(Phương Vô) Niên thiếu vô tình - Q3 - C4,5,6

Một nụ cười xua vạn kiếp sầu


Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành
Biên tập: Triêu Nhan

4. Đều tổn thương.

Tháng bảy năm Tuyên Hoà thứ sáu, Long Đức cung truyền ra thánh chỉ, phàm là người có công tham dự trận chiến Thái Nguyên, đều nhất loạt được phong thưởng.

Đồng thời, ban chiếu đại xá thiên hạ, miễn thuế một năm.

Bá tánh đều vui sướng.

Nhiều năm giãy dụa dưới tầng tầng áp bức bóc lột, cuối cùng cũng có thể thở ra một chút.

Dưới thềm son.

Đám người Thư Vô Hí không khỏi âm thầm thở dài.

Biết rõ hành động này đối với giang sơn bấp bênh của Đại Tống cũng chỉ là phí công.

Nhưng… có thể miễn một năm… ít nhất vẫn tốt hơn là không miễn.

***

“Hầu gia.”

Quản gia của Thần Thông hầu phủ một mặt lau mồ hôi, một mặt hồi bẩm với Phương tiểu hầu gia đang định ra ngoài.

Phương Ứng Khán vừa để cho thị nữ chỉnh sửa áo mão, vừa hỏi: “Chuyện gì?”

“Thuốc bổ hôm qua hầu gia phân phó đưa đến Thần Hầu phủ…”

Phương Ứng Khán liếc nhìn lão, không nói.

Quản gia chỉ còn cách tiếp tục nói xong.

“Đều bị trả trở về.”

Vẻ mặt Phương Ứng Khán ngưng trọng.

“Chuẩn bị xe, đi Thần Hầu phủ.”


“Đại sư huynh lệnh Thiết mỗ chuyển lời với tiểu hầu gia, sự việc ở Thái Nguyên và Giang Nam đã mang ơn ngài quá nhiều, về phần các loại tuyết liên nghìn năm nhân sâm vạn năm… không dám làm phiền hầu gia hậu tặng nữa.”

Phương Ứng Khán lẳng lặng lắng nghe.

Nhai Dư… Ta không cần ngươi mang ơn ta…

Giữa ta và ngươi… chỉ hai chữ “mang ơn” sao có thể nói hết?

Mặt hắn chợt giãn ra, cười nói với Thiết Thủ: “Làm phiền Thiết nhị gia đã chuyển lời, lại không biết bệnh tình của Vô Tình công tử mấy ngày qua ra sao?”

Ngự y nói với ta, ngươi sẽ không thể qua được lập đông năm nay…

Thân thể đã ốm yếu đến như vậy, vẫn còn muốn cường ngạnh cố chấp làm gì?

Thiết Thủ trầm mặc một lúc lâu, chợt nói: “Tiểu Hầu gia là người biết rõ nhất… Có chút sự tình… Cần gì phải hỏi đi hỏi lại.”

Quả nhiên ngôn từ khéo.

Cũng không vi phạm ý của đại sư huynh ngươi, lại trả lời được câu hỏi của bản hầu.

Nhưng nghĩ thì nghĩ.

Phương Ứng Khán lại nói với Thiết Thủ : “Đã như vậy, Phương Ứng Khán cũng có một câu nói… Làm phiền Thiết nhị gia chuyển lời lại với Vô Tình công tử.”

“Thiết mỗ xin lắng tai nghe.”

“Ứng Khán chỉ muốn hỏi công tử một câu, ‘Câu thơ để lại ở Phong Nguyệt sơn trang lúc trước, rốt cuộc có ý gì?’”

Nếu luận tới đạo đãi khách, trong Tứ Đại Danh Bộ, có thể nói Thiết Thủ là riêng một ngọn cờ.

Hắn không chỉ có ngôn từ khéo léo, càng giỏi lắng nghe người ta nói.

Ý trong lời của Phương Ứng Khán, hắn đương nhiên hiểu rõ.

Nhưng mà… Giờ này khắc này… Hắn chỉ có thể làm như không hiểu.

***

Từ Thái Nguyên trở về Biện Kinh.

Vô Tình vẫn không hề tỉnh lại.

Trong lúc mê man, hai hàng lông mày của y vẫn nhíu chặt như cũ.

Con người lãnh ngạo này, vẫn luôn giấu mình trong lớp vỏ bề ngoài cứng rắn, trước mặt người khác quyết không lộ ra nửa phần yếu nhược, ngay cả trong hôn mê, cũng quyết không chịu thua.

Mà điều khiến cho mọi người (bao gồm cả Phương Ứng Khán) giật mình là.

Khi Vô Tình tỉnh lại, câu đầu tiên y nói, là nói với Phương Ứng Khán.

Lời này khiến tất cả những người có mặt lúc đó đều giật mình.

“Lúc Phương đại hiệp vào kinh có hỏi ngươi một câu, còn nhớ rõ chứ?”

Người giật mình nhất đương nhiên là Phương Ứng Khán.

Vì sao y lại đột ngột hỏi chuyện này?

Lẽ nào…

Một ý nghĩ kỳ quái mơ hồ hiện lên trong đầu, làm hắn cảm thấy sợ hãi.

Trong lúc nhất thời, ngay cả giọng nói của Phương Ứng Khán cũng run rẩy.

“Nghĩa phụ hỏi là… ‘Tự vấn lòng, nhiệt huyết đặt ở đâu’?”


Hôm nay nhớ lại tình cảnh ngày đó, ký ức giống như vừa xảy ra.

Kỳ thực.

Đâu chỉ ngày hôm đó.

Tất cả những ký ức từ khi mình và Vô Tình quen biết tới nay đều rõ ràng trước mắt.

Chỉ là.

Hắn không rõ.

Mình đã vì y mà buông tha thiên hạ.

Vì sao Vô Tình vẫn không chịu nhượng bộ?

Có lẽ.

Hắn thật ra cũng hiểu rõ.

Chỉ là không muốn thừa nhận.

Hôm nay.

Phương Ứng Khán và Thành Nhai Dư.

Vẫn như cũ là hai người, hai trái tim.

Chẳng qua là.

Người, đã thương tích đầy mình.

Tim, đã vỡ thành mảnh nhỏ.

Lúc này.

Điều Phương Ứng Khán thật sự muốn nói chỉ là.

“Nhai Dư… Lẽ nào… Ngươi muốn dùng tính mạng một đời của ngươi… để trừng phạt một thời hồ đồ của ta sao?”

5. Đều là sai.

Trong điện Văn Đức.

Sáng rực ánh đèn.

Một cơn gió thổi qua, ánh lửa chập chờn, khiến cho trong điện có chút u ám mông lung.

Trong điện có hai người.

Một ngồi một đứng.

“Hôm trước ngươi nói có việc liên quan đến Thân vương… rốt cuộc là chuyện gì?”

“Bệ hạ, nhiều năm nay thần vẫn luôn lo lắng việc này… Theo hồi báo của Hoàng Thành ti, năm xưa Thân vương và Thành Đình Điền từng qua lại thân mật, về phần Thế tử chết yểu, phố phường có lời đồn…”

“Đồn cái gì?”

“Thế tử thật ra vẫn chưa chết, mà là được người của Thân vương bí mật đưa đến phủ của Thành Đình Điền…”

“?!… Lời của ái khanh… Có thật hay không? Có chứng cứ gì không?”

“Nếu như sự việc không chính xác, vi thần làm sao dám giữa đêm khuya quấy nhiễu bệ hạ nghỉ ngơi.”


Triệu Cát trầm mặc.

Những chuyện ngày xưa, vẫn luôn luôn là tâm bệnh của gã.

Nếu không vì chuyện xưa.

Gã cũng sẽ không kiêng kỵ đám người Sở Tương Ngọc đến vậy.

Cung điện rộng lớn thoáng chốc bỗng trở nên trống vắng.

Ánh nến chiếu bóng hai người lên vách tường cung điện, là gã, và Sái Kinh.

Một lát.

Gã đột nhiên nói: “Chẳng trách trẫm cứ thấy đứa trẻ đó quen mặt, mà lại không biết giống ai… Tướng mạo đó… quả nhiên là hậu sinh khả uý… Quá mức xuất chúng.”

Sái Kinh tiến lên một bước, cung điện quá lớn, bóng đêm quá thâm, vì vậy, thấy không rõ mặt lão.

“Việc này bệ hạ định xử trí ra sao?”

Triệu Cát đang xuất thần, chợt nghe lão hỏi như vậy, nhất thời khó có thể quyết định.

“Trẫm nghe ngự y nói… Thành Nhai Dư từ nhỏ thể chất đã ốm yếu, lại thêm bệnh tật lâu ngày, e rằng sẽ không qua được lập đông…”

“Ý của bệ hạ là…”

“Vô tình thượng bất ly, hữu tình an khả biệt… Cứ mặc y đi.”

Quân vương vốn luôn mẫn cảm đa nghi này cư nhiên cũng có lúc nhân từ như vậy.

Quả thật rất ngoài dự liệu của Sái Kinh.

***

Thần Hầu phủ.

Tiểu lâu.

Cả căn phòng tràn ngập mùi thuốc.

Màn che buông xuống.

Mơ hồ có thể thấy được bóng người bên trong màn.

Xuyên qua màn lụa dừng lại trên dung nhan tiều tuỵ kia.

Thương tiếc đầy mắt.

Đau xót đầy lòng.

Phương Ứng Khán nhẹ nhàng tới gần, định vén lên màn ngắm nhìn gương mặt ngủ say ấy.

Nhưng mà tay còn chưa động.

Người trong màn đã yếu ớt ho khan vài tiếng.

Hầu như doạ hắn đổ mồ hôi lạnh đầy mình.

Nhưng mà.

Ho xong liền không có động tĩnh.

Đại khái chỉ là ngủ không yên giấc.

Nghĩ như vậy, tâm trạng cũng bình tĩnh, đang định xốc lên màn.

Bỗng nhiên.

Một bàn tay trắng đến không còn chút huyết sắc ló ra khỏi màn.

Nhẹ nhàng vén màn lên.

Giọng nói từ trong màn bình thản vọng ra: “Thỉnh tiểu hầu gia nhanh chóng rời đi… Cứ dây dưa không rõ như vậy… đối mình đối người đều không có ích.”

Một câu nói rất khẽ rất chậm, gián đoạn đứt quãng, giống như hao hết toàn bộ sức lực nói ra.


Thấy Vô Tình rốt cuộc mở miệng.

Ánh mắt Phương Ứng Khán sáng lên: “Rốt cuộc Nhai Dư cũng chịu nói chuyện… Xa cách lạnh lùng như vậy… Là vì biết được việc Sái Kinh bí mật tấu trình lên Thánh thượng cách đây mấy hôm?”

Trong màn im lặng một lúc lâu, mới nói: “Vô Tình bệnh đã nguy kịch, người bên ngoài nói như thế nào cũng không can hệ gì đến ta… Chỉ là hầu gia ngày gần đây bận rộn xã tắc, mong ngài thực hiện ước định, tạo phúc cho dân…”

Nháy mắt tiếng vải vóc bị xé rách vang lên cắt đứt lời y.

Giữa âm thanh khô khốc.

Phương Ứng Khán tức giận đứng trước giường.

Cả tấm màn bị xé tan nát.

“Ta đã nguyện ý vứt bỏ mọi thứ, chỉ cầu cùng ngươi chấp tay làm bạn, vì sao Nhai Dư không đồng ý? Vì sao không tin?”

Toàn thân Vô Tình cứng đờ, rồi lại lập tức bình phục.

Ánh mắt thoáng qua một tia phiền muộn, như có như không, giống như tuyết tịch mịch rơi vào lòng bàn tay, chưa kịp đọng lại đã tan chảy.

Hoặc cũng có lẽ là thân thể y đã yếu lắm rồi, cả người vẫn nằm nghiêng trên giường, không hề cử động.

Phương Ứng Khán vốn giận đến phát run, nhưng thấy gương mặt tái nhợt của Vô Tình, oán phẫn liền hoá thành hư ảo.

Bụi trần rũ sạch chỉ sai lầm, mộng tỉnh quay đầu đã mấy năm?

Ngươi tỉnh ngộ, là chuyện tốt… Cho dù giang sơn Đại Tống không thể tránh khỏi bị thiết kỵ người Kim chà đạp, ít nhất… ít nhất….

Nhưng mà ta tin lại làm sao? Không tin lại làm sao? Bằng lòng lại làm sao? Không bằng lòng… lại làm sao?

“Tiểu hầu gia thỉnh tự trọng.”

Nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy, Vô Tình dứt khoát không để ý đến hắn nữa.

Phương Ứng Khán vạn liệu cũng không ngờ y cư nhiên cứ nghênh ngang như vậy nhắm mắt ngủ.

Ngẩn ra một lát.

Tuy rằng ngày thường hắn mặt dày tâm hắc, lúc này cũng chỉ có thể thở dài.

Chung quy là vô kế khả thi.

6. Chẳng do người.

Ánh mặt trời chiếu qua màn cửa sổ, phụ hoạ bởi một trận oanh kêu chim hót.

Lúc Vô Tình tỉnh lại, điều đầu tiên đập vào mắt y là Phương Ứng Khán đang dựa vào đầu giường.

Hai hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, hắn nhắm mắt, dường như đang ngủ, nhưng vẫn còn nắm chặt tay Vô Tình.

Vô Tình có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn.

Nhẹ nhàng rút tay ra, Phương Ứng Khán lập tức tỉnh dậy.

Khẽ dụi đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, Phương Ứng Khán hơi xấu hổ cười cười.

Cố nén chua xót trong lòng, Vô Tình ngẩng lên nhìn hắn.

“Sao ngươi còn chưa đi?”

“Ta không muốn đi.”

“Không muốn đi thì lăn!”

“Lâu này rất cao… Nhai Dư không sợ ta ngã chết sao?”

“…”

Đối mặt với một kẻ vô lại như vậy, Vô Tình thật không biết phải nói gì.

Y dùng hành động thay thế ngôn ngữ.

Một thanh phi đao màu bạc để lên cổ Phương Ứng Khán.

Lưỡi đao truyền đến cảm giác lạnh lẽo.

Phương Ứng Khán nhắm mắt.

“Có thể chết trong tay Nhai Dư, là may mắn suốt đời của ta, ngươi ra tay đi.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn bình thản nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vô Tình tức giận đến choáng váng, bàn tay cầm dao có chút run rẩy, cổ Phương Ứng Khán liền xuất hiện một vết máu.

Đột nhiên bị dao cắt, hắn cư nhiên cũng không rên một tiếng.

Máu tươi chậm rãi chảy qua lưỡi đao.

Mà Phương Ứng Khán thản nhiên cười hỏi: “Nếu như ta thực sự chết… Nhai Dư có đau lòng chút nào không?”


Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vô Tình có ánh sáng chợt loé.

Trong nháy mắt.

Một chút ấm áp đã từ lâu vắng bóng chợt lướt qua đáy lòng Vô Tình.

Y thở dài, rốt cuộc buông tay, lạnh nhạt nói: “Người muốn chết là ta… Ta chỉ muốn yên tĩnh một mình… Ngươi đừng đến làm phiền nữa.”

Phương Ứng Khán thận trọng nhìn gương mặt hao gầy tiều tuỵ của y.

Một lát.

Nhỏ giọng thì thầm: “Ngươi sẽ không chết…”

Vô Tình tựa vào đầu giường, hờ hững: “Thành mỗ bệnh tình nguy kịch, không ai có thể cứu được… Tiểu hầu gia cũng đừng phí tâm nữa.”

Vẻ mặt bình thản ung dung, phảng phất như đang đàm luận chuyện sống chết của người khác.

Phương Ứng Khán cảm thấy lòng đau xót.

Người này vẫn luôn luôn quật cường như vậy.

Mình sớm nên biết.

Với tính tình của Vô Tình, sau khi đã trải qua nhiều chuyện trước đây… vạn vạn sẽ không quay đầu lại, vạn vạn không có khả năng trở lại lúc đầu….

Mặc dù có thể trong lòng y không muốn… Nhưng vẫn sẽ ép buộc mình phải đạm mạc vô tình…

Kỳ thực, cho tới nay…

Kẻ thật sự vô tình… là mình.

Phương Ứng Khán nghĩ như vậy.

Nhưng hôm nay.

Hắn đã lún sâu vào.

Lòng này đã bất do kỷ.

***

“Phương Ứng Khán mỗi ngày đều đến Thần Hầu phủ?”

Nghe Tôn Ngư nói vậy.

Thích Thiếu Thương vốn đang uống một miệng trà nhất thời đều phun trở ra.

“Thiết Thủ bọn họ cư nhiên không có phản ứng gì? Vậy là sao? Còn Vô Tình thì sao? Vô Tình…”

Vừa nghĩ đến người nọ đã không còn nhiều thời gian, lời nói của hắn bỏ dở, nhất thời nói không ra.

Cả căn phòng chỉ còn trầm mặc.

Trong lúc nhất thời.

Tâm tư của mọi người đều hướng về vị chủ nhân thanh lãnh tuấn dật, phong hoa tuyệt đại của Tiểu lâu Thần Hầu phủ.

Một người ưu quốc ưu dân như vậy…

Tâm tư cẩn mật như vậy…


Kinh tài tuyệt diễm như vậy...
 
Rốt cuộc cũng trốn không thoát tạo hoá trớ trêu….

Lẽ nào thực sự đúng như câu nói kia “Từ xưa hồng nhan như danh tướng, chẳng hẹn nhân gian đến bạc đầu”?

4 comment:

Trả lời
Tiểu Quyên nói...
lúc 19:42 16 tháng 6, 2011

anh Ứng Khán tội nghiệp quá .hu.......hu...............

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:47 16 tháng 6, 2011

hị hị... Tình Tình đã bị ảnh ngược thê thảm rồi, giờ phải tới lượt ảnh bị trừng phạt chứ ^^

Trả lời
Jiny nói...
lúc 20:05 17 tháng 6, 2011

phạt là đáng, ai đời "lần đầu tiên" của người ta, quan trọng như vậy mà lại "ở ngoài đường" chứ, khiến Pé Tình am ảnh suốt,ah mà khúc anh Khán cứ ngày ngày tới tiểu lâu đứng rùi sau bị Truy mệnh phát hiện là bộ nào nhỉ?

Trả lời
Triêu Nhan nói...
lúc 19:45 18 tháng 6, 2011

Bộ đó là Bán diện trang của Duẫn Tử Hiên, Phi Thiên dịch, nàng qua nhà bạn ấy mà xem, dịch xong rồi đó.

♥ Nói gì đi chứ...

( ̄▽ ̄) | (⊙﹏⊙) | (; ̄Д ̄) | ( ̄3 ̄) | (ノ≧益≦)ノ | (¬д¬。) | (〜 ̄▽ ̄)〜 | (●ω●) | (= ̄ω ̄=) | ㄟ(^∇^)ㄏ | (づ ̄ ³ ̄)づ♥ | щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \("▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | ( ̄ー ̄) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | [* ̄︶ ̄]y | (⊙o⊙) | (─‿‿─) | (¯―¯٥)