc mặt lạnh như trăng, trong mắt lại lộ ra một loại nhìn tận nhân gian thấu hiểu hồng trần.

Một khắc kia, gã hầu như nín thở.

Gã chưa từng gặp qua một người yếu đuối như vậy, rồi lại thanh lãnh như vậy.

Gã chỉ biết.

Một người như vậy, cho dù là tam sinh tam thế, cũng sẽ không gặp được người thứ hai.


Lập tức.

Gã phất tay, gọi tướng lĩnh phía trước lại nhỏ giọng dặn dò: “Phải bắt sống.”

Mắt thấy con người thần thái như thu thuỷ, y phục tựa tuyết sương này sẽ trở thành chiến lợi phẩm của mình.

Hoàn Nhan Tông Hàn không thể kiềm chế hưng phấn.

Gã hướng Vô Tình hô: “Thật không hổ danh là Vô Tình công tử danh chấn thiên hạ, quả nhiên can đảm hơn người! Tiểu vương luôn luôn ngưỡng mộ tài hoa tuyệt đại, phong tư tuyệt thế của công tử, chỉ khổ nỗi hai nước xa xôi, vô duyên kết giao, hôm nay trước ba quân gặp được công tử…”

Một thanh phi đao cắt ngang lời gã.

Đường hoàng ghim trên mũ gã.

Nếu không nhờ thiết giáp chắc chắn, cự ly xa xôi, Vô Tình lại không có nội lực, chỉ có thể dùng xảo kình phóng đao, e rằng lúc này Hoàn Nhan Tông Hàn đã chết ngay tại chỗ.

Trong trận.

Ánh mắt Vô Tình lãnh liệt thanh thấu, giữa vòng vây trùng trùng nhìn Hoàn Nhan Tông Hàn vẫn còn đang kinh hồn chưa định.

“Đã biết là trước ba quân, cần gì nhiều lời!”

Hoàn Nhan Tông Hoàn tức giận, bàn tay cầm roi vung lên, bên người lập tức xuất hiện bốn người.

Bốn người này tướng mạo khác biệt, phục sức khác nhau, ánh mắt mỗi người hoặc là tinh quang bắn ra bốn phía, hoặc là sâu không thấy đáy,

Bốn người vừa xuất hiện, liền theo lệnh Hoàn Nhan Tông Hàn, băng qua trận địa thiết giáp quân, chậm rãi hướng về phía Vô Tình đang bị bao vây.

Vô Tình chỉ nhìn thoáng qua, liền biết bốn người đều là đệ nhất cao thủ nội lực thâm hậu.

***

Trong tay áo chỉ còn lại vài mũi ám khí.

Cao thủ của quân địch lại càng ngày càng nhiều.

Thật ra Vô Tình hoàn toàn không cần phải tự mình xuất chiến.

Cho dù thân bị hãm trong vòng vây, nhưng với khinh công của y, muốn thoát khỏi trận địa của quân Kim cũng không phải là không thể.

Sở dĩ ra khỏi thành nghênh chiến, sở dĩ bị vây không lùi, là bởi vì y muốn tận lực cầm chân thiết giáp binh ở đây… kéo dài thời gian cho các huynh đệ của mình.

Canh bạc nửa tháng này vốn do y dựng lên, y không muốn liên luỵ đến bằng hữu huynh đệ.

Mặt dù thân thể bệnh tật triền miên khó có thể cầm cự tác chiến thời gian dài, nhưng ở trước mặt người Kim, trước mặt quân đội nước Kim, Vô Tình tuyệt đối sẽ không tỏ ra yếu nhược.

Bốn gã cao thủ xuất hiện, khiến Vô Tình nhíu mày.

Kể từ giờ, khó mà thoát thân.

Trừ phi mình có thể trong nháy mắt đồng thời hạ gục bốn người này, nếu không…

Lồng ngực bỗng nhiên đau nhói, như thể muốn nức toạc ra, cố nén đau đớn, Vô Tình âm thầm nắm trong tay bốn mũi Lê hoa đinh.

Vô luận là cao thủ gì, đều sẽ có kẽ hở.

2. Vì tình của ngươi.

Đang lúc Vô Tình đợi thời cơ, chuẩn bị phóng ám khí về phía bốn cao thủ Kim quốc.

Xa xa lại vang lên tiếng vó ngựa.

Khói lửa che trời, bụi vàng cuồn cuộn, một con ngựa trắng thuần như mũi tên bạc lao thẳng về phía trận địa thiết giáp quân.

Một người mặt như hoa đào, giáp trắng áo bào trắng, vô cùng tuấn mỹ lại anh khí bức người, hoàn toàn khác xa vẻ phong lưu biếng nhác trước đây của hắn.

Vô Tình vừa thấy người này, giống như bị sét đánh, toàn thân chấn động.

Hoàn Nhan Tông Hàn vui mừng quá đỗi, lập tức cười vang nói: “Phương công tử, cuối cùng ngươi cũng đến.”

Trong tiếng cười.

Con ngựa trắng đang lao như bay, bỗng nhiên thu lại bốn vó, liền khựng lại trước người Tông Hàn.

Mà Phương Ứng Khán đã sớm phi thân xuống ngựa, cười nói: “Dịp quan trọng như thế này, tiểu đệ sao có thể vắng mặt?”

***

Ánh mắt liếc qua lưỡi kiếm đỏ sẫm như máu chỉ vào cổ họng mình, Hoàn Nhan Tông Hàn nheo mắt lại.

“Phương công tử đây là ý gì?”

Phương Ứng Khán mỉm cười, rất thoải mái ung dung.

Hắn chỉ nói hai chữ: “Lui binh.”

Lời là nói với Tông Hàn, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Vô Tình phía xa xa.

Một khắc này.

Vạn vật trong thiên địa đều tĩnh lặng như thâm tình nơi đáy mắt hắn.


Trong vòng vây trùng trùng của thiết giáp quân, đôi mắt Vô Tình vẫn thanh minh như tuyết.

Đường nhìn hai người chạm nhau, y chợt cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trào lên, không chỉ là đau nhức, mà còn là một loại hít thở không thông khó có thể chịu đựng nổi.

Có một chỗ rất mềm mại sâu trong đáy lòng, bị ánh mắt Phương Ứng Khán chạm phải, bỗng nhiên rất đau.


Ánh mắt lợi hại đảo qua gương mặt Phương Ứng Khán.

Tông Hàn lạnh lùng hỏi: “Thân phận Phương công tử trong triều đình vốn rất cao quý, mà nghe nói trong võ lâm cũng là một nhân vật xuất chúng… Nói không giữ lời không tính, cư nhiên còn trước trận phản chiến? Chẳng lẽ không sợ cái mà các ngươi gọi là anh hùng thiên hạ chế nhạo hay sao?”

Vừa nghe lời này.

Phương Ứng Khán hầu như cười ngất.

Nhưng cười thì cười.

Huyết hà thần kiếm vẫn vững vàng nắm trong tay, chỉ thẳng vào cổ họng Hoàn Nhan Tông Hàn.

Trán Tông Hàn đã lấm tấm mồ hôi.

Danh xưng ‘Thần Thương Huyết Kiếm tiểu hầu gia’, gã không phải là chưa từng nghe nói, chỉ là không ngờ rằng, cái sự ‘phiên thủ vi vân phúc thủ vũ’ của Phương Ứng Khán nhanh như vậy đã dùng tới trên người mình.


Trên chiến trường.

Ánh mắt mọi người đều rơi vào Phương Ứng Khán và Tông Hàn.

Bởi vì Tông Hàn ra lệnh, bốn gã cao thủ Kim quốc xông lên vây công Vô Tình, lúc này đã đứng cách xa hai người hơn một trượng.

Không ai dám động.

Tính mệnh thủ lĩnh của bọn họ vẫn còn đang trong tay tên tiểu tử áo trắng kia.

Trước mắt bao người, Tông Hàn cố gắng trấn định: “Lui binh? Chủ của ta (Kim chủ) đã hạ ý chỉ, bản soái cũng đã phát quân lệnh, ngươi hiện tại lại đề xuất việc lui binh, e rằng đã quá muộn!”

Phương Ứng Khán mỉm cười liếc nhìn Tông Hàn, không nói.

Kiếm phong của thanh huyết kiếm trong tay hắn mạnh lên, tuy rằng không chạm đến da thịt Hoàn Nhan Tông Hàn, kiếm khí cũng đã bắt đầu xâm nhập.

Tông Hàn chỉ cảm thấy cổ họng đầu tiên là mát lạnh, tiếp theo là đau nhức nóng rát, hầu như ngay cả nói cũng nói không ra hơi.

Trong lòng gã biết không ổn, nhưng vẫn phải cố nén đau nhức nói: ” Cho… cho dù… giết bản soái… nghìn… vạn… tướng sĩ… Đại Kim quốc cũng tuyệt không thối… lui… nửa bước….”

Ánh mắt Phương Ứng Khán đông lại, lạnh lùng hỏi: “Vậy sao? Nguyên soái có thể không cần tính mệnh của mình, nhưng lẽ nào tính mệnh tứ vương tử của quý quốc cũng có thể để ngươi tuỳ ý định đoạt?”

Hoàn Nhan Tông Hàn cảm thấy trong lòng run sợ, ngay lập tức, gã nghe được giọng nói thanh thuý như chuông của một nữ tử.

“Mau tránh ra!”

Thiết trận của quân Kim thoáng chốc hỗn loạn.

Trước hết xuất hiện trong mắt mọi người chính là người mang binh đánh cổng thành Bắc, tứ vương tử Hoàn Nhan Tông Vĩ.

Một thanh kiếm dài mảnh mà sáng như tuyết gác trên cổ hắn.

Chủ nhân của kiếm là một nữ tử thanh mà lệ, mị mà kiều, xinh đẹp mà vô cùng anh khí.

Dưới lưỡi kiếm lạnh lẽo, Hoàn Nhan Tông Vĩ sợ đến mức cả người đều run lẩy bẩy.

Hắn bình thường luôn luôn an nhàn sung sướng, lần này theo Tông Hàn xuất chinh chẳng qua là làm dáng, toàn bộ ỷ vào kinh nghiệm phong phú của các tướng lãnh xung quanh hiệp trợ.

Lúc này, bị người bắt được, từ lâu đã hồn vía lên mây, đâu còn có uy nghiêm khí phái ngày thường?

Tông Hàn thấy vậy, mặt mày biến sắc, vốn đã chuẩn bị sẵn lý lẽ để thoái thác cũng toàn bộ nghẹn lại trong họng.

3. Tình quá sâu.

Chiến dịch xâm chiếm phương Nam của người Kim ào ạt tiến hành, thế như chẻ tre, nhưng lúc này, đã tan thành mây khói.

Nhìn đội quân khổng lồ của Kim quốc biến mất khỏi tầm mắt, mọi người lại không hề cảm thấy chút vui sướng thắng lợi nào, ngược lại, trong lòng lại nảy sinh một tâm tình không rõ.

Tống quân mệt mỏi đã lâu, khó mà chống đỡ nổi quân đoàn như lang hổ của Kim quốc.

Quân chế binh không biết tướng, tướng không biết binh của nhà Tống đã hạn chế nghiêm trọng việc phát huy sức chiến đấu.

Chỉ dựa vào vài cao thủ để chống đỡ, quả thật không phải thượng sách.

Lúc giục ngựa đi, Hoàn Nhan Tông Hàn còn không quên quay lại giơ roi lên.

Gã bị uy hiếp nửa ngày, đã sớm hận Phương Ứng Khán đến tận xương, hận không thể mang hắn ra bầm thây vạn đoạn.

Chỉ nghe gã gầm lên trên lưng ngựa: “Phương Ứng Khán, một ngày nào đó, bản soái sẽ san bằng Biện Lương, tắm máu Trung Nguyên, rửa sạch nỗi nhục lui binh hôm nay!”


Phương Ứng Khán căn bản không rảnh để ý tới lời đe doạ của Hoàn Nhan Tông Hàn.

Hắn chỉ quan tâm tới một người.


Mắt thấy vẻ mặt thâm tình thành khẩn của Phương Ứng Khán, mọi người không khỏi có chút xấu hổ.

“Đại sư huynh!” Truy Mệnh thét lên kinh hãi, khiến mọi người đều quay lại nhìn Vô Tình.

Đã thấy thần sắc y thảm đạm, mặt mũi trắng bệch, phảng phất giống như một u hồn lưu lạc thế gian đã nghìn năm, cô độc đã nghìn năm.

Truy Mệnh khẽ nhích người, đang định tiến lên đỡ, nhưng có một người đã nhanh hơn y, trước mọi người ôm Vô Tình vào lòng.

Mọi người xung quanh đều biến sắc, Tôn Thanh Hà mở miệng định nói, lại thấy chân phải bị người đạp một cái, liếc mắt nhìn, liền thấy Phương Tà Chân cũng đồng dạng áo trắng như tuyết, tịch thiên mịch địa.

***

Gắt gao ôm chặt Vô Tình, ngưng mắt nhìn gương mặt trắng như tuyết của y, vẻ mặt của Phương Ứng Khán thật ôn nhu.

Vô Tình vốn vẫn cố gắng chống đỡ, đột nhiên lại bị Phương Ứng Khán nhanh như chớp ôm vào lòng, còn chưa kịp phản ứng, rồi lại nghe được hắn nhỏ giọng thì thầm: “Quân Kim đã lui… ván cược nửa tháng này, là ta thua.”

Vô Tình không biết vẻ mặt mình lúc đó như thế nào, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân giống như biến mất, đang định mở miệng nói, lại thấy lồng ngực đau nhói, khoang miệng chợt có vị ngọt, máu tươi liền trào ra.

Chớp mắt, trên vạt áo trắng tuyết của hai người, bừng nở đoá đoá hồng mai, khiến mọi người đều giật mình.

“Thành huynh!” “Đại sư huynh!” “Nhai Dư!”

Tiếng kinh hô hầu như vang lên cùng lúc.

Phảng phất giống như đáp lại lời mọi người.

Vô Tình chậm rãi mở mắt.

Lúc này, vẻ mặt của y có thêm vài phần thanh minh, lại không có một tia tức giận.

Mà vẻ cao ngạo kiên nghị trong mắt, cũng giống như ngày xưa.

Nếu như nhất định phải chỉ ra có gì biến hoá.

Thì chẳng qua là trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia, thiếu đi một chút cô tịch, thêm vào một chút nhu tình…

Chút biến hoá này rất khó phát hiện, nhưng vẫn bị ánh mắt sắc bén của Phương Ứng Khán bắt được.

Trong lòng hắn mừng như điên, rồi lại trong nháy mắt băng lãnh.

Nếu như không phải đã đến nông nỗi dầu cạn đèn tắt.

Nội tâm mềm yếu và nhu tình của Vô Tình tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài.

Hắn run rẩy ôm lấy Vô Tình.

Bay thẳng hướng trong thành.

***

Vô Tình biết, thời gian của mình đã không còn nhiều.

Điều duy nhất khiến y vui mừng là Thái Nguyên cuối cùng cũng đã tạm thời được cứu.

Mà Giang Nam… Phương Ứng Khán có thể trở mặt với Kim quốc, xuất thủ giải vây Thái Nguyên… Nói vậy bình định loạn Giang Nam cũng có thể ở trong tầm tay…

Mới vừa rồi.

Trên chiến trường.

Lúc Phương Ứng Khán rút kiếm chỉ Hoàn Nhan Tông Hàn.

Vô Tình bỗng nhiên nghĩ, phảng phất giống như có một vật vô hình nào đó lẻn vào sâu trong nội tâm của mình…

Trước mắt vẫn hiện lên ánh mắt của hắn lúc đó….

Trong lòng bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ hối hận, đồng thời cũng tự phúng tự giễu.

Thì ra… trong lúc bất tri bất giác… mình đã yêu lâu như vậy, sâu như vậy?

Canh bạc hầu như khuynh tẫn thiên hạ này… người thua… rốt cuộc là ai…

6 comment:

Trả lời
nguyendieu nói...
lúc 20:48 14 tháng 6, 2011

hi!
ta lấy "tem" nha!
hi....hii.....

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 20:56 14 tháng 6, 2011

Đóng mộc xác nhận, bạn nguyendieu đã giật tem ~

Trả lời
hantuongnhu nói...
lúc 00:38 15 tháng 6, 2011

hu hu the la lai cham chan,tem bi giut roi

Trả lời
nadung37 nói...
lúc 00:45 17 tháng 6, 2011

Em điên lên mất, tại sao khi hai người này ngộ ra chân tình thì lại đối diện với sinh ly tử biệt?

Muốn hành anh Khán, muốn đạp cái vẻ mặt ung dung tự tại, cười đến như hoa như ngọc, cười đến thương thiên hại lý của anh!

Trả lời
Hoa Mộng nói...
lúc 00:52 9 tháng 8, 2011

Koi muốn khóc quá T_____T Khi Khán ca bít thì đã quá muộn, Vô Tình đã ko còn chịu đựng được. Phong Nguyệt sơn trang như một giấc mộng trong cuộc đời của 2 con người - giấc mộng thật đẹp *thở dài*

Trả lời
Tử La Lan nói...
lúc 01:20 16 tháng 9, 2011

Đến tột cùng người thua là ai?

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)